Thậm chí cả nhóm người đã từ bỏ việc đến khuyên Diệp Kinh Đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta không ngừng uống rượu.
Đến sau này, Giang Lăng thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, nằm lấy Diệp Kinh Đường kéo cả người anh ta dậy: “Anh đủ rồi, đòi sống đòi chết ở nơi này có tác dụng gì không!
Khương Thích cùng người đàn ông khác đang sống rất tốt, anh cứ đòi đi quấy rầy cô ấy! Lúc đầu, người nói không cần Khương Thích nữa là anh,
bây giờ người không chịu buông tay cũng là anh, có thú vị không? Dù anh
có muốn chết thì cũng chết cho trong sạch một chút, đừng đi quấy rầy cô
ấy!”
Lời này nói ra thật sự rất độc ác, còn độc ác hơn cả lời nói trước đó của Giang Lăng, Bạch Việt và Bạc Dạ đều sợ là Diệp Kinh Đường bị kích
động lên sẽ trực tiếp đánh nhau với Giang Lăng, nhưng Diệp Kinh Đường
không có.
Trong ánh mắt trầm lặng đen tối của người đàn ông đột nhiên loé lên
một tia sáng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Giang Lãng, gần như lầm bầm
không có ý thức: “Chết? Sao tôi lại đáng chết…tôi sợ nhất…sợ nhất là tôi chết rồi, Khương Thích cô ấy đến một giọt nước mắt cũng không rơi
xuống, còn nói với cả thể giới tôi chết rồi thì tốt.”
“Vậy dáng vẻ bây giờ của anh là cho ai xem?” Giang Lăng thật sự không nhịn được nữa, người nào cũng đều như vậy, chửi không tỉnh thì đã làm
sao, lúc đầu Bạc Dạ đối xử tệ với Đường Thi như vậy, chỉ sợ bây giờ quỳ
trên mặt đất cầu xin Đường Thi quay lại thì Đường Thi cũng không thèm
nhíu mày mà bỏ đi luôn.
Diệp Kinh Đường rõ ràng là đã nhìn thấy rồi, sao lại không hiểu được bài học đó, không học cách ngoan ngoãn hơn?
Uống vài ly rượu thì không còn coi bản thân là người nữa rồi à!
“Hành hạ cơ thể rất vui có phải không? Đến lúc đó Khương Thích không
cướp lại được, tự bản thân lại mang theo một đống bệnh tật, như vậy thì
mới hài lòng có phải không?”
Giang Lăng tức giận đến cơ ngực rung cầm cập: “Ông đây ghét nhất
chính là kiểu đàn ông như các người! Lúc đầu không đối xử tốt với Khương Thích, lúc cô gái người ta một lòng một dạ với anh, bà mẹ anh đi làm gì rồi! Tiêu hao phung phí hết tình yêu của người ta! Bây giờ người ta
thắng thắn dứt khoát muốn cắt đứt, anh lại đuổi theo muốn dây dưa, đùa
giỡn rất vui có phải không? Có khác gì với Bạc Dạ của nửa năm trước
không? Không có, đều không phải là loại tốt lành gì?”
Đến Bạc Dạ cũng bị chửi chung vào.
Bình thường tính khí của Giang Lăng rất tốt, những bệnh nhân làm càng làm bậy trong bệnh viện gặp nhiều rồi thì cũng nhẫn nại khuyên giải. Dù gì anh ta cũng là bác sĩ có lòng nhân từ của người thầy thuốc, dù bất
cứ lúc nào cũng đều suy nghĩ cho người khác.
Nhưng anh thật sự bị nhóm bạn không nên thân này của mình chọc tức
đến sắp chết, một người hai người đều thích bị coi thường, anh ta đã
khuyên Bạc Dạ từ sớm, nói nhân lúc còn có cơ hội mà đi bù đắp cho người
ta, an ủi người ta, Bạc Dạ không nghe.
Bây giờ thì tốt rồi, theo đuổi người ta cũng không để ý gì đến mình.
Lúc đầu, Diệp Kinh Đường nửa đêm nửa hôm khiến cho Khương Thích bị
thương cả người, lúc Giang Lăng cầm hộp thuốc chạy đến, có khuyên rồi,
cũng không nghe. Bây giờ lại làm ra dáng vẻ sống không bằng chết, có ý
nghĩa gì không? Đáng đời!
Giang Lăng tức giận, nói không suy nghĩ: “Không coi sức khoẻ mình ra
gì, sao hả, uống vài ly rượu thì Khương Thích sẽ vì anh mà đau lòng? Sao anh lại ngây thơ như vậy hả! Nếu tôi là Khương Thích, tôi chỉ mong sao
anh đi chết, chết xa một chút, làm cho bản thân mình khó coi hơn nữa
kìa, uống rượu đã là gì?
Nếu như anh buồn bã thì sao không đi chết đi! Lúc Đường Thi người ta
đau lòng ở trong nhà giam đã cắt cổ tay, cắt xong thì cắn răng mà sống
tiếp! Còn anh thì sao?
Bây giờ ông đây đưa cho anh một con dao, bà nội anh cũng không dám ra tay cắt! Anh chính là một kẻ vô dụng!
Khương Thích chạy đi cùng người khác rồi, nếu như đổi lại là Bạc Dạ
của bây giờ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận sai, sau đó sẽ mặt dày đi xin
lỗi theo đuổi người ta trở lại, cho dù có bị từ chối thì dù sao cũng đã
để người ta biết được tâm ý của mình, còn anh đang làm gì?”
Anh ta đang làm gì?
Tim Diệp Kinh Đường run lên cầm cập, Giang Lăng xổ một trận mắng chửi xuống mặt anh ta: “Mẹ kiếp anh bây giờ vẫn còn trách Khương Thích, còn
tìm lý do từ trên người Khương Thích!
