" Diệp tổng, đây là những tư liệu có thể tra được trước mắt." Hoàng
Hiếu đứng trước bàn làm việc của Diệp Thành, đặt một phần văn kiện vào
trước mặt Diệp Thành.
Diệp Thành buông cây bút trong tay xuống, cầm lấy văn kiện mở ra xem.
" Gần đây, chú của anh, chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty
chúng ta, ông ấy hình như làm anh với mấy qua chức cũng có quyền thế
lắm, xem ra chính là muốn đá anh đi khỏi Diệp thị." Hoàng Hiếu nói.
" Tôi biết chứ." Diệp Thành mệt mỏi tựa ra ghế, chuyện hôm nay gặp
ông nội quả thật làm anh có chút buồn phiền. "Nhưng đành chịu, nếu chú
tôi thực muốn đấu với tôi, vậy thì lần này, chỉ có thể là một mất một
còn." Diệp Thành nặng nề nói.
Hoàng Hiếu trầm mặc một hồi, lại nói, " Diệp tổng, vừa này cục thuế
vụ đưa tin, nói hạng mục đầu tư điền sản của chúng ta năm ngoái ở khoản
thuế vụ có vấn đề, bào cbungs ta nhanh chóng đệ trình tài liệu để bên
bọn họ thẩm tra lại."
" Hạng mục năm ngoái sao?" Diệp Thành bỗng cười lạnh, "xem ra, Diệp Viện Kiên thật sự muốn đến tìm phiền toái với tôi."
" Vậy anh xem..." Hoàng Hiếu do dự không dám hỏi...
Diệp Thành gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Hoàng Hiếu "trước bên cục thuế, cậu cho người ổn định trước, cậu chỉnh sửa tài liệu bọn họ cần,
nếu như các khoản không đúng nghĩ cách làm bằng. Bên lãnh đạo cục thuế
cũng can thiệp, bọn họ nếu như đến một chiêu, chính là ép Diệp Thành tôi tiếp một chiêu."
Hoàng Hiếu hiểu rõ gật đầu, " tôi hiểu rồi.
"Chuyện đã đến mức này thì tôi cũng không thể thu tay nữa." Diệp
Thành vừa nói vừa đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất lớn, nhìn quang cảnh
phồn hoa của cả thành phố và dòng xe đông đúc như mắc cửi, anh nói ngắn
gọn. "Cậu đi làm như tôi nói đi."
Hoàng Hiếu đáp lại, xoay người ra khỏi phòng làm việc, bắt đầu nhanh nhẹn lại bận rộn làm việc.
Trong lòng Diệp Thành có chút bực bội lẫn buồn phiền, nhìn cảnh sắc
bên ngoài, rồi quay đầu từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một gói
thuốc lá, châm hút.
Từ khi biết Từ Lạc mang thai, anh thật ra đã cai thuốc lá rồi, cũng
chỉ có lúc đặc biệt lo nghĩ, mới hút 1 - 2 điếu. Trong chuyện này, ông
nội anh chẳng qua chỉ là bị lôi kéo, còn kẻ chân chính anh phải đối mặt, chính là Diệp Viên Kiên. Một ông chú không cùng huyết thống với bà nội
của anh. Chính là con riêng của ông nội.
Nếu như Diệp Viện Kiên thực sự không nhả, vậy thì chuyện này, dù cho
ông nội không bắt anh mang con trai về, thì ông chú Diệp kia của anh,
vẫn sẽ đấu với anh.
Diệp Thành hít một ngụm thuốc lá vào khoang phổi, chỉ cảm thấy cảm
giác phiền lòng nóng nảy như khí khói trong phổi, rất lâu không tan đi.
.....
Buổi tối, Diệp Thành tới nhà trọ. Nhìn thấy cửa khép hờ, do dự một chút, vẫn gõ hai cái.
Bên trong có tiếng vang lên, "ai gõ cửa?"
Là tiếng của Lương Minh Phương.
Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra vào, thay giày rồi mới đi vào bên trong.
Từ Lạc đang ngồi bên trong phòng ngủ cạch cạch gõ bàn phím, Minh
Phương đang ôm nhóc con Lạc Thiên cho nó uống sữa, Diệp Thành không nói
gì, đi tới bên cạnh Minh Phương, từ trong tay cô đón lấy con trai mình,
Động tác vô cùng thuần thục bế lên, cầm lấy bình sữa tiếp tục cho nhóc
con ăn sữa.
