Bình Cửu

Chương 56


trướctiếp

Ba chữ Lục Thu Hồng vừa xuất hiện đối với vô số các kiếm sĩ chốn giang hồ mà nói không khác nào một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Tất cả mọi người ở đây đều im bặt. Mấy giây sau, tiếng người ồ lên sôi nổi!

Kiếm khách đệ nhất thiên hạ, Lục Thu Hồng.

Với giang hồ, hắn là một huyền thoại sống!

Bình Cửu đứng trong đám người.

Sau khi tháo mặt nạ xuống, gương mặt vốn bình thường không có gì lạ của hắn bỗng trở nên rất nổi bật.

Có điều, biểu cảm trên mặt hắn cứ bình thường, không có sự vui sướng vì xa nhau lâu ngày gặp lại, cũng không có biểu cảm dư thừa nào.

Đường nét trên khuôn mặt hắn cũng có vẻ hơi khó gần.

Phương Vũ Hồng đứng cạnh Bình Cửu nãy giờ, mặt ngây ra, vừa thấy Bình Cửu xoay đầu lại, chợt giật mình lùi về sau hai bước: “Chờ chút, Lục tiên sinh? Ngươi chính là Lục… Lục… thật ư? Không phải ngươi không biết võ công ư?”

Vừa nghe Phương Vũ Hồng bảo Bình Cửu không biết võ công, Thẩm Hạo Hiên bên cạnh cười nhếch mép, nụ cười này của y khiến đám huynh đệ phái Côn Sơn vốn đang giật mình, trợn mắt ngoác mồm càng ngạc nhiên hơn.

Ông tổ sư ơi! Thẩm Hạo Hiên còn biết cười ư? Biết vậy hồi sáng ra ngoài phải xem lịch trước rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy…

Bình Cửu nhìn Thẩm Hạo Hiên một cái, thấy y ôm kiếm dựa lên gốc cây, đúng là ưu nhã kiêu hãnh, tý cong nhẹ trên môi còn chưa tắt hết, giống như những lúc y vui vẻ thuở xưa.

Lòng Bình Cửu chợt có chút cảm khái.

Từ mấy tháng trước, lúc gặp lại Thần Dục ở Gia Khang, hắn đã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới.

Lục Thu Hồng sẽ thấy lại ánh sáng của thiên hạ này.

Và mọi chuyện của quá khứ, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.

Bình Cửu nói với Phương Vũ Hồng: “Phương huynh, xin lỗi vì đã che giấu thân phận lâu như vậy.”

Phương Vũ Hồng nghe vậy lấy làm ngạc nhiên: “Lục tiên sinh… Ầy, không phải, Lục đại hiệp, Lục đại hiệp nói quá lời rồi.”

Trịnh Phó Đằng sờ râu mép, nói với Bình Cửu: “Lão phu trước cứ tưởng ai, hóa ra là Lục tiểu hữu ư. Ngươi và ta cũng lâu rồi chưa gặp lại nhau, mới nhìn, lão phu cũng hơi không nhận ra.”

Bình Cửu ôm quyền nói: “Chào Trịnh tiền bối.”

Trịnh Phó Đằng khoát tay ngăn lại, ra hiệu Bình Cửu đừng khách khí như vậy:”Ấy”, rồi nói tiếp: “Năm ấy Lục thần y rất quan tâm Dược cốc ta, đáng tiếc ông ấy về cõi tiên quá sớm, bằng không… haiz.”

Mấy người họ đứng bên đường trò chuyện mấy câu, thấy người xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, đám Bình Cửu cũng không đứng tại chỗ cho người ta nhìn như trò hề, vội tạm biệt nhau.

Nếu nói người bất ngờ với thân phận Lục Thu Hồng này nhất, có không không phải người phái Thanh Nhạc sớm chiều chung đụng, mà là phái Côn Sơn.

Bình Cửu mới về quán trọ, còn chưa kịp ngồi xuống, cửa đã mở toang một tiếng, rồi có một người bay vào, ngón tay chỉ vào Bình Cửu run run nửa ngày không lên tiếng, cả buổi chiều mới thốt ra được ba chữ: “Ngươi giỏi lắm!”

Người tới đó chính là Tăng Bình, đúng dip Từ Như Ý đang xuống lầu, thấy mặt Tăng Bình vừa hồng vừa trắng thì cười chọc quê.

Tăng Bình bị cười càng giận hơn, chỉ lên lầu mắng to: “Từ mập, ngươi câm miệng cho ta!”

Sau đó tay tiếp tục run run mà chỉ vào Bình Cửu: “Thằng nhóc giỏi lắm, đi bảy, tám năm. Trên giang hồ đồn ngươi chết rồi, nhưng nghĩ lại ngươi Lục Thu Hồng là ai chứ, ai có thể hại được ngươi? Ngươi nói ngươi còn sống, sao trên giang hồ không nghe tin gì của ngươi, để mấy người không biết chuyện còn tưởng ngươi…!”

Bình Cửu nói: “Tăng tiền bối, chuyện này… Nói ra thì dài lắm.”

Ngón tay run rẩy của Tăng Bình chợt dừng lại, bất ngờ cũng quên giận luôn, rất ngạc nhiên nhìn Bình Cửu: “Ngươi cũng gọi ta tiền bối rồi ư? Mới mấy năm không gặp, sao ngươi nói chuyện quy củ thế?”

Trong lúc họ đang nói chuyện thì những đệ tử còn lại của phái Côn Sơn chạy thẳng vào, Bành Thư Viễn vừa thấy Bình Cửu cũng ngây người: “Trời ơi, đúng là Lục đại ca ngươi ư, sao lại là Lục đại ca ngươi được chứ?”

