Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
Chương trướcChương tiếp
Úc Tề Lỗi đã trở lại, đối với Úc Đường mà nói cũng không thể xem như là chuyện tốt.
Cô rất hưởng thụ thời gian sống một mình, không có những
chuyện lung tung lộn xộn cũng không có những tạp âm ồn
ào khiến cô khó chịu.
Càng không có những người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, cãi nhau và khiến cô khó chịu.
Nhưng Úc Tề Lỗi trở lại tất cả việc này sẽ lại diễn ra.
Úc Đường trở lại phòng mình chưa được bao lâu, rất nhanh liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô nghe thấy thanh âm này, tức khắc giật mình, không biết
như thế nào, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Thiệu Ngôn.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý có tật giật
mình, cô không muốn Thiệu Ngôn cùng Úc Tề Lỗi gặp nhau,
cho nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.
"Cậu ——" Úc
Đường lời vừa mới muốn nói ra khỏi miệng, rất nhanh đã
biến mất ở giữa yết hầu, không có cơ hội nói ra, trên mặt vẻ mặt cũng cứng đờ.
Bởi vì người đứng ở cửa không phải Thiệu Ngôn, mà là một người phụ nữ trang điểm đậm.
Úc Đường đối với mấy người phụ nữ của ba mình cũng
không quen thuộc, nhìn cũng không biết đã đánh bao nhiêu
lớp phấn, cô cũng chẳng thể nhận ra đây là người thứ
bao nhiêu.
Rốt cuộc đều là mấy người phụ nữ có mùi nồng nặc rất gay mũi.
Mùi phấn và cả mùi nước hoa, cơ hồ đều muốn chiếm cứ vị giác của Úc Đường.
Úc Đường nhíu mày, trên mặt rõ ràng không vui, "Cô là ai?"
Người này rõ ràng vẫn còn nhớ rõ Úc Đường, cô ta cười cười,
đôi môi đỏ như máu, lộ ra hàm răng trắng bệch, nhìn có
điểm khiếp người.
"Cô tới tìm ba của con."
Úc Đường đương nhiên biết cô ta tới tìm Úc Tề Lỗi.
Cô thậm chí không muốn cho người phụ nữ này đi vào, càng
muốn bắn cô ta đi thật xa, nhưng cô phải kìm nén.
Úc Tề Lỗi vừa mới về nhà, cô không thể đối địch với ông.
Úc Đường không tình nguyện nghiêng người cho cô ta đi vào.
Cô nhìn thoáng qua khe cửa, phát hiện cửa cách vách đóng
chặt, không có dấu hiệu người đi ra, không khỏi thở dài
một hơi.
Nếu Thiệu Ngôn chưa từng tới tìm cô, Úc
Đường cũng không tiếp tục đứng ngốc ở cửa. Cô thấy
Úc Tề Lỗi cùng người phụ nữ kia đang nhỏ giọng nói
chuyện.
Cô cũng không có hứng thú nghe lén nội dung
nói chuyện của họ là gì, nên nhanh chóng trở về phòng của
mình.
Ban đầu chỉ cho rằng buổi tối rất nhanh sẽ qua đi, không ngờ không bao lâu hai người dưới lầu cãi nhau
rất lớn.
Úc Đường biết hôm nay tâm tình của Úc Tề Lỗi không tốt.
Từ lúc cô bước vào cửa nhà vẫn luôn thấy ông uống rượu giải sầu.
Ông cũng không phải bợm rượu, chỉ có lúc tâm tình buồn bực mới có thể uống nhiều như vậy, vừa rồi tư thế uống rượu của ông, Úc Đường liền suy đoán có thể là ở bên ngoài có việc gì đó không vừa lòng ông.
Cô đương
nhiên cũng không có cái tâm trạng con gái ngoan đi an ủi tâm
tình ba, cho nên đang tính trốn ra ngoài. Mà người phụ nữ
vừa tới này, không biết nói cái gì với Úc Tề Lỗi mà
ông hỏa khí trực tiếp bốc lên rất lớn.
