Bởi vì loài hoa mà Kiều Uyển Vũ yêu thích nhất là hoa Anh Đào nên Tề
Lăng Hạo cũng phải miễn cưỡng bản thân trồng thật nhiều hoa Anh Đào mà
cô thích sau đó dần dần phát hiện ra bản thân mình cũng yêu thích thêm
hoa Anh Đào ngang ngửa với hoa Pensee.
Tề Lăng Hạo ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào những bông hoa Pensee rực rỡ đang khoe mình dưới ánh nắng thật là xinh tươi, nhưng anh chẳng thấy
được màu sắc gì hết chỉ là hai màu đen trắng theo tông đậm nhạt vô cùng
nhạt nhẽo, mọi thứ lại đang mờ đi trong mắt anh.
Tề Lăng Hạo đứng dậy rồi lảo đảo xoay sẩm không thấy rõ đường đi, Hàn
Côn Nhị vội đỡ lấy anh: “Lăng Hạo cậu vẫn chưa khỏe hẳn đâu, chúng ta
vào nhà nghỉ ngơi trước đi đã có được không?”.
“Được” Tề Lăng Hạo bất lực gật đầu.
Hàn Côn Nhị dìu Tề Lăng Hạo đi về phòng ngủ chính rồi để anh nằm nghỉ
trên giường, mặc dù Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đã trở về Vịnh Xuyên gần một năm rồi nhưng dinh thự này vẫn có gia nhân hằng ngày quét dọn và
chăm sóc vườn tược nên mọi thứ đều sạch sẽ vô cùng.
Buổi chiều, Tề Lăng Hạo đang đứng nhìn bầu trời vần vũ mây của hoàng hôn thì nhận được cuộc gọi từ Kiều Uyển Vũ, anh do dự vài giây rồi bắt máy: “Anh nghe đây”.
Giọng của Kiều Uyển Vũ nôn nóng vang lên: “Lăng Hạo rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì mà anh đi lâu như thế không về nhà vậy hả, em gọi điện anh
cũng không bắt máy làm em lo lắng lắm biết không?”.
“Không có gì đâu em đừng lo lắng nữa cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi, Tôn
Hoàng Uyển Vân đã bị bắt rồi nên không cần lo nữa đâu ha anh bận công
tác đột xuất khoảng đầu tuần sau sẽ trở về”.
Kiều Uyển Vũ nghe như vậy thì rất là vui mừng: “Em chờ anh về...em nhớ anh Lăng Hạo”.
“Hẹn gặp lại em sau nha”.
Cúp máy ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ bi thương đến cùng cực rồi
tự lẩm bẩm: “Uyển Vũ giá mà em vẫn vô tâm vô phế với anh như trước thì
tốt quá rồi như vậy thì sẽ không phải đau khổ vì anh...Uyển Vũ dù có xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng nhất định bảo toàn cuộc sống của em tốt
đẹp nhất có thể”.
Diệp Phi Anh nghe Kiều Uyển Vũ nói là Tề Lăng Hạo sẽ trở về Vịnh Xuyên vào tuần sau nên cũng nhẹ nhõm cả người.
Tôn Hoàng Uyển Vân bị điều tra về hành vi cố tình bắt cóc giam giữ người trái phép nhưng bên cảnh sát không khai thác được bất cứ thông tin nào
hết bởi vì cô ta gần như hóa điên suốt ngày cứ lẩm bẩm một mình “Tôi
không có giết Lăng Hạo...không phải tôi giết anh ấy đâu”.
Bên bác sĩ chuyên khoa thần kinh cũng xác định là Tôn Hoàng Uyển Vân
đang bị tâm thần khá nặng mà hành vi của người không đủ năng lực hành vi thì không thể kết tội được vì thế cô ta được trả về cho gia đình.
Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh phải từ biệt Kiều Uyển Vũ và thuê phi cơ riêng để đưa Tôn Hoàng Uyển Vân về nước F.
Tôn Hoàng Phủ nhìn thấy Tôn Hoàng Uyển Vân điên điên dại dại thì khẽ lắc đầu thở dài: “Tất cả là tại tôi nên bây giờ mọi chuyện mới thành ra như vầy”.
Tôn Hoàng Phủ nghĩ gì đó rồi quay sang hỏi Tôn Hoàng Thuyết: “Rồi Tề Lăng Hạo và Uyển Vũ thế nào rồi hả?”.
Tôn Hoàng Thuyết cúi đầu thở dài: “Suýt chết dưới tay của Uyển Vân cũng
may là trời còn thương nên mới che chở cho bọn trẻ vượt qua cửa tử lần
này”.
Niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời của Tôn Hoàng Phủ toàn gây ra mấy
chuyện làm cho ông ta thất vọng tràn trề nên cũng đổ bệnh toàn nằm trong phòng, cuối cùng thì Tôn Hoàng Phủ quyết định giao lại tất cả sản
nghiệp cho đứa cháu trai là Tôn Hoàng Y Huyền thay đổi tộc quy nữ quyền
bao nhiêu đời qua của tộc Tôn Hoàng.
Kiều Uyển Vũ tan sở thì nhìn thấy Đọan Phong Lãng đứng bên ngoài lên có
chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì vậy hả?”.
Đoạn Phong Lãng nhướng mày đáp: “Là vì lo lắng cho em nên mấy hôm nay
ngày nào anh cũng âm thầm lặng lẽ đi theo phía sau em về nhà hết đó”.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày: “Tại sao anh phải làm vậy bộ rãnh rỗi quá không có việc gì làm hết à?”.
Đoạn Phong Lãng cau mày lên tiếng oán trách Tề Lăng Hạo: “Anh ta làm
chồng em kiểu gì thế hả? Vợ mình vừa mới bị bắt cóc không bao lâu mà anh ta ngang nhiên không lo lắng mà lại đi công tác là ý gì chứ?”.
Kiều Uyển Vũ dẩu môi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa
Tôn Hoàng Uyển Vân cũng đã bị bắt rồi nên không có ai làm hại đến tôi
nữa đâu nếu có thì họa chẳng là cô vợ đức hạnh của anh đó”.
“Anh đang làm thủ tục ly hôn với Hàm Linh rồi”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Cô ta mà đồng ý ly hôn với anh sao? Chuyện này có ma mới tin ấy”.
Đoạn Phong Lãng rủ mắt: “Với những bằng chứng ngoại tình của Hàm Linh
thì anh có thể đơn phương ly hôn dù cô ta có muốn hay không, lần này mẹ
anh quyết định sẽ ủng hộ anh hết mình”.