Mặc dù lời bác sĩ nói rất khiến người ta an tâm,
nhưng dù sao, cũng không phải chuyện nhỏ, Từ Lạc về tới nhà, vẫn là
không yên lòng.
Trong phòng khách, bác Long đã ôm nhóc con Lạc
Thiên đang dỗ dành. Xem ra, con trai cô rất thích người ông này, vì ông
có đủ trò hài hước làm cho nhóc cười.
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Lạc Thiên lúc cười, bác Long cười đến càng vui vẻ hơn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
Từ Lạc nhẹ nhàng đặt đồ ở một bên, " bác Long, để cháu ôm Tiểu Thiên một chút."
" Đây đây. Qua mẹ bế nhé." Bác Long cẩn thận đặt Diệp Lạc Thiên vào tay của Từ Lạc, "thằng nhóc này rất hoạt bát, đáng yêu lắm."
Từ Lạc nhìn dáng vẻ hoạt bát và dung nhan trắng nõn đáng yêu của con trai
mình, trong lòng nhất thời ấm lên, " tiểu Thiên à, con xem, bác Long
thực tốt với con."
Bác Long khoát khoát tay, " ầy, đối với tiểu thiếu gia, cũng không thể gọi là bác được, bác đây có thể làm ông rồi ấy, hahaha."
Từ Lạc cười một tiếng lại giao lại nhóc con cho Bác Long, tự mình đi pha
sữa cho con trai, giao cho bác Long cẩn thận xong, cô trở lại bếp, nấu
ít mì lùa vào bụng, cũng chẳng cần biết ngon hay không, lấp đầy bao tử
là được."
Ăn xong, cô cẩn thận đứng ở cửa sổ trên ban công, nhìn cảnh phồn hoa của đô thị, với đầy dòng người qua lại tới lui.
Cuộc đời này thật là, luôn có đau khổ, người sống luôn không thể thuận buồm
xuôi gió, tất cả đều phải song hành, Từ Lạc trong lòng tự an ủi chính
mình như thế. Cho dù ông trời có cho cô chịu nhiều đau khổ hơn nữa, cô
cũng phải cố hết lực mà chống đỡ, huống hồ, chuyện mắt cô có khả năng
sắp không thấy ánh sáng, cũng không quá nghiêm trọng, nếu cô suy nghĩ
thật tích cực.
Cô hít sâu một hơi, quay người đi về phòng, đóng cửa lại, tắt hết đèn đi. Thậm chí kéo luôn rèm cửa vào.
Đây chính là một thứ cảm thụ khi không có ánh sáng.
Cô trong bóng tối, lần mò lên giường, đắp mền ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Lúc Diệp Thành về đến nhà đã là hơi muộn.
Bác Long dặn dò đầu bếp chuẩn bị cơm tối cho thiếu gia nhà mình, lại nhìn
Diệp Thành ăn rồi mới yên tâm đi làm việc khác. Diệp Thành nhìn cửa
phòng ngủ của Từ Lạc đóng chặt, hỏi thăm bác Long mới biết, hôm nay
người về từ rất sớm, anh lại yên lòng không ít.
Nhưng yên tâm, lại có chút nghi hoặc.
Từ Lạc khoảng thời gian này, theo như anh biết thì cô rất bận rộn bên quán trà sữa, tính tình cô tuyệt đối không bao giờ thích lười biếng, vậy sao cô lại về sớm vậy chứ?
Anh còn chưa hiểu chuyện gì, trong phòng
sơ sinh, tiếng khóc của nhóc con Diệp Lạc Thiên truyền đến, ngẩng đầu
nhìn lên đồng hồ treo tường, quả nhiên đã đến giờ tên nhóc kia đòi ăn.
Nhóc con này còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Diệp Thành vội vàng đến phòng sơ sinh ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng dỗ
dành để nó ngủ trở lại, vừa dỗ anh vừa đi tới phòng khách, đặt con trai
lên cái sofa mềm, anh đến phòng bếp, bắt đầu pha sữa cho con trai cưng.
Trước kia, anh chưa từng vào bếp, càng không làm mấy việc lặt vặt chăm sóc
cho người khác, nhưng hiện tại, mọi việc đã khác, đàn ông lăn vào
bếp....cũng đã thuận tay hơn rất nhiều.
Đợi đến khi pha xong sữa
bột, Diệp Thành từ bếp đi ra ngoài liền có chút sửng sốt. Con trai anh,
dạo gần đây càng ngày càng thể hiện rõ bản chất hoạt bát hiếu động của
nhóc. Mặc dù vẫn chưa biết bò, chưa thể đi, nhưng đôi tay nhỏ bé kia thì không yên phận một chút nào, thấy cái gì trong tầm mắt, liền đưa tay
bắt lấy cái đó. Ở trong phòng của ba nhóc, mấy cái cà vạt của Diệp
Thành, áo của mẹ, khuyên tai của Thu Lan mua tặng Từ Lạc,...... tất cả
mấy cái đó đều không tránh khỏi một kiếp.
Lúc này, nhóc đang nằm trên sô pha, có lẽ đã thấy gió thổi cái gì đó phấp phới trên bàn, nên đưa tay nhỏ ra sức túm lấy.
Diệp Thành thấy nguy hiểm, vội vàng đặt bình sữa trong tay xuống, ôm con
trai, "nhóc con này, không được phá, còn phá, cha đánh con, nào, uống
sữa thôi."
Diệp Thành nhét núm vú vào miệng cho nhóc con xong,
ánh mắt vừa chuyển lại nhìn đến chỗ lúc nãy mà nhóc con Diệp Lạc Thiên
muốn nắm.
Chỗ đó đang đặt một cái cốc và một tập giấy tờ.
Nhóc con ực ực tít sữa ngon lành, Diệp Thành có chút buồn chán cầm lấy xấp
giấy tờ giấy kia đặt trước mắt nhìn, tự nhiên trái tim anh như oành một
tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang, cả người ngây ngẩn.
"Cái gì thế này? Đơn báo cáo kiểm tra?"
Lại còn viết tên của Từ Lạc?
Anh cấp tốc lật từng tờ, tốc độ đọc chữ cực nhanh, trong lòng lại ngày càng khiếp sợ.
Đây chính là báo cáo kiểm tra của Từ Lạc hôm nay đã đi bệnh viện.
Đầu Từ Lạc có máu bầm, mắt cô xảy ra vấn đề.....
Vậy mà, anh bây giờ, bây giờ mới biết....
Là cô cố tình giấu anh sao? Hay là có lí do nào khác? Nếu không phải con trai anh muốn lấy thứ này, anh có lẽ đã bỏ qua.
Vậy nếu anh không biết, cô có lẽ sẽ không để anh biết...
Từ Lạc thật sự không muốn làm gánh nặng cho anh một chút nào sao?
Diệp Thành có chút đờ đẫn, trong lòng không thể không có chút cảm thán, thật may vì ông trời rốt cuộc cũng cho anh biết được bí mật của cô, cho anh
một cơ hội để đến gần cô.