Xem như tự mình đi tới họng súng.
Úc Tề Lỗi cầm bình rượu trong tay hung hăng đập trên mặt
đất, phát ra một loạt tiếng âm thanh thanh thúy.
"Cô cút ra ngoài cho tôi!"
Ông hét to với người kia.
Úc Tề Lỗi bây giờ một bộ dáng hung thần ác sát, mặc kệ là ai thấy đều cảm thấy sợ hãi, cô ta khẽ cắn môi
không cam lòng rời đi.
Cuộc cãi nhau này tới đột nhiên lại mãnh liệt kết thúc cũng nhanh chóng.
Úc Đường biết mặc kệ thế nào, tất cả những người phụ
nữ này đều phải nhìn mặt mũi ông để sống.
Không ai có thể làm Úc Tề Lỗi nổi giận đùng đùng mà vẫn còn mặt mũi lưu lại nơi này.
Thật ra mà nói Úc Đường cũng không muốn ở lại đây, nhưng trừ nơi này cô chẳng còn chỗ nào để đi.
Người phụ nữ kia đi còn chưa được bao lâu, tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Lúc này đây, Úc Đường cũng không có ý định ra mở cửa, vẫn
ngồi phát ngốc ở sofa. Úc Tề Lỗi cho rằng người vừa
đi rồi lại quay lại, ông mang theo hỏa khí tới cửa dùng
sức kéo cửa ra, vừa định quát một tiếng, nhưng lúc ông
nhìn thấy người ở cửa thì im lặng.
"Cháu là?" Úc Tề Lỗi nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, có chút nghi hoặc hỏi.
Thiệu Ngôn ánh mắt không dấu vết đánh giá phía sau Úc Tề Lỗi, không thấy Úc Đường.
Anh trong lòng đã dậy sóng nhưng ngoài vẫn ra vẻ trấn định.
"Chào chú, cháu là bạn học của Úc Đường. Vừa rồi cháu nghe
thấy...Nơi này giống như có động tĩnh lớn, sợ cậu ấy
xảy ra chuyện gì, cho nên lại đây nhìn xem."
Có lẽ là bởi vì Thiệu Ngôn tới với vẻ mặt rất chân thành, làm Úc Tề Lỗi cũng tin tưởng.
Nhưng mặc dù Thiệu Ngôn theo như lời nói có thể tin tưởng
nhưng ở thời điểm này có hơi không thích hợp.
Đừng nói Úc Tề Lỗi đang ở nổi nóng, chỉ là hiện tại loại
thời điểm này, một nam sinh xuất hiện ở trước cửa nhà ông, lại nói muốn tìm con gái ông, Úc Tề Lỗi đều có
thể đủ vì chuyện này tìm Thiệu Ngôn gây phiền toái.
Úc Tề Lỗi lại càng nhìn Thiệu Ngôn không vừa mắt.
"Không có việc gì, là do tôi không cẩn thận vô tình làm vỡ một ít đồ vật." Có câu việc xấu trong nhà không thể nói ra
ngoài, đây là việc nhà mình, Úc Tề Lỗi cũng không có
hứng thú cùng người ngoài nói.
Huống chi, cái tên
tiểu tử đột nhiên xuất hiện này, trong giọng nói có một loại trực giác bản năng, làm người ta cảm thấy cậu ta
nhất định có ý đồ khác.
Cho nên, Úc Tề Lỗi thái
độ có chút ác liệt. Ông dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá
trên dưới của Thiệu Ngôn, hỏi: "Đã trễ thế này, sao cậu lại tới đây? Tới tìm con gái tôi? Muốn làm gì?"
