Kiều Uyển Vũ không thèm đoái hoài đến Tôn Hoàng Uyển Vân cũng không vòng vo
tam qốc mà vào vấn đề chính luôn: “Tôi cũng chỉ là vô tình mới nhận lại
gia đình nhưng không ngờ lại gây ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy,
cho nên hôm nay tôi đến đây là để nói rõ ràng mọi chuyện”.
Tôn Hoàng Phủ nghiêm nghị mang vẻ mặt lạnh lẽo như băng: “Để xem cô
nói những gì theo tôi nghĩ cũng chỉ là vây quanh vấn đề thừa kế tài sản
thôi đúng không???”.
Kiều Uyển Vũ không tỏ chút sợ hãi nào mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tôn Hoàng Phủ rồi điềm tĩnh lên tiếng: “Thứ nhất, hai mươi lăm
năm qua không có mấy người tôi vẫn sống rất tốt thậm chí ba nuôi của
tôi Kiều Cẩn Dương một người không có máu mủ tình thân gì hết nhưng vẫn
luôn yêu thương tôi như con gái ruột của mình chứ không giống một số
người máu lạnh ngay cả huyết thống cũng không chịu thừa nhận, do đó tôi
muốn đính chính lại tôi tên Kiều Uyển Vũ không có ý dịnh đổi thành Tôn
Hoàng Uyển Vũ, càng không có ý định nhận lại thân thích hoàng tộc gì đó. Thứ hai, tôi không mang họ Tôn Hoàng thì hiển nhiên không cần phải
tranh giành tài sản gì hết bởi vì bản thân tôi căn bản không cần những
thứ vô tri đó, mấy người xem trọng tài sản như thế thì cứ giữ lại cho
bản thân mình cho người mà mình tin tưởng, một cắc của tộc Tôn Hoàng
Kiều Uyển Vũ tôi cũng không cần. Thứ ba, lúc nào mở miệng ra mấy người
cũng hô hào mình là hoàng tộc danh giá cao quý vậy thì làm ơn dậy dỗ lại con gái nhà mấy người đừng có không biết liêm sỉ mà hết lần này đến lần khác quấy rối quyến rũ người đã có gia đình nữa, Tôn Hoàng Uyển Vân đã
chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi nếu còn lần sau đừng trách tôi
không nể mặt. Thứ tư, tôi thay mặt Tề Lăng Hạo trả lời về sự hợp tác
giữa tập đoàn Hoàng Kim và tập đoàn The High là chúng tôi không muốn hợp tác với các vị nữa”.
Tâm mi của Tôn Hoàng Uyển Vân liền cau chặt lại rồi lên tiếng: “Cô
lấy tư cách gì thay mặt anh Hạo trả lời về sự hợp tác của hai tập đoàn
chứ, cô chẳng qua cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé mà thôi cô đừng có mà ở
đây lớn lối làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hai tập đoàn”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân
rồi thẳng thắng đáp: “Tôi là vợ hợp pháp của Tề Lăng Hạo tôi nghĩ hôm
trước lúc cô chạy đến chỗ ở của chúng tôi để dở trò đốn mạc quyến rũ câu dẫn Lăng Hạo anh ấy đã nói rất rõ ràng rồi cô nghe không hiểu hay là cố tình không hiểu đây hả? Về mặt pháp lý tôi cũng là một cổ đông của tập
đoàn Hoàng Kim có vị thế ngang hàng với Tề Lăng Hạo tại tập đoàn Hoàng
Kim việc liên quan đến tập đoàn tôi đương nhiên có quyền quyết định, xin hỏi Tôn Hoàng tiểu thư như vậy đã đủ tư cách chưa?!”.
Tôn Hoàng Uyển Vân cùng mấy người của tộc Tôn Hoàng đều ngẩn người ra khi nghe Kiều Uyển Vũ nói như thế.
“Không thể nào, cô không thể nào là vợ của Lăng Hạo được hết” Tôn Hoàng Uyển Vân không chấp nhận được sự thật liền gào lên.
Tôn Hoàng Thuyết cũng không dám tin đây là sự thật: “Uyển Vũ con nói con và Lăng Hạo đã kết hôn rồi sao?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu chắc nịch đáp: “Phải, tôi và Lăng Hạo đã kết hôn được hơn 5 năm rồi chúng tôi đang sống với nhau rất hạnh phúc thì cô
con gái này của Tôn Hoàng Chủ tịch và phu nhân đây lại muốn chia rẽ
chúng tôi, chẳng những vậy Tôn Hoàng lão gia đây còn chơi rất là là bẩn
nữa dám xúi dục cháu gái mình giả dạng người khác sau đó hạ thuốc người
đàn ông đã có gia đình hòng ép cưới nữa đó. Mở miệng ra là danh gia vọng tộc mà lại làm mấy chuyện đồi bại không có liêm sỉ như thế thật là tức
cười làm sao”.
Tôn Hoàng Uyển Vân quả thật không chấp nhận được chuyện này: “Không
thể nào…cô chỉ là một thư ký của anh Hạo thôi sao có thể kết hôn cùng
anh chứ…Tề Lăng Hạo phải là của tôi chỉ có tôi mới xứng đáng đứng bên
cạnh anh ấy mà thôi”.
Thoáng qua mặt của Tôn Hoàng Phủ là vẻ thất vọng ông ta thở dài hồi
lâu rồi lên tiếng: “Kết hôn rồi thì cũng chẳng sao…chỉ cần cô nhường
Lăng Hạo lại cho Uyển Vân cô muốn gì tôi cũng cho”.
Kiều Uyển Vũ hất mặt lên cười nhạt rồi nói: “Tôi chính là không muốn bàn điều kiện với mấy người đó”.
“Cái thứ mất dạy” Tôn Hoàng Phủ giận dữ quát lớn.
Kiều Uyển Vũ cũng chẳng kiên nể gì nữa mà thẳng thừng đáp trả lại:
“Tôn Hoàng Phủ ông nên nhớ từ lúc tôi sinh ra đã bị mấy người bỏ rơi
rồi, mấy người không có ai nuôi dạy tôi ngày nào hết tôi mất dạy là điều hiển nhiên rồi, ông đừng tự vả vào mặt mình kiểu đó chứ”.
Tôn Hoàng Phủ giận đến run cả người, sắc mặt đỏ hừng hực lên, ông
quay sang Tôn Hoàng Thuyết rồi lên tiếng: “Con thấy chưa nó dám ăn nói
trước mặt ba như thế loại người thế này làm sao xứng đáng mang họ Tôn
Hoàng cao quý của chúng ta chứ”.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng: “Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng không
biết Tôn Hoàng lão gia đây có bị lãng tai không mà chẳng nghe thấy vậy,
tôi đã nói là tôi không có ý định nhận lại hoàng tộc của mấy người, cái
họ Tôn Hoàng mà mấy người cho là tôn quý này là Kiều Uyển Vũ tôi từ chối nhận đó”.
Sắc mặt của Diệp Phi Anh trở nên buồn bã trông thấy, năm xưa là bà bỏ đứa con gái này lại, sau khi biết Kiều Uyển Vũ là con gái ruột vẫn
nhiều lần đứng về phía của Tôn Hoàng Uyển Vân để cô phải chịu thiệt
thòi, đứa nào cũng là con thật là khó để lựa chọn nên bênh vực đứa nào.