Tôi thật sự chịu đủ cái tính cách này của anh rồi, tôi nói cho anh
biết nếu như Khương Thích còn quay lại tìm anh thì não đã bị úng nước
rồi, tuỳ ý kéo một người đàn ông bất kỳ nào đó ở trên đường cũng đều
mạnh hơn anh!
Diệp Kinh Đường anh để tay lên ngực tự hỏi đi, từ lúc Khương Thích
quen biết anh đến bây giờ, từ đầu đến cuối, đã từng làm một chuyện gì có lỗi với anh chưa Chưa!
Diệp Kinh Đường bị giọng nói chất vấn của Giang Lăng ép đến trái tim
co thắt dữ dội, nhưng mà anh ta lại không thể nói được một từ nào để
phản bác.
“Hết người này đến người khác đều mắng không tỉnh chửi không nghe, cứ như bị gì vậy! Khương Thích cô ấy vốn dĩ không hề làm ra chuyện gì có
lỗi với anh, là anh vẫn luôn ép cô ấy lợi dụng cô ấy, mà còn quay lại
nói cô ấy phản bội anh!
Anh có nực cười không, thật sự nghĩ rằng mình là vua à, sao hả,
Khương Thích đã ký khế ước bán thân hay gì, thời Đại Thanh cũng đã qua
hết mấy trăm năm rồi, anh còn nói với tôi hai từ phản bội này! Nếu như
Khương Thích muốn phản bội anh thì đã phản bội từ lâu rồi, còn cho anh
cơ hội tổn thương cô ấy à?
Cô ấy bị anh xem thường, bị anh lợi dụng, bị anh đầy ra ngoài làm con dao hay bức tranh gì đó? Còn không phải là bởi vì cô gái người ta thích anh à!”
Còn không phải là con gái người ta thích anh
Câu nói này của Giang Lăng cứ như một trận sấm sét nổ ngay bên tai
Diệp Kinh Đường, tất cả những lời nói của anh ta nói ra đều biến thành
vô số những con dao sắc bén, từng dao từng dao đâm loạn xạ vào cơ thể
Diệp Kinh Đường. Nếu như lời nói có thể làm người ta bị thương thì Diệp
Kinh Đường lúc này nhất định là thương tích đầy mình.
Anh ta ngơ ngẩn ngồi ở đó, bị Giang Lăng mầng xong một trận, bên tai
vang lên tiếng vo ve, tất cả ý thức của anh ta sụp đổ ngay lúc này,
trong chốc lát dòng chảy của hồi ức đã chiếm đoạt toàn bộ suy nghĩ của
Diệp Kinh Đường.
Cứ như trời long đất lở, thế giới bị huỷ diệt.
Bạc Dạ nhìn thấy đôi đồng tử màu nâu nhạt của Diệp Kinh Đường chốc
lát xuất hiện một cảnh tượng hùng vĩ, trái tim đó như chết đi sống lại.
Anh cũng ngơ ngẩn người.
Không biết là tại sao, cứ cảm thấy trái tim mình cũng đau theo như
vậy… là bởi vì những lời mắng chửi vừa rồi của Giang Lăng đã chạm vào
điểm yếu của anh sao?
Giang Lăng nói xong vẫn còn đang lấy hơi, đến lúc sau thì cổ họng
cũng khàn cả lên: “Tôi thật sự không thể hiểu được các người, anh Dạ,
Diệp Kinh Đường, các anh đều là. Tôi đã nói với các anh vô số lần, phải
trân trọng, phải trân trọng…tại sao lại cứ thích đi làm tổn thương người khác, hả?”
Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường đều yên lặng.
“Thừa nhận mình yêu cô ấy, thừa nhận mình từng phạm sai lầm, có khó khăn như vậy không?”
Giang Lăng chỉ vào bản thân: “Chúng ta đều là con nhà giàu có, điểm
này tôi thừa nhận, tôi cũng biết kiểu người như chúng ta có tính khí cao ngạo hơn người khác, nhưng thế này chẳng lẽ là không thể cúi đầu, luôn
là lý do ích kỷ để làm tổn thương bọn họ à? Diệp Kinh Đường, bây giờ anh bày ra cái dáng vẻ này thì có tác dụng gì?
Khương Thích đang sống rất tốt anh lại cứ đòi đi giành, đi cướp cô ấy trở về.
Anh coi cô ấy là cái gì, là một món đồ chơi hả? Anh hỏi xem Bạc Dạ
của bây giờ, hỏi xem trong lòng anh ta hối hận biết bao nhiêu, tôi không muốn anh đi lại vết xe đổ của Bạc Dạ, tôi không muốn nhìn thấy anh em
tốt của mình cả ngày cứ rơi vào trong cảm xúc tuyệt vọng chỉ vì những
chuyện tình cảm này.”
Trái cổ của Giang Lăng chạy lên rồi chạy xuống: “Nhưng tôi không thể
làm được gì, tôi đã rất nỗ lực đi khuyên nhủ người nên khuyên rồi, mỗi
lần khi Đường Thi và Khương Thích bị các anh làm tổn thương, đều là tôi
thay các anh thu dọn tàn cục. Bây giờ tôi nhìn thấy hai người bọn họ rời khỏi các anh, tôi đặc biệt muốn vỗ tay cho hai người họ, đáng đời. Tôi
nói anh Diệp Kinh Đường là đáng đời, nghe hiểu chưa?”
Sắc mặt Diệp Kinh Đường trắng bệch, không nói ra được một tiếng nào.
Một lúc lâu, anh ta mới thì thầm: “Tôi, tôi chưa từng nghĩ là Khương Thích sẽ rời xa tôi.”