Bình Cửu

Chương 61


trướctiếp

Thần Cảnh từ ngự thư phòng lui ra ngoài, đã thấy Quế công công ngoan ngoãn đứng chờ cạnh cửa. Quế công công là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, nên có bản lĩnh nghe lời đoán rất tốt, hiểu rõ lúc nào nên nói cái gì, lúc nào nên làm chuyện gì. Bấy giờ, Quế công công dẫn mấy đứa nô tài đứng giữ ngoài cửa, chờ nghe dặn dò, thấy Thần Cảnh ra, vội bước lên một bước cung kính hành lễ: “Dự Vương điện hạ định về phủ ạ?”

Thần Cảnh đứng ở cửa thân chỉnh sửa lại quần áo, nói: “Sau khi bản vương đi rồi, ngươi sai người báo cho Thái hậu một tiếng, để mẫu hậu đến đây khuyên mấy câu, cứ mãi không uống thuốc cũng không phải cách.”

Quế công công ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó dặn dò một tiểu thái giám bên cạnh đi truyền lời.

Thần Cảnh dặn dò xong, thấy trời không còn sớm, bèn đi theo đường ra cung. Lúc Thần Cảnh đi tới ngự hoa viên thì thấy mấy vị phi tần thước tha, xinh đẹp đứng ở một chỗ đình nọ. Thục phi đang dẫn đám tần phi hậu cung tản bộ ở hậu hoa viên. Có điều Thần Cảnh chỉ biết mỗi tên Tống Thục Dao – Thụy Vương phi chứ không biết tên những người còn lại. Nhưng lỡ gặp mà không lên tiếng chào hỏi thì không nên, thế là Thần Cảnh đi lên phía trước, cười chào hỏi: “Chào các vị hoàng tẩu.”

Hôm nay, Thục phi mặc một bộ đồ tím nhạt rất đẹp, vấn tóc bằng trâm ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động, tươi tắn, rất hấp dẫn, lại theo khí chất hào hoa phú quý trên người, nàng chào lại Thần Cảnh, nở nụ cười dịu dàng: “Dự vương không cần đa lễ, đã lâu không gặp, vương gia càng anh tuấn hơn. Giờ vương gia vẫn chưa thành gia đúng không, không biết có để ý cô nương nhà ai chưa?”

Từ nhỏ, Thần Cảnh đã rất thường đến phủ Thụy Vương chơi, rất quen với Tống Thục Dao, giờ nghe nàng hỏi vậy thì có phần lúng túng, nở nụ cười: “Hoàng tẩu đừng giễu cợt ta mà.”

Một vị phi có dáng cao gầy nghiêng người sang, cười dịu dàng, nói: “Lấy thân phận hôm nay của Dự vương, muốn tìm một cô nương môn đăng hộ đối, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa thì phải chọn người cho xứng đáng.”

Thần Cảnh nhìn người phi tần đang nói chuyện này vài giây, sau đó mới nhận ra đây là tiểu thư con nhà tướng quân ngày xưa, giờ vào hậu cung chẳng khác gì một món trang trí, Thần Cảnh không nhớ người này là phi tần cấp bậc nào. Thần Cảnh càng nghe đám phụ nữ này nói càng thấy đau đầu, nghĩ thầm vẫn nên rút lẹ, bèn đáp lời: “Ừm, cũng không phải không thể… Các vị nương nương, trời đã muộn, thần đệ về trước…”

Thần Cảnh chưa nói xong đã bị Tống Thục Dao chặn ngang, có lẽ nàng biết Thần Cảnh muốn chạy, mới nói: “Dự vương chờ chút đã. Nhìn hướng đi của ngươi, có phải mời về từ chỗ thánh thượng chăng?”

Thần Cảnh giật mí mắt mấy cái, thì thấy vừa nghe đến đề tài này, mắt của mấy vị nương nương xung quanh chợt có thêm chút gì đó khác hẳn. Họ ở được trong hoàng cung lạnh lẽo này thật không dễ. Hoàng đế không quan tâm hậu cung, ai cũng bị đối xử như nhau, muốn tranh sủng cũng không có ai để tranh. Bây giờ nhắc đến đề tài này, Thần Cảnh không cần nghĩ cũng biết các nàng muốn nghe cái gì. Hắn mới chỉ tưởng tượng những chuyện dơ bẩn trong hậu cung thôi đã rất đau đầu rồi, Thần Cảnh biết hết suy nghĩ của đám phụ nữ này, hoàng đế có thể không biết ư?