Bình Cửu nhìn cả đám đệ tử phái Côn Sơn còn đang trợn mắt líu lưỡi, gật đầu ra hiệu nói: “Mấy năm không gặp, tất cả mọi người cũng không tệ lắm.”

Bình Cửu vừa nói vậy, mọi người đều có phần kích động, họ lần lượt bước lên chào hỏi hắn.

Bình Cửu đứng trong đám người, nghe tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh, vừa ngẩng đầu đã thấy Thần Dục đang đứng ở lầu hai.

Ngài mặc áo lót trong màu trắng, khoác áo ngoài màu đen tuyền, cũng đang nhìn họ.

Hai người nhìn nhau một hồi, Bình Cửu thu ánh mắt lại, trò chuyện với mấy người xung quanh mấy câu thì bước ra khỏi đám đông. Hắn đi lên lầu chưa được hai bước thì một thanh kiếm dài với bao kiếm bọc bên ngoài phóng đến chặn trước mặt hắn.

Bình Cửu ngẩng đầu, thấy Thẩm Hạo Hiên đứng cạnh mình, cầm một thanh kiếm trong tay chắn trước mặt hắn, lạnh nhạt nói: “Nếu trở về, sao không đi ôn luyện một chút?”

Bình Cửu chợt hơi do dự.

Động tác cầm kiếm của Thẩm Hạo Hiên bỗng cứng lại. Đó giờ y cảm nhận hoàn cảnh xung quanh rất chậm, giờ mới một biểu hiện nhỏ của Bình Cửu, ý đã nhận ra. Y nhìn Bình Cửu một cái, rồi xoay người nhìn về một hướng khác.

Y chỉ xoay đầu chứ không xoay người. Thẩm Hạo Hiên ở dưới lầu, Thần Dục ở trên lầu, hai người cách nhau một tầng lâu, nhìn nhau vài giây.

Sau đó chỉ thấy Thẩm Hạo Hiên cầm kiếm trong tay áp lên người Bình Cửu một cái, Bình Cửu nhận lấy. Thẩm Hạo Hiên thuận thế buông tay ra, bước đi trước dẫn đường: “Đi thôi.”

Bình Cửu cầm kiếm của Thẩm Hạo Hiên trong tay, ngẩng đầu lên lầu thì không thấy Thần Dục đứng chỗ cũ nữa.

Bình Cửu nhìn một vòng xung quanh, chỉ đành bước theo Thẩm Hạo Hiên ra cửa.

Mới ra cửa hắn đã gặp Mộc cô nương đang đứng chờ ở đó. Cô nàng vừa thấy hai người Bình Cửu ra, đầu tiên là bước một bước lên, nhìn Thẩm Hạo Hiên định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì cả. Sau đó cô nhìn Bình Cửu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Lục tiên sinh… Ngài chính là vị Lục Thu Hồng Lục đại hiệp kia ư? Trước… Có đắc tội… Mong… ngài tha thứ cho… “

Nàng càng nói càng nhỏ, mắt cứ liếc trộm Thẩm Hạo Hiên, bấy giờ mới thấy gương mặt cả năm không có biểu cảm của Thẩm Hạo Hiên giờ đang cau mày nhẹ.

Bình Cửu thấy Thẩm Hạo Hiên hơi không kiên nhẫn mà đứng chờ một hồi, còn không nghe Mộc cô nương nói hết đã nói với Bình Cửu: “Đứng đằng trước chờ ngươi.” sau đó không coi ai ra gì nhảy lên không trung, bay về trước, tư thế tiêu sái tuấn dật, nhảy mấy cái đã nhảy đến một chỗ rất xa.

Mộc cô nương không ngờ Thẩm Hạo Hiên đi bất ngờ như vậy, ngây ngốc đứng tại chỗ, không nói được nên lời. Không mấy chốc, mấy cố đã đỏ hoe.

Nhìn khoảng cách giữa Bình Cửu và Mộc cô nương, cứ như là Bình Cửu chọc Mộc cô nương khóc vậy.

Cũng may Bành Thư Viễn nhanh nhạy, thấy vậy thì biết ngay có chuyện gì xảy ra, vội kéo cô sang một bên, sẵn tiện còn nháy mắt ra hiệu với Bình Cửu.

Lúc Bình Cửu nhảy lên nóc nhà mới nhớ lâu rồi mình không dùng võ công.

Thẩm Hạo Hiên cũng không đi xa lắm, y đứng trên nóc đình, thấy Bình Cửu tới gần thì lẳng lặng nhìn sang.

Bình Cửu ném kiếm cho y, nói: “Đi đâu? Ta không có kiếm.”

Thẩm Hạo Hiên tiện tay nhận lại kiếm: “Không đấu võ.”

Thái độ này khiến Bình Cửu có phần bất ngờ: “Vậy ngươi kêu ta ra làm gì?”

Thẩm Hạo Hiên nhìn người qua lại tấp nập trên phố phía dưới, nói: “Ta biết có quán rượu này ngon lắm, tiệm bánh bao cách đây hai con đường cũng không tệ. Lúc ta thấy hai quan này, ta còn nghĩ, nếu đổi thành ngươi đang ở đây, ngươi nhất định muốn đến.”

Vẻ mặt Bình Cửu ngây ra, rồi chợt nở nụ cười: “Ngươi đúng là hiểu ta.”

Thẩm Hạo Hiên nhìn Bình Cửu một giây, nói: “Ngươi cười như thế mới thấy ngươi vui vẻ một ít.”

Bình Cửu không đáp, nụ cười chợt tắt.

Ánh mắt không còn cong, chứa chút gì đố ưu tư.

Một lát sau hắn nói: “Đi thôi, đến đây lâu rồi còn chưa được uống rượu ngon.”


trướctiếp