Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh, trong ánh mắt trong suốt tựa như thủy tinh
của cô phản chiếu hình bóng của chính mình, không pha lẫn chút tạp chất
nào.
Cô đang đợi đáp án của anh, trong lòng Lục Tấn Uyên mềm nhữn: "Đương nhiên."
Từ đầu đến cuối, anh đều rất nghiêm túc với cô, chỉ là...
Đứa bé trong bụng của cô trở thành cản trở lớn nhất giữa bọn họ.
"Nếu như anh vui đùa một chút thì tốt rồi, nhưng tại sao anh muốn
tiến xa với em? Tạo sao phải vì em mà ngăn cản chuyện đó? Ôn Ninh, em
cho rằng anh ăn no rửng mỡ sao?"
Lục Tấn Uyên nói từng câu từng chữ, Ôn Ninh nhìn anh, muốn tìm thấy dòng suy nghĩ trong mắt anh, nhưng mà đều không có.
Lục Tấn Uyên chính là nghiêm túc như vậy, trong mắt anh chỉ có một
mình cô, giống như khi muốn cô từ từ buông bỏ cảnh giác để chấp nhận
anh.
Không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại ảnh mắt như thế của anh.
“Em bằng lòng chờ anh." Cuối cùng Ôn Ninh cũng nói ra lời Lục Tấn Uyên muốn nghe.
Cho dù đã từng hoài nghi, nhưng cô vẫn không thể lừa gạt trái tim
mình, cô thích anh, thậm chí muốn cùng anh nuôi lớn con trai của bọn họ.
Lục Tấn Uyên nghe nói như thế, liền kéo Ôn Ninh vào lòng, cô cần thận không để bàn thân dụng phải vết thương của anh.
Lúc này, cô chẳng muốn suy nghĩ cái gì cả, chỉ muốn dựa vào lồng ngực dày rộng ấm áp này mà đắm chìm trong đó.
"Cô Ôn, đã làm kiểm tra xong.."
Đúng ngay lúc hai người đang dựa sát vào nhau, An Minh không cần
thận đi vào, nhìn thấy hình ảnh này, bước chân lập tức muốn rời đi,
nhưng Ôn Ninh lại sợ hết hồn, chui ra khỏi lồng ngực của Luc Tấn Uyên,
dáng vẻ giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Kiểm tra xong rồi? Vậy đề tôi đi xem thử."
Tuy rằng Ôn Ninh giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng mặt đỏ cả mang tai lại bán đứng
từ buông bỏ cảnh giác để chấp nhận anh.
Không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại ảnh mắt như thế của anh.
“Em bằng lòng chờ anh." Cuối cùng Ôn Ninh cũng nói ra lời Lục Tấn Uyên muốn nghe.
Cho dù đã từng hoài nghi, nhưng cô vẫn không thể lừa gạt trái tim
mình, cô thích anh, thậm chí muốn cùng anh nuôi lớn con trai của bọn họ.
Lục Tần Uyên nghe nói như thế, liền kéo Ôn Ninh vào lòng, cô cần thận không để bàn thân dụng phải vết thương của anh.
Lúc này, cô chẳng muốn suy nghĩ cái gì cả, chỉ muốn dựa vào lồng ngực dày rộng ấm áp này mà đắm chìm trong đó.
"Cô Ôn, đã làm kiểm tra xong.."
Đúng ngay lúc hai người đang dựa sát vào nhau, An Minh không cần
thận đi vào, nhìn thấy hình ảnh này, bước chân lập tức muốn rời đi,
nhưng Ôn Ninh lại sợ hết hồn, chui ra khỏi lồng ngực của Luc Tấn Uyên,
dáng vẻ giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Kiểm tra xong rồi? Vậy đề tôi đi xem thử."
Tuy rằng Ôn Ninh giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng
mặt đỏ cả mang tai lại bán đứng trái tim không bình tĩnh của cô.
Thấy Ôn Ninh đi rồi, Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi cảm thấy anh hằn là biết trước khi bước vào phải gõ cửa."
An Minh bị ánh mắt như dao găm kia liếc thì cười khổ một cái, sờ
mũi: "Tôi cũng sợ cô Ôn sốt ruột nên quên mất." Nhưng trong lòng không
ngừng oán thầm, sao anh biết hai người đó ôm ôm ấp ấp vào ban ngày ban
mặt như thế, đặc biệt boss còn không mặc áo, hình ảnh đó thực sự không
đành lòng nhìn thằng.
"Tôi ra ngoài xem sao." An Minh thấy tình thế không ổn, muốn nhanh
chóng chạy ra ngoài, nhưng Lục Tấn Uyên lại nhớ đến điều gì đó: "Những
người vừa gây chuyện kia, anh hỏi xem chủ mưu là ai?"
An Minh nhớ đến chuyện chính thì ngừng bước, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Là người nhà họ Ôn làm ra."
Nói tới đây, An Minh cũng có hơi tức giận, Ôn Ninh lại là phụ nữ có
thai, nhưng những người kia ra tay lại không chút nương tay, rõ ràng
muốn lấy mạng của cô.
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
Giọng điệu Lục Tấn Uyên kèm theo sự chết chóc, mới đầu không động
đến nhà họ Ôn, chỉ bởi vì sợ bọn họ tức nước vỡ bờ ra tay với mẹ Ôn
Ninh, bây giờ nếu người đã được bọn họ cứu ra, cũng không cần phải để
mấy người ngang ngược nữa.
"Ôn Khải Mặc dường như đã nhận được tin tức nên chạy tới, còn Ôn Lam bọn họ vẫn còn ở lại trong nước."
An Minh nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia của Lục Tấn Uyên, anh ta hiểu
rõ, người nhà họ Ôn lần này đã đá vào tấm sắt rồi, boss tuyệt đối sẽ
không dễ dàng buông tha bọn họ.