Thiệu Ngôn có thể nghe được ra ngữ khí nghi ngờ của ông, anh
chỉ chỉ về cửa phía sau nói: "Có lẽ là trước đó vài
ngày chú đi công tác nên không biết, cháu là hàng xóm mới
chuyển tới."
Úc Tề Lỗi thấy anh nói những lời
này đều nghe không ra sai ở đâu, rất nhanh thôi liền dừng
tay, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, nơi này
không có việc gì. Mau về nhà đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi."
"Nhưng ——"
Thiệu Ngôn nói còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Úc Tề Lỗi
nói: "Tôi nói chúng tôi muốn nghỉ ngơi! Cậu còn ở đây làm
gì? Cậu còn muốn gặp con gái của tôi sao? Cậu nằm mơ đi!"
Nói xong, Úc Tề Lỗi đóng sầm cửa trước mặt Thiệu Ngôn.
Một chút mặt mũi cũng không cho, hỏa khí rất lớn.
Thiệu Ngôn bất lực trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại trước
mặt mình. Anh đứng ở cửa nhìn xung quanh, biết rõ không
thể nhìn thấy tình hình bên trong, lại vẫn chưa từ bỏ ý
định, không muốn rời đi nhanh như vậy.
Anh lo lắng cho Úc Đường.
Tuy rằng, ba của Úc Đường nói không có việc gì, nhưng vừa
rồi Thiệu Ngôn thấy từ nơi này đi ra một người phụ nữ trang điểm đậm.
Động tĩnh vừa rồi rõ ràng là mới cãi nhau.
Thiệu Ngôn biết chính mình không nên xen vào, nhưng mới tưởng
tượng đến Úc Đường an tĩnh đối mặt với tình huống
như vậy, còn không biết sẽ làm ra cái dạng phản ứng gì,
anh không khống chế được ý chí muốn xông vào.
Mà ba của Úc Đường đối với tưởng tượng của anh không được thân thiện cho lắm.
Thiệu Ngôn đau đầu.
Sau khi đứng được mấy phút, mẹ Thiệu thấy con trai đã lâu
không quay trở lại, cũng có chút lo lắng, liền mở cửa ra
nhìn một cái.
"Làm sao vậy Ngôn Ngôn?"
"Không
có việc gì ạ." Thiệu Ngôn trả lời, ánh mắt nặng nề
nhìn thoáng qua cửa đối diện không có lộ ra cái gì, đi
theo mẹ trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Úc Đường
giống như mọi khi muốn đi lấy xe đạp, chờ đi đến đó chỉ
có một chiếc xe đạp khác.
Là xe của Thiệu Ngôn.
Úc Đường dùng tay xoa nhẹ mi mắt, có điểm nôn nóng bất an.
Sao cô lại quên? Ngày hôm qua xe đạp của cô ném ở bên ngoài không dắt về.
Đang lúc Úc Đường đang loay hoay không biết đến trường như
thế nào thì Thiệu Ngôn đã xuất hiện ở phía sau cô.
Tuy rằng Thiệu Ngôn không nói gì, bước chân cũng rất nhẹ,
nhưng chiếc bóng đổ trên mặt đất làm bại lộ hành tung.
Úc Đường nhìn thoáng qua mặt đất, mạc danh cảm thấy an tâm.
Rõ ràng hai người cũng không phải rất quen thuộc, cô thế
mà lại có loại cảm giác, có thể chắc chắn chủ nhân của
chiếc bóng này thuộc về Thiệu Ngôn.
Chỉ có Thiệu
Ngôn mới có thể như vậy, sẽ vẫn luôn đứng ngốc ở sau
lưng cô, không nói một lời yên lặng nhìn chăm chú vào
chính mình.
Cơ hồ đã muốn sinh thành một loại ăn ý.
Thiệu Ngôn đi về phía trước vài bước, cùng cô đứng vai sát
vai, do dự mãi, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tạm dừng trong chốc lát lúc sau, Thiệu Ngôn vỗ vỗ yên sau xe đạp, "Đi lên, chúng ta đi học trước."
