Ôn Ninh tức giận nhìn mấy người này, mới vừa dìu mẹ lên khỏi giường bệnh là đã nhìn thấy những vết bầm, người ở đây vốn không có đạo đức nghề
nghiệp gì cả, cứ việc ném người bệnh lên giường rồi mặc kệ họ chẳng quan tâm.
Bây giờ, họ còn mặt mũi nào mà bảo cô ấy để mẹ cô ở lại? "Tôi là con gái bà ấy, tôi muốn đưa mẹ rời khỏi đây!"
Những người trong bệnh viện thật sự không quen biết Ôn Ninh, cũng
không biết lai lịch của Lục Tấn Uyên, họ chỉ biