Lúc Từ Lạc tỉnh dậy, ánh mặt trời đã hắt từ khe rèm cửa sổ vào, trên mặt sàn nhà chiếu từng mảng màu vàng như vảy cá vàng.
Cô vén chăn, vươn người ngồi dậy, tựa vào phía sau giường. Chỗ bên cạnh đã không thấy người.
Từ Lạc thở ra một hơi, lập tức có một loại cảm giác bừng tỉnh như mộng.
Người đàn ông hôm qua, đã bật khóc ngoài cửa....là Diệp Thành?
Người đàn ông đó dùng giọng điệu cầu khẩn, chỉ vì xin một chút đáp lại kia....thật sự là chồng cô Diệp Thành.
Cô có chút khó tin.
Từ Lạc nheo mắt, lại cảm thấy cảnh vật trước mắt là mảnh mơ hồ. Cô chỉ có
thể nhìn thấy một mảnh quang ảnh mơ hồ, giống như mosaic cường lực trong các trình ứng dụng chỉnh sửa hình ảnh. Màng mờ mờ kia che chắn hết tất
cả các thứ hiển hiện trước mắt, thật khiến người ta khó chịu.
Cô dựa lưng tại chỗ, không di chuyển. Lần này không biết phải nghỉ đến mấy phút mới có thể để mắt khôi phục như cũ.
" Cạch."
Đúng lúc cô nhắm mắt lại chờ mắt trở nên rõ ràng một chút, cửa phát ra tiếng vang, từ bên ngoài bị Diệp Thành đẩy ra.
Lúc Diệp Thành đi vào phòng Từ Lạc, anh đã mặc tây trang hoàn chỉnh. Quần
tây đen ôm sát đôi chân thon dài, áo sơ mi màu xanh làm nổi bật lên
đường cong hoàn mỹ mà gợi cảm, cả người anh, thoạt nhìn tuấn tú mê
người.
" Mắt em bây giờ không nhìn thấy?" Anh vừa đi tới bên cạnh cô, vừa ngồi xuống nói.
Từ Lạc vô lực, mệt mỏi nói, " nghỉ ngơi một chút sẽ ổn, mấy hôm nay, mắt toàn là bị như vậy."
Đôi mắt Diệp Thành lộ ra toàn là đau lòng, trầm mặc một hồi, anh nói, "anh
sẽ mời một chuyên gia về mắt, chiều nay hội chẩn cho em lần nữa nha."
"Không cần đâu," Từ Lạc xua xua tay, "tôi... em... đã khám bác sĩ rồi, rồi lấy thuốc rồi, không cần khám nữa." Từ Lạc có chút ngượng ngùng khi xưng hô cùng anh.
Diệp Thành nắm lấy tay Từ Lạc, vuốt ve mu bàn tay cô,
"em nghe anh một lần được không? Dù sao thân thể là một chuyện lớn,
không thể lơ là, để chuyên gia chẩn đoán thêm cho em một lần, anh cũng
sẽ yên tâm thêm một chút....Hơn nữa, không phải em cũng hi vọng hai mắt
của em, chịu ít nguy hiểm, sớm khôi phục lại sao? Lạc Thiên nó sẽ nhanh
lớn, em cũng không muốn bỏ qua quá trình trưởng thành của nó đúng không?
Từ Lạc cảm nhận được cái bàn tay thon dài đẹp của Diệp Thành đang nắm bàn tay cô, hồi lâu mới buồn buồn ừ một tiếng.
Diệp Thành gần đây đúng là càng ngày càng biết bắt được thóp của cô.
Anh biết, nếu như lấy lòng đơn thuần, vậy thì Từ Lạc nhất định mềm cứng đều không nhận, một chút mặt mũi, cũng sẽ không cho anh. Cho nenw lúc anh
lấy lòng, còn luôn kèm theo tên tuổi khác, dùng chính trưởng thành của
con trai hai người họ mà làm cái cớ....
Anh biết nếu nói như vậy, Từ Lạc nhất định sẽ không cách nào từ chối.
Tên này, thật gian thương mồm miệng. Đủ thâm cơ, Từ Lạc cắn môi, vừa nghĩ
vậy, lại cảm thấy trong lòng càng khó chịu, cô rút cái tay đang bị anh
nắm ra, tát một cái lên tay anh.
Diệp Thành giật mình, ngượng ngùng thu tay lại, "buổi chiều anh dẫn em cùng đến bệnh viện của chuyên gia nhé."
Từ Lạc không nói gì, tròn mắt nhìn anh. Cảnh vật trước mắt đã rõ ràng hơn một chút, nhưng vẫn có ít nhiều mơ hồ.
Diệp Thành nhìn thấy chân mày Từ Lạc cau lại, liền biết trạng thái mắt cô
vẫn chưa kịp khôi phục như cũ, xung phong nhận việc, "em đừng vội, anh
đút cho em ăn sáng, được không?"
Lúc Từ Lạc chống người dậy muốn nói, một muỗng cháo đậu đỏ đã đưa tới bên miệng cô.
Ban đầu vốn muốn cự tuyệt, dù sao mắt thì đã không dùng được. Nhưng bản
năng của một con người khi ăn bữa là vẫn có, cô vẫn chưa có hậu đậu đến
mức và cơm thôi, cũng và nhầm vào mũi.
Nhưng mà, chỉ vừa ngửi thấy mùi thơm của cháo, cô lại không cưỡng nổi, há miệng tùy ý ăn muỗng cháo.
Cháo đậu đỏ, thêm nhân nhĩ, mềm nhừ, độ vị vừa vặn không ngấy, mặc dù không
tính là hoàn hảo, nhưng mùi vị lại dễ ăn, quả thực ngon ngoài ý muốn.
Cô chẹp miệng, không nhìn được, tò mò hỏi, "cháo này mua ở quán nào? Em rất thích."
Cô vừa nói như vậy, Diệp Thành cười đến đắc ý, "không phải cháo ở quán nấu đâu, anh nấu đấy!"
Biểu tình của Từ Lạc có chút cứng đờ, "......anh nấu??"
"Ừm!" Diệp Thành lại đưa một muỗng cháo đến miệng Từ Lạc, "anh mấy hôm nay,
học bác Long làm mấy món đơn giản. Cháo này rất tốt cho thân thể, anh
nấu để em bồi bổ."
Từ Lạc nuốt miếng cháo kia xuống, bỗng nhiên
nhớ tới cảm thụ khi nãy mà anh sờ tay cô. Cảm giác thấy hình như bàn tay của Diệp Thành có chút thô ráp. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ do anh hoạc nấu cháo, nấu cơm, chiên xào mà bị bỏng?
Đút cho cô gần nửa bát, anh đặt bát qua một bên, nói, "Lạc Lạc à, em nếu thích món cháo này, anh sẽ thường xuyên nấu cho em, được không?"
" Không cần phiền phức vậy đâu." Sắc mặt Từ Lạc có chút mất tự nhiên, cô lúng túng, "thật ra, không ăn cũng không sao cả."
Diệp Thành cười nói, "có phiền gì chứ, em nấu cơm cho anh nhiều năm như vậy, khẩu vị và món ăn anh ưa thích, em đều biết, em còn nấu đổi món để anh
ăn không ngấy, em từng đối tốt với anh như vậy.." Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển, "hiện tại, anh có làm gì được đâu, Lạc Lạc, từ giờ trở đi, chỉ
cần em không ghét anh, bằng lòng để anh chăm sóc cho em, anh nguyện ý
yêu thương em vô hạn, em hãy tin anh."
Mắt của Từ Lạc lúc này dần dần thấy rõ, cô quay đầu lại nhìn anh một lần nữa, thấy được biểu cảm
khá phức tạp trên khuôn mặt của anh.
Vừa có cao hứng, lại chờ đợi, vừa có vui mừng, nhưng lại khổ sở và mất mát.
Nhìn anh lúc này, rõ ràng thay đổi.
Cô có chút tâm loạn, ý phiền, mặt hơi đỏ, leo khỏi giường, "tối qua chẳng
phải đã nói rồi sao? Tất cả tùy vào biểu hiện của anh đó."
Diệp
Thành nhìn theo bóng dáng cô vợ ra ngoài cửa, nhìn đến bát cháo còn non
một nửa kia, cầm lấy muỗng, cười cười, giống như là vô tình cố ý, anh
lại muốn ngậm vào chỗ đôi môi Từ Lạc vừa chạm qua ở cái muỗng kia. Vì
đơn giản anh nghĩ, như vậy thôi, đã có thể nếm được một chút ngọt ngào
từ cô rồi....