Nhưng là đối với lời mời của anh thì Úc Đường lại lui sau
một bước. Úc Đường nhắc nhở anh: "Đừng quên cậu tối
qua vừa mới đáp ứng tôi, ở trường học phải cách xa tôi
bao nhiêu mét."
Là đáp ứng rồi.
Thiệu Ngôn cũng không quên.
Tuy rằng anh cũng không muốn đáp ứng điều kiện này, nhưng cũng không có biện pháp nào.
Thiệu Ngôn bất đắc dĩ cười, anh nhẹ giọng nói: "Ở trường
học không thể, ở bên ngoài trường học thì có thể đi?
Cậu yên tâm, tôi sẽ không chở cậu đi vào trường.."
Úc Đường nghe xong an tâm không ít, hơn nữa phải nhanh chóng
tới trường, vì thế ngoan ngoãn thuận theo ý anh, không tiếp
tục kháng cự.
Đây là lần thứ hai, Úc Đường ngồi trên ghế sau xe đạp.
Có lẽ bởi vì trải qua việc hôm qua, hôm nay trông cô có vẻ tự tại nhiều.
Không có cái loại cảm giác bất an tim đập nhanh, dọc theo đường
đi đều vô cùng an ổn, giống như đã ngồi rất nhiều lần.
An ổn đến nỗi Úc Đường có chút buồn ngủ.
Nơi này cách cổng trường còn một khoảng xa, Úc Đường đại não trống rỗng, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Cô muốn nhắm mắt trong chốc lát, một bàn tay không chịu
khống chế ôm lấy eo Thiệu Ngôn, sau đó gương mặt cũng
dán lên.
Tư thế này...Cũng không tệ lắm.
Úc Đường an tâm nhắm mắt lại, còn ở trên lưng anh cọ cọ vài cái.
Sống lưng Thiệu Ngôn lại bắt đầu trở nên cứng còng, ngay cả
động tác chân đều tựa hồ thả chậm không ít, cảm giác
thân thể giống như không phải của mình.
Đặc biệt
là cảm nhận được hô hấp ấm áp của Úc Đường xuyên qua
lớp quần áo mỏng truyền vào làn da của anh, cái loại cảm
giác này khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Thiệu Ngôn cố bình tĩnh lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám, vẫn nín thở.
Dọc theo đường đi quá mức an tĩnh.
An tĩnh đến mức Thiệu Ngôn có thể nghe được tiếng ngáp của Úc Đường.
Tiếng ngáp?
Đúng rồi, vừa rồi nhìn cô ấy, dưới mắt xuất hiện quầng
thâm mắt, nhìn qua thần sắc mỏi mệt, đêm qua hẳn là
không có nghỉ ngơi tốt.
Nhớ tới việc xảy ra tối qua, Thiệu Ngôn sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Anh nhíu mày, thật cẩn thận mở miệng: "Đúng rồi, tôi...Tôi đêm qua gặp phải chú."
Úc Đường nghe thấy lời anh nói, đáy mắt đột nhiên trở nên một mảnh thanh lãnh. Cô mở to mắt không có một tia buồn
ngủ.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi, thanh âm có vẻ có điểm lãnh đạm.
Thật ra cô đều nghe thấy được.
Đêm qua lúc cô ngồi ở trong phòng, nghe thấy được động tĩnh Úc Tề Lỗi đi ra mở cửa.
Cô cũng biết người đứng ở cửa là Thiệu Ngôn, nghe thấy được đối thoại của hai người bọn họ.
Đã biết, sau đó...... Bắt đầu trở nên có điểm thấp thỏm lo âu.
Cô có một người ba như vậy, cuộc sống sinh hoạt mục nát, ngay cả cô cũng không nhịn được. Thiệu Ngôn sẽ thấy thế nào?
Chương trướcChương tiếp