Lục Hải là một mình đi tới đây, bên người cũng không mang theo bất kì ai.
Ông ta nhìn qua bộ dáng đứa con trai mới mười bảy tuổi này của mình một
chút, ông ta thừa nhận rằng, hắn xác thực rất ưu tú, bất luận là dung
mạo hay là khí chất, đó căn bản không phải thứ một một đứa trẻ lớn lên ở vùng sơn thôn hẻo lánh có được.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ông ta liền biết người trước mặt chính là con mình.
Cho dù hắn không có dung mạo của nha hoàn năm đó, ông ta vẫn có thể phân biệt ra được.
Chỉ là hiện tại khi đối mặt với hắn, ông ta mới hiểu ra được, người trước
mắt này nào phải con cừu non nơi sơn thôn hoang dã gì, rõ ràng đây chính là một con sói, một con sói khát máu.
"Lục Trầm, ngươi thật đúng là làm tốt lắm, rất tốt."
"Ta không hiểu ông đang nói gì."
Bộ dáng vôi tội này của hắn đã hoàn toàn chọc giận Lục Hải.
Giữa trán ông ta có gân xanh nảy thình tịch, tròng mắt trợn trắng, thanh âm
càng thêm vang dội, trực tiếp át đi tiếng mưa rơi ngoài kia.
"Đừng dùng cái bộ dáng không biết gì này mà nói chuyện với ta, ta đưa ngươi
về Lục phủ, hưởng thụ những thứ này không phải vì muốn ngươi đơn thuần
làm một thiếu gia sống qua ngày. Nếu ngươi còn không ngoan ngoãn phối
hợp, vậy ngày tốt của ngươi cũng không còn lâu đâu. Hơn nữa, mạng của
một nhà ba người kia còn đang ở trên tay ta, ngươi chắc chắn không muốn
bọn họ chết đúng không."
Bàn tay giấu trong tay áo của Lục Trầm siết chặt.
Thế nhưng biểu tình trên mặt lại không đổi, ngữ khí nói chuyện có chút
khàn: "Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, con trai bảo bối của ông đừng hòng
cứu được."
Con trai của Lục Hải, Lục Uyên đã nằm liệt trên giường nhiều năm như vậy, Lục Hải vất vả lắm mới tìm được phương pháp này.
Trong người hắn cùng Lục Uyên cùng chảy một dòng máu, ngoại trừ hắn,
không ai có thể cứu được Lục Uyên cả.
Không đúng, còn có một người nữa, là Lục Hải.
Nhưng trớ trêu thay, Lục Hải tuy yêu quý nhi tử của mình, thế nhưng lại không dám đánh cược tính mạng đi cứu hắn, cho nên mới tới uy hiếp Lục Trầm.
Để cho đứa con trai này, đi cứu đứa con trai kia.
Nếu như ông ta không làm bậy, vậy thì hiện tại trên đời này sẽ không có ai tên Lục Trầm cả.
Lục Trầm nói đúng, cái mạng chó của một nhà ba người kia căn bản không thể
so với nhi tử của ông ta, thấy Lục Trầm dầu muối đều không ăn, Lục Hải
chỉ đành xuống nước chịu thua: "Lục Trầm, ngươi cũng là nhi tử của ta,
ta đương nhiên không muốn bức ngươi tới bức đường cùng. Lục Uyên là ca
ca ngươi, ngươi không cứu hắn, ai có thể cứu hắn? Chờ hắn tốt lên rồi,
ngươi vẫn sẽ là thiếu gia của Lục phủ. Hơn nữa không phải ngươi thích Tạ Cẩn Cẩn sao?"
Đồng tử Lục Trầm co chặt, trước đó Lục Hải nhắc
tới cha mẹ nuôi, hắn còn có thể trầm ổn, giờ phút này nghe được ba chữ
'Tạ Cẩn Cẩn', vẻ mặt hắn liền lộ ra khác thường.
Trong lòng Lục
Hải đắc ý, trên mặt vẫn là ý cười hòa ái: "Đến lúc đó ta sẽ đích thân
tới nói với Tạ gia, chỉ cần sau khi sự việc hoàn thành mà thôi."
Đôi mắt của Lục Trầm hơi lóe, trên mặt lộ ra biểu tình do dự, tựa như đã thật sự bị đả động.
Sau đó Lục Hải liền thấy Lục Trầm cắn chặt răng, giống như là đang hạ quyết tâm trả lời: "Được, ta đáp ứng ông. Thế nhưng ngươi cũng phải đồng ý
với ta, trước khi xong chuyện, không ai có thể uy hiếp tới an toàn của
ta."
"Tất nhiên." Chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, muốn làm như thế nào còn không phải là do một câu của Lục Hải hắn sao?
Tâm tình của Lục Hải vô cùng tốt mà rời đi.
Ông ta vừa đi, Lục Trầm lập tức lộ ra nụ cười châm chọc.
Chữ "Mộc" vốn dĩ đã được viết rất cẩn thận kia, bởi vì Lục Hải tới mà khiến hắn lỡ tay vẩy mực trên bút lông xuống, làm nhòe đi chữ "Mộc" đó.
Hắn đau lòng xoa xoa, phát hiện mực đã sớm khô, căn bản không sờ được cái gì nữa, cho dù có thể lau cũng chưa chắc sẽ sạch được.
Thiếu niên chậm rãi cuộn giấy lại, thu vào trong tay áo, một thân khí lạnh trên người tựa như cứ như vậy mà tan đi không ít.
Cẩn Cẩn của hắn, hắn sẽ tự giành lấy. Nào có chuyện tới lượt người khác quyết định.