Thạch Họa bị mấy lời của Đường Duy làm cho giận điên, không nói được
câu nào, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi: “Ba của mày đến giờ vẫn còn
độc thân, tiểu tam cài gì mà tiểu tam? Tao phá gia đình các người chắc!”
Sắc mặt Bạc Dạ thay đổi, không nhìn được mà hô lên: “Đủ rồi!”
Thạch Họa hoảng sợ: “Anh Dạ, anh…”
Bạc Dạ cũng mệt, vẫn còn một người tên An Mật vẫn còn chưa giải quyết xong, sao giờ tự dung lại chui ra thêm cái người phụ nữ này nữa? “Thằng bé đúng là con tôi.” Bạc Dạ đi đến cạnh Đường Duy, đứng cạnh bên cậu bé rồi nhìn về phía Thạch Hoa: “Vậy nên cô hãy thu lại những lời bất nhã
của cô vừa rồi.”
Thạch Họa căn môi như thể chịu đựng chuyện gì oan ức lắm: “Từ đầu em có biết gì đâu…”
“Không cần thiết phải biết đâu.” Đường Duy gạt tay Bạc Dạ ra, dùng
giọng điệu châm chọc nhìn Bạc Dạ cười cợt: “Đối với một người ba như
vậy, tôi cũng thật đau đầu lắm.”
Bạc Dạ ngấn người, bị chính con trai mình nói như vậy thật sự quá đau lòng, nhưng Đường Duy chẳng hề để ý đến anh, cậu quay người chào Lâm Từ cùng Bạc Dạ một câu rồi quay người rời đi. Rõ ràng ngay từ đầu thằng bé đến đây là để tìm anh, nói chuyện phiếm với anh… nhưng lại bởi vì sự
xuất hiện của Thạch Hoa mà hai cha con chẳng nói được mấy câu mà quay
người rời đi.
Đường Duy ôm một bụng tức giận quay lại trường quay, lúc này, Đường
Thi đã lấy cảnh áp phích xong và đang uống nước chờ đợi cảnh tiếp theo
thì thấy Đường Duy phồng mang trợn má đi vào, rõ ràng là gặp chuyện gì
không vừa ý hay mâu thuẫn với ai đó. “Sao nào?”
Đường Thi thấy vậy, vô thức hỏi thăm cậu bé.
Không nói tới thì thôi, nhắc tới Đường Duy lại càng thêm tức giận, hung dữ nói: “Mắt con đúng là bị mù mà!”
Đường Thi đang uống nước nghe vậy thì suýt chút nữa sặc, cô cười nói: “Tuổi còn nhỏ mà nói mấy câu như vậy làm gì? Nay lại có ai chọc giận
con à?” “Có.” Đường Duy đang định mở miệng nhắc đến Bạc
Dạ nhưng khi cậu nhìn vẻ mặt Đường Thi thì cậu không muốn nói nữa,
giọng điệu cũng dần nhẹ nhàng tựa như phụng phịu: “Dù sao thì… con cảm
thấy mình nhìn nhầm người rồi.”
“Hửm?” Đường Thi nhíu mày, bằng trực giác nhạy bén, cô nhận ra được vấn đề: “Có liên quan đến Bạc Dạ hả?”
“Đúng ạ.” Cuối cùng Đường Duy không bao che cho
Bạc Dạ: “Con lại trông thấy ba thân mật với một người phụ nữ khác!”
Ngoại trừ trong lồng ngực hơi nhói đau ra thì cũng không còn cảm giác gì khác.
Thì ra đây chính là cảm giác từ bỏ hi vọng.
Trong mắt Đường Thi trống rồng, cười nhạt một tiếng sau đó đưa chai
nước khoáng cho Đường Duy, nhìn cậu uống ừng ực hết cả chai nước: “Không sao hết, chuyện đó dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”
Đường Duy uống nước xong, quệt miệng một cái, con người có hơi đỏ và nói: “Con cứ nghĩ ông ta sẽ đối xử thật tốt với mẹ.”
Cậu siết chặt chai nước rỗng trong tay, chai nước phát ra từng tiếng
kẹt kẹt khó nghe lẫn vào giọng thì thầm của cậu: “Con muốn rằng… muốn
rằng phần đời còn lại của mẹ sẽ có một người quan tâm chăm sóc.”