Ôn Ninh đi tới phòng bệnh của Bạch Linh Ngọc, bác sĩ nói, mấy năm
nay bà chỉ sử dụng loại thuốc và dung dịch dinh dưỡng rẻ nhất, cơ bản
nhất để duy trì sự sống của mình, nhiều lắm chỉ có đồ chụp thở oxy, vốn
cũng không có trị liệu cẩn thận gì, vì thế tình huống bây giờ cũng không lạc quan cho lắm, có thể tỉnh lại hay không còn phải xem sức mạnh ý chí của bệnh nhân.
Ôn Ninh nghe xong, môi cắn đến chảy máu, cô vẫn nhớ tới sắc mặt ăn
trên ngồi trước của Ôn Khải Mặc lúc trước, nói chỉ cần cô không gây
chuyện, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ để mẹ được chữa trị tốt nhất, kết
quả đều là gạt người.
“Tôi biết rồi."
Ôn Ninh nghe xong lời dặn dò của bác sĩ rồi đi vào phòng, trước tiên lấy một chậu nước ấm sạch sẽ, sau đó lau chùi thân thề cho Bạch Linh
Ngọc.
Y tá vừa nãy đã nói muốn giúp đỡ nhưng cô từ chối, trước khi Bạch
Linh Ngọc bị bệnh, bà là người rất sĩ diện, nếu như vẫn còn tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không đề cho người lạ lau người cho bà.
Vì thế mặc dù bây giờ mẹ không có ý thức, Ôn Ninh cũng không muốn để bà chịu một chút không thoải mái nào, tự mình lao lực lau chùi cho mẹ.
Chỉ là ánh mắt rơi vào những lỗi kim trên người và hoại tử trên mặt
Bạch Linh Ngọc, nơi đó không biết đã bao lâu không được chăm sóc kỹ
lưỡng, bốc ra từng trận mùi hôi thối, khiến nước mắt của cô tuôn rơi.
“Mẹ, đều tại con vô dụng..." Ôn Ninh vừa nói vừa cố gắng làm chuyện
mà bản thân duy nhất có thể làm được, mà trong lúc lòng cô đau thương
phẫn nộ không thể khống chế, thì Bạch Linh Ngọc dường như nhận ra được
nỗi đau của con gái, tay bà giật giật.
Nhiều năm như vậy, không có bất kỳ người thân nào đến thăm bà, ý
thức của Bạch Linh Ngọc vẫn nằm trong trạng thái mông lung, hơn nữa
người y tá cũng vốn không để ý đến sự sống chết của bà, bà liền hoàn
toàn trở thành xác chết di động, ý thức bị khép kín chặt chẽ.
Nhưng bây giờ nghe thấy được giọng nói của Ôn Ninh, cảm thấy dòng
nước ấm áp lan truyền khắp người mình, ý thức của Bạch Linh Ngọc vậy mà
mới từ từ thức tình...
Con gái, con gái của mẹ, lẽ nào Ôn Ninh đã ra khỏi tù rồi?
Lúc trước Bạch Linh Ngọc cũng bởi vì chuyện Ôn Ninh bị tù oan mà tức giận đến nỗi trúng gió, lại bị lừa gạt chữa trị, bây giờ mới trở thành
như vậy, hiện tại, khúc mắc lớn đột nhiên được tháo gỡ, bà cảm giác tảng đá lớn đè lên chính mình dường như đột nhiên được đầy ra.
Ôn Ninh phí thời gian rất lâu mới tắm rửa sạch sẽ mọi thứ dơ bẩn
trên người mẹ, sau đó chính tay cô bôi thuốc cho những vết thương kia
trên người bà.
Ôn Ninh vòng qua thân thể Bạch Linh Ngọc, khi tính lật người bà ấy
từ phía bên kia thì đột nhiên đôi tay nhợt nhạt đó nắm lấy góc quần áo
của cô.
Ôn Ninh choáng váng một hồi, khó mà tin nổi nhìn cánh tay kia của
Bạch Linh Ngọc, mẹ vẫn còn ý thức, thậm chí còn có thể cử động?
Ngạc nhiên mừng rỡ thật lớn khiến cô không nhịn được kêu lên, sau
khi bác sĩ nghe được âm thanh thì nhanh chóng bước vào, thấy cảnh này
cũng rất khiếp sợ: "Nhất định bởi vì nhìn thấy con gái, bà ấy mới có ý
thức tỉnh táo, cô Ôn, sau này cô nói chuyện nhiều hơn với bệnh nhân, có
lẽ sẽ có hiệu quả không tệ."
Ôn Ninh nghe vậy thì gật đầu, che miệng lại, không để cho bản thân
khóc thành tiếng, quả nhiên mẹ không hề từ bỏ cô, nhìn thấy cô thì bà
lien cố gắng tỉnh lại.
Một loại hy vọng chưa từng có ngẩm ngầm trong tâm trí, Ôn Ninh tạm
thời thả đổ trong tay xuống, nắm cánh tay vừa duỗi ra của Bạch Linh
Ngọc: “Mẹ, mẹ yên tâm, sẽ không có người nào bắt nạt mẹ nữa, con sẽ bảo
vệ mẹ thật tốt."
Bạch Linh Ngọc có thể cử động, thì cũng đã hao tốn hết toàn bộ sức
lực rồi, vì thế lời nói này không có tác dụng gì với Bạch Linh Ngọc,
nhưng Ôn Ninh không nhụt chí, cô tin tưởng một ngày nào đó, mẹ sẽ khỏe
lên, đến thời điểm, bà nhìn thấy đứa con sinh ra từ trong bụng mình,
chắc chắn cũng sẽ thấy vui vẻ đúng không?