Thần Cảnh ấp úng nói: “Vâng… Đúng là ta mới từ ngự thư phòng về.”

Tống Thục Dao tập trung lắng nghe, nói: “Hoàng thượng gần đây khỏe không?”

Thần Cảnh nói: “Cũng không tệ lắm, có điều hôm nay ngài đang giận, ta sợ ở lâu cũng bị giận chó đánh mèo, bèn chạy ra ngoài cho nhanh… Nếu mấy vị nương nương quan tâm, hay là chờ hoàng thượng hết giận hãy đến thăm.”

Vẻ mặt Tống Thục Dao buồn buồn hơn, nói: “Bổn cung biết rồi.” im lặng trong chốc lát, xoay người căn dặn bề dưới: “Phái người dâng một bát canh mộc nhĩ trắng và nấm tuyết ngọc lộ cho hoàng thượng, hãy nói là bổn cung… Không, đừng đưa canh mộc nhĩ trắng và nấm tuyết ngọc lộ, hoàng thượng không thích ăn ngọt, thôi hãy bảo ngự thiện phòng ninh một bát canh chim bồ câu non hầm bí đao lên, cứ nói… Thôi đừng nói gì cả, đưa vào được rồi.”

Thần Cảnh thấy hết chuyện của mình rồi bèn tìm cớ rời khỏi.

Hắn vừa ra cửa cung, liền kêu người dắt hãn huyết bảo mã do Tây Vực tiến cống của mình đến, phi ngựa chạy thẳng từ cửa hoàng cung đến phố phía Tây, dừng lại ở một quán rượu hạng sang.

Bây giờ địa vị của Dự vương rất cao quý, có thể nói là dưới một người trên vạn người, đi nghênh ngang khắp Bắc Thanh cũng không ai dám quản. Có điều, Thần Cảnh vốn có tính hoạt bát hiếu động, cương trực. Hôm nay hắn hẹn người đến đây uống rượu, vừa lên lầu ba đã thấy có hai người ngồi chờ sẵn. Đó là con trai trưởng của Phùng tướng quân là Phùng Hằng Tùng, Nhị công tử của Hữu thừa tướng là Lưu Đình Thuật. Ba người ngang tuổi nhau, chơi chung từ nhỏ, nay có dịp hẹn gặp nhau, cùng ngồi trên bàn uống rượu trò chuyện vui vẻ.

Phùng Hằng Tùng chống đũa trên bàn ghẹo Thần Cảnh: “Sao nào, thánh thượng sai ngươi tiếp đón sứ đoàn, ngươi có chủ ý chưa?”

Thần Cảnh liếc hắn: “Ta không biết làm sao, nên đến đây nhờ hai ngươi nghĩ kế giúp ta đây.”

Lưu Đình Thuật cười trên sự đau khổ của người khác: “Hôm nay ngươi ra cung trễ hơn bình thường, hay không nghĩ ra ý kiến, bị hoàng thượng mắng rồi đúng không.”

Thần Cảnh tức giận lườm hắn một cái: “Nếu không nay bản vương chạy nhanh, chắc chắn không dễ chạy thoát như vậy đâu. Nể tình bạn bè lâu năm, ta nói cho các ngươi biết, dạo này hoàng thượng không vui lắm đâu, kiến nghị các ngươi về nhà khuyên cha mình một tiếng, bớt tranh cãi mấy câu không xuôi tai khi lên triều, coi chừng bị mắng đó.”

Phùng Hằng Tùng lắc đầu nói: “Ngươi khuyên trễ rồi, ta nghe cha ta nói, hai bữa nay lâm triều, có ít nhất năm, ba đại thần xui xẻo bị gián chức, mấy đại thần cố giấu mấy tấu chương không xuôi tai, không dám tấu, mọi người chờ qua năm sau rồi tấu sau.”