Hốc mắt Đường Thi nong nóng: “Ừm, ngay từ đầu Bạc Dạ cũng không hứa
hẹn gì với chúng ta, mẹ với người ta đều là đọc thân, Đường Duy à, đừng
dùng suy nghĩ của con áp đặt và buộc người khác tuân theo như vậy rồi
chờ mong nó thành sự thật, cũng đừng vì chính những mong ước của mình
trói buộc chính con.”
Trong lời nói của cô như thể chứa đựng những gửi gắm mà chính cô đã trải qua, như thể là cô đã hiểu ra tất thảy.
Đường Duy không nói lời nào, một lúc lâu sau, khi hai người Vưu Kim
cùng Khắc Lý Tư đi vào, một người trong số họ đưa cho cậu một viên kẹo
bạc hà: “Ai yo, nhóc khóc đấy hả?”
Gặp được Đường Duy khóc nhè thực rất hiếm thấy.
Nhưng cậu cũng không thể nói ra là bởi vì Bạc Dạ phụ sự mong mỏi của
mình mà quá thất vong, quá đau lòng được. Vậy nên chỉ lắc đầu: “Không
khóc.” “Chú thấy hết rồi.” Khắc Lý Tư nói: “Lúc đó chú đứng cách đó
không xa, chứng kiến toàn bộ chuyện của cháu với Bạc Dạ.”
Trong mắt Đường Duy lúc này đều ánh lên sự thất vọng: “Cháu không bao giờ muốn tin tưởng lời của người đàn ông đó nữa, nói cái gì mà đối xử
tốt mới mẹ chứ, dối trá!”
Khắc Lý Tư cười nói: “Đúng vậy, toàn bộ đàn ông trên thế giới này chẳng có kẻ nào tốt cả, trừ chú ra!”
Đường Duy đi tới, nằm lấy tay của Khắc Lý Tư và nói: “Tối nay chúng
ta ra ngoài ăn chút gì đi, cháu muốn xốc lại chút tinh thần. Ài, mất
công cháu lại bắt đầu tin tưởng lại Bạc Dạ nữa, cảm tình giữa hai cha
còn còn đang tiến triển nữa… thật uống phí mà.”
“Cháu vẫn còn nhỏ, có một số chuyện của người lớn cháu vẫn chưa thể hiểu được, đặc biệt là về tình cảm.”
Khắc Lý Tư nhìn ra bên ngoài, có lẽ lúc này Bạc Dạ vẫn còn đứng đó:
“Nhiều khi, có những chuyện không đơn giản như nó vẫn đang biểu hiện ra
bên ngoài.”
“Nhưng nếu đã biểu hiện ra bên ngoài… thì chắc chắn phải có liên hệ với nhau.” Đường Duy nhanh chóng vặn lại.
“…” Khắc Lý Tư cảm thấy, đứa trẻ này thật kì hoa, tư duy của thắng
nhóc có một loại gì đó mà ngay chính cả những người lớn như anh cũng
không theo kịp.
Phía ngoài đại sảnh, Thạch Hoa vẫn xứ quấn lấy Bạc Dạ từ đầu tới giờ
không buông, hẳn cô ta chỉ tiếc không thể kéo Bạc Dạ đi một vòng để
triển lãm ra cho mọi nguời nhìn xem hai người là tình nhân, người đàn
ông bên cạnh là của cô ta vậy.
Bạc Dạ lần thứ hai vung tay cô ta ra: “Tôi chưa từng nói muốn làm bạn trai cùng cô đi dạo quanh công ty mà nhỉ?”
Thạch Hoa bày ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng… anh cũng đâu có từ chối…”
“Tôi cũng chưa từng đồng ý gì hết!” Bạc Dạ thiết chút nữa nổi khùng lên, người phụ nữ này nắm chặt anh không chịu buông ra rồi cứ dẫn anh đi
loanh quanh như đang làm xiếc cho người khác xem, nghĩ anh là kẻ ngu à?
Anh đơn giản phân phó cho Lâm Từ mấy câu rồi vội quay đầu rời đi,
Thjch Họa đứng đằng sau gọi với theo: “Anh Dạ, anh đợi em một chút…”
“Ngưng!” Bạc Dạ hô to một tiếng: “Dừng ở đây thôi, tôi đã mất trí
nhớ, không biết cô là ai hết, vậy nên đừng đi theo tôi, cũng đừng nói
cái gì mà trước đây, trước kia cả.”
