Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn thấy cuộc gọi kết thúc trên màn hình điện thoại thì nổi đóa lên, cô ta hét lên “Aaaa…” rồi ném cái điện thoại xuống đất vỡ
nát thành từng mảnh.
Hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh chứng tỏ Tôn
Hoàng Uyển Vân sắp đi đến giới hạn chịu đựng của bản thân mình rồi.
Tôn Hoàng Uyển Vân tức tối đứng dậy dậm dậm chân rồi tiến tới cái kệ
để đồ lưu niệm bằng gỗ ở góc phòng, cô đưa tay lên cầm từng món đồ đập
vỡ tan tành.
Những thứ trên bàn cũng bị cô ta huơ tay lùa hết xuống đất, vật bằng
chất liệu không thể vỡ thì nằm lăn lông lốc khắp nơi, vật bằng thủy tinh dễ vỡ thì đều biến thành mảnh vụng trên sàn, cả căn phòng trở nên bừa
bộn và hỗn tạp.
Tôn Hoàng Uyển Vân vừa khóc vừa gào lên: “Tại sao…tại sao lại đối xử với em như vậy chứ…tại sao vậy?”.
“Xoảng…xoảng…”.
“Tại sao tôi lại phải đau khổ như thế này chứ…hu hu hu”.
Tiểu Liên là người đầu tiên thấy Tôn Hoàng Uyển Vân nổi điên lên có
những hành động quá khích liền chạy vào can ngăn: “Đại tiểu thư…đại tiểu thư bình tĩnh lại đi có gì từ từ rồi nói”.
Tôn Hoàng Uyển Vũ không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, cô
ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Liên với đôi mắt tràn đầy thất vọng, nước mắt
lưng tròng, mascara vì nước mắt mà lem ra chảy xuống hòa vào nước mắt
thành hai vệt dài màu đen từ mắt chảy xuống nhìn rất đáng sợ.
Vẻ mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân lúc này như một con quỷ mới từ địa ngục bò lên, giọng cô trầm xuống nghe ai oán cực độ: “Hết thật rồi…không còn gì để nói nữa hết…tất cả đã chấm hết thật rồi”
Tiểu Liên giật mình sợ hãi mất hết vài giây mới lấy lại bình tĩnh:
“Đại tiểu thư…cô đừng như vậy mà mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết
thôi, mọi người đều đứng về phía cô mà, mọi người sẽ nghĩ cách giúp cô
mà đại tiểu thư”.
Tôn Hoàng Uyển Vân cầm cái đèn ngủ ném xuống đất gần chỗ của Tiểu
Liên, tiếng vỡ vang lên làm cho Tiểu Liên hoảng sợ hồn vía lên mây.
“Cút ra ngoài cho tôi…đừng có đứng đây nói mấy lời mị hoặc tâm lý tôi nữa…mọi chuyện kết thúc thật rồi không còn cách nào để cứu vãn được nữa hết…hu hu hu…”.
“Đại tiểu thư”.
Tôn Hoàng Uyển Vân trợn mắt lên trắng dã nhìn vô cùng độc ác và hung dữ rồi lên tiếng quát: “Ra ngoài ngay”.
Tiểu Liên chết điếng cả người rồi vội bỏ chạy ra khỏi phòng của Tôn Hoàng Uyển Vân.
Mọi người đang tập trung ở phòng khách thì nghe âm thanh đổ vỡ từ
hướng phòng của Tôn Hoàng Uyển Vân truyền tới cộng thêm những lời quát
nạt của cô thì cùng nhíu mày nhìn nhau.
Diệp Phi Anhvừa đứng dậy tính đi lên phòng của Tôn Hoàng Uyển Vân xem đã xảy ra chuyện gì thì thấy Tiểu Liên mặt tái méc chạy xuống thở hỗn
hển.
Tôn Hoàng Thuyết cau mày lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà ồn ào trên phòng của đại tiểu thư vậy hả Tiểu Liên?”.
Đến giờ phút này tay chân của Tiểu Liên vẫn còn run lẩy bẩy: “Dạ…lão
gia…đại tiểu thư…đại tiểu thư đang đập phá đồ ở trên phòng ạ”.
Diệp Phi Anh nhíu mày tỏ vẻ lo lắng quay sang nói với Tôn Hoàng
Thuyết : “Từ đó đến giờ chưa thấy con bé mất kiểm soát như vậy, em phải
lên xem mới được lỡ như con bé nghĩ quẩn lại làm mấy chuyện dại đột thì
khổ”.
Tôn Hoàng Thuyết cũng đứng dậy cau mày: “Chúng ta cùng lên xem Uyển Vân thế nào”.
Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn khung ảnh mà cô và Kiều Uyển Vũ chụp chung
cách đây không lâu treo trên tường bằng đôi mắt chứa đầy oán khí, cô ta
giật mạnh một cái làm khung ảnh rơi xuống đất mặt kính vỡ thành từng
mảnh.
Thấy nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc trên môi của Kiều Uyển Vũ, nỗi oán
hận trong lòng của Tôn Hoàng Uyển Vân lại dâng lên gấp vạn lần, cô ta
dùng tay nắm lấy một mảnh thủy tinh giơ lên tính rạch nát hình của Kiều
Uyển Vũ, cô ta cười ngây dại lẩm bẩm: “Ngay từ đầu mày không nên xuất
hiện trên thế giới này làm gì”.
Vừa lúc đó Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh bước vào phòng nên Tôn
Hoàng Uyển Vân có chút giật mình, cô ta lo sợ liệu ba mẹ mình có nghe
được lời mà cô vừa nói hay không, phải làm sao để ba mẹ vẫn đứng về phía của cô đây?
Diệp Phi Anh thấy trên tay của Tôn Hoàng Uyển Vân cầm mảnh kính vỡ
trông rất nguy hiểm vội lên tiếng: “Uyển Vân, con đang tính làm cái gì
vậy hả?”.
Dường như Tôn Hoàng Uyển Vân lại nghĩ ra điều gì đó trong đầu, khóe
môi cô khẽ nhếch lên cười nhạt một cái không để ai phát hiện ra, sau đó
bàn tay nắm chặt mảnh thủy tinh vỡ trong tay làm cho mảnh kính đâm mạnh
vào da thịt ở lòng bàn tay, máu chảy xuống từng dòng vô cùng chói mắt
rồi nhỏ giọt xuống đất.
Diệp Phi Anh cảm tưởng dường như có ai có cầm dao cứa vào tim bà khi
thấy đứa con gái mà mình yêu thương hết mực tự làm hại bản thân như thế, khóe mắt của bà cũng đỏ hoe lên, giọng của Diệp Phi Anh cũng hơi run
nhẹ: “Uyển Vân con mau bỏ mảnh kính xuống đi đừng tự làm tổn thương bản
thân mình như thế”.
Tôn Hoàng Uyển Vân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phi Anhbằng ánh mắt đau
thương đến tột độ rồi nghẹn ngào nói: “Mẹ, con cảm thấy nếu ngay từ đầu
con không xuất hiện thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi”.
Tôn Hoàng Thuyết cũng cảm thấy đau lòng khi thấy đứa con là niềm tự
hào lớn nhất đời ông lại suy sụp như vậy: “Uyển Vân, con bỏ mảnh kính
xuống trước có gì từ từ nói ba mẹ sẽ giúp con giải quyết”.