Trầm mặc một lát, Diệp Thành nói với Từ Lạc, " Từ Lạc, anh có việc muốn thương lượng với em."
Từ Lạc đang gõ bàn phím, động tác trong tay liền dừng lại, "anh nói cái gì?"
Diệp Thành yên lặng nhìn ánh mắt cô, anh nói, " chuyện đến hiện tại,
đã không đơn giản như em thấy đâu, có vài..... chuyện khác cũng tham dự
vào."
Từ Lạc thoáng cau mày, nhận ra cái gì đó không đúng.
Bên môi Diệp Thành là nụ cười khổ như ẩn như hiện, "trước mắt, Diệp
Viện Kiên, ông ta đã trực tiếp ra tay đấu với anh rồi. Rất có thể ông
ta, sẽ động tay với em và con, thế nên em hãy cùng con qua nước ngoài
tránh đầu sóng gió một chút, anh sẽ để người đi qua cùng em, yên tâm,
rất nhanh, nhất định không tới một tháng đâu."
" Tại sao phải tránh đầu ngọn sóng gió." Từ Lạc đứng dậy chất vấn,
"chẳng phải ông nội cũng không làm gì nữa. Cha mẹ cũng đưa ông ấy sang
nước ngoài cùng rồi còn gì?"
Diệp Thành nhìn dáng vẻ Từ Lạc, hồi lâu thở dài, "ừ, ông nội ra nước
ngoài, nhưng số cổ phần còn lại trong tay, ông nội đã đưa lại cho Diệp
Viện Kiên rồi. Ông ta.....chưa từ bỏ, đã ra tay với anh rồi."
" Cái gì chứ?" Từ Lạc bất ngờ, trong đầu chợt lóe lên, ngày đó ở bệnh viện, Diệp Viện Kiên kia nói những gì. Quả nhiên ông ta muốn đá văng
Diệp Thành. Nhìn phản ứng sắc mặt lo lắng của Diệp Thành cô hỏi, "Diệp
Viện Kiên đã làm gì, công ty anh xảy ra chuyện rồi?"
Diệp Thành gật đầu, giải thích, " phải, ông ta ra tay với anh rồi,
hiện tại vẫn ổn, chỉ là một số hạng mục bị cục thuế vụ tìm đến bới lỗi." Anh lại vội vàng nói thêm, "anh chỉ lo, nếu như ông ta không trực tiếp
đấu lại anh, sẽ động tay với em và con, vậy nên, em tạm thời ra nước
ngoài một khoảng thời gian được không?"
Trong lòng Diệp Thành chỉ lo lắng, Diệp Viện Kiên thật sự xuống tay
gay gắt với anh, mẹ con Từ Lạc nếu ra nước ngoài, sẽ không bị ông ta
động đến, nếu vậy, thì ông ta chỉ có thể nhắm vào anh. Chỉ cần hai mẹ
con không bị tổn hại nào, thì chuyện đấu với ông già kia, anh không nao
núng chút nào.
Ánh mắt Từ Lạc tâm tình bất định, đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên ngồi xuống oán hận mắng một câu, " mẹ nó, ông già khốn kiếp."
Diệp Viện Kiên con cáo già kia lợi dụng ông nội Diệp Thành, ép cô
mang con trai về nhà tổ là chuyện nhỏ, mà chân chính kế hoạch của ông ta là đánh gục Diệp Thành. Thật đê tiện, nếu như không phải có sự xuất
hiện của mẹ con cô, thì Diệp Viện Kiên kia lấy cớ gì để gây chuyện với
Diệp Thành.
" Từ Lạc, nghe anh, dù sao ra nước ngoài cũng tốt, cứ xem như em đi
du lịch cùng con. Đợi anh xử lí ông ta xong, lại đón em với con về."
Diệp Thành có chút không nỡ nói.
Từ Lạc nhìn anh, trong lòng không biết là phiền não chuyện gì, là thương cảm hay tức giận, tất cả đều lẫn lộn vào nhau...
Thật là....chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến, cuộc sống cô thật không khi nào bình an mà...