Lưu Đình Thuật nói tiếp: “Không phải vậy à, ầy, cũng may trời giúp Bắc Thanh ta, cả năm đều mưa thuận gió hòa. À, nói thật ra thì đa phần là nhờ hiện nay thánh thượng trị quốc anh minh. Dự vương, ngươi nói đúng không?”

Thần Cảnh nhìn hắn, vẻ đầy khinh thường: “Cái thời hoàng huynh ta canh giữa biên quan, không biết ngươi còn đang bú sữa ở đâu. Lưu Đình Thuật, ngươi bớt nói mấy lời ninh hót không có tác dụng trước mặt ta đi.”

Trong phòng này không có người ngoài, ba người nói chuyện không cần để ý. Lưu Đình Thuật cười gian, nói: “Vâng vâng vâng, được rồi. Hôm nay Dự vương đại giá quang lâm, ta đặc biệt phái người mời Trì Phương Uyển, là đầu bảng đến giúp vui cho bọn mình.” Phùng Hằng Tùng cũng biết trước chuyện này, đứng trước cửa sổ nhìn, lúc này mới báo: “Khà khà, không phải kiệu tới rồi à.”

Thần Cảnh cũng bước đến cửa sổ nhìn: “Trì Phương Uyển đầu bảng à? Ngươi đừng nói, bản vương chưa thấy bao giờ.”

Thần Cảnh đứng trên lầu nhìn xuống, không chỉ thấy một cỗ kiệu, còn thấy cạnh chỗ kiệu có một quán bánh bao nhỏ, ông chủ đang nhiệt tình dùng túi giấy gói mấy cái bánh bao thịt nóng hổi cho một vị khách.

Vị khách nọ nhận túi giấy. Vị này đang đứng quay lưng về phía tầm mắt Thần Cảnh, đội một cái nón rộng vành đã phai sương, treo một thanh kiếm dài nhìn rất bình thường ngay eo. Người này mặc quần áo bình thường, không có gì lạ, không có gì đặc biệt, chỉ một cử chỉ nhấc tay cũng vô tình lộ ra khí thế khiến người ta sợ hãi. Nhưng đó chỉ là cảm giác thoáng qua, khiến Thần Cảnh quả thực nghi mình đã nhìn lầm. Hắn lay nhẹ Lưu Đình Thuật bên cạnh, chỉ người đó, rồi nói: “Này, ngươi nhìn người đó xem, có phải hơi là lạ không?”

Lưu Đình Thuật nhìn sơ một cái, thấy vị khách nọ đang thấp giọng nói cám ơn với chủ quán, sau đó trả vài đồng tiền. Lưu Đình Thuật nói: “Cái gì? Ngươi nói người mua bánh bao đó à? Có lạ gì đâu, không phải chỉ là một người dân thường tóc húi cua à? Ngươi quen gã ta à?”.

Thần Cảnh cau mày không đáp, sau đó thì thấy người nọ xoay người đi về hướng khác trên phố. Trong một cái chớp mắt nào đó, Thần Cảnh thấy gò má và đôi mắt trầm tĩnh như sương của người nọ.

Gần như trong chớp mắt, Thần Cảnh nhớ ra từ trong ký ức xa xưa, từng có một gương mặt như thế, trong đầu hiện ra thanh kiếm đen treo suốt bốn năm ở ngự thư phòng. Thần Cảnh chợt thoáng như giật mình sợ hãi, lùi lại hai bước mới có thể đứng vững chân.

Lưu Đình Thuật và Phùng Hằng Tùng bị động tác bất ngờ này của Thần Cảnh làm sợ hết hồn. Thấy sắc mặt Thần Cảnh trắng bệch, Phùng Hằng Tùng vội đỡ hắn vì sợ hắn ngã. Lưu Đình Thuật cũng không kịp trêu hắn, nói: “A Cảnh, ngươi sao vậy? Sao nhìn ngươi như thấy ma vậy, đừng làm ta sợ nha?”

Thần Cảnh nín hồi lâu mới nói được thành lời, vẻ mặt nhăn nhó trông rất lạ, nói: “Đừng nói nữa, đúng là gặp ma thật rồi…”


trướctiếp