“Mất trí nhớ? Tại sao lại mất trí nhớ?” Không nói thì thôi, nhưng vừa mở mồm cái đã thấy người phụ nữ này phiền phức, càng nói càng đáng
ghét. Lâm Từ đứng ngay đó không nhìn nổi nữa, tại sao luôn có một đám
người đáng ghét như vậy, khác biệt thật lớn với Đường Thi!
Đúng lúc này Khương Thích kéo Hàn Nhượng đi ra, đang định thảo luận
với cùng nhau thảo luận giai đoạn tiếp theo của phim, bỗng lựa chứng
kiến một người phụ nữ cứ túm chặt lấy Bạc Dạ mà không chịu buông ra. “A, cái loại người đứng núi này trông nọ kia… thật là…”
Khương Thích khinh thường nhìn hai người, cười lạnh một cái: “Hai
người ân ân ái ái cũng đừng có để cho Đường Thi trông thấy, bằng không
ngay cả bạn bè, anh cũng không có tư cách đâu.”
Giọng điệu khinh thường, trào phúng của Khương Thích cũng khiến mấy
người Bạc Dạ chú ý, biểu cảm trên gương mặt anh cứng ngắc, đang định lên tiếng giải thích thì Thạch Họa đã cướp lời nói trước: “Mấy người là cái thá gì chứ, rõ ràng còn đang kéo qua kéo lại với bạn trai mình, tự dưng lại quay sang để ý bạn trai người ta, cô mới chính là cái loại đứng núi này trông núi nọ nhé!”
Khương Thích nghe xong lập tức nổi xung lên, ngay cả Hàn Nhượng cũng
vì câu nói đó của Thạch Họa mà muốn nổi bão, muốn tiến lên nói cho đồ
mặt dày kia mấy câu nhưng phương thích lại đi lên trước anh: “Cái gì gọi là để ý bạn trai của người ta? Để ý bạn trai của người khác là cô nha!
Bạc Dạ có đúng là của cô không, nói xem? Chắc hẳn Bạc Dạ còn không biết
tên cô đâu nhỉ?”
Bạc Dạ khó nghĩ, quả thực trong lòng anh không biết nên thể nào nữa.
“Hơn nữa đây chính là bạn trai tôi, vậy tôi còn cần để ý Bạc Dạ làm quái gì? Chẳng lẽ Bạc Dạ được nạm vàng sao? Ha, cũng đừng nghĩ ai cũng giống như cô, giả vờ độc thân, cô đơn nhưng thực ra quan hệ với một đống
người cùng lúc, cô nhìn xem, Bạc Dạ anh ta có giống như đang quan tâm
đến cô sao? Lúc trước khi Bạc Dạ theo đuổi Đường Thi, chẳng phải cô
chính là người chạy theo anh ta không bỏ sao!”
Thạch Họa bị khả năng battle bằng miệng của Khương Thích “đánh” cho
câm nín, không nói được lời nào, tức đến tím tái mặt mày. Khương Thích
nhìn cô ta, cười trào phúng, cô nhóc à, năm đó bà chị này của nhóc đi
làm thư kí, lên thương trường đấu khẩu với mấy tên cáo già hàng ngày thì em còn không biết đang ở xó xỉnh nào làm nũng cha mẹ kìa!
Còn dám ở đó lớn tiếng dọa người của chị á, thật sự không biết thực lực mình ở đâu mà, non!
Lúc Đường Thi đi tới thì vừa lúc trông thấy Thạch Họa đang tức tối
muốn tiến lên túm lấy Khương Thích, cô hô lên một tiếng rồi nhanh nhạy
đi tới, đẩy Thạch Họa ra khỏi Khương Thích, nhưng không may không đẩy
được cô ta mà còn khiến móng tay của cô ta lại đâm thẳng đến mặt Đường
Thi, hành động này lập tức thành công khiến Bạc Dạ nổi xung: “Đường
Thi!”
Việc đã lỡ, Thạch Họa không muốn tỏ ra yêu thế nên hô lên: “Tại sao
từ dưng lại chui ra một người nữa? Các người là đồng loại, đều là lũ ti
tiện với nhau phải không? Vừa hay, hôm nay tôi muốn thu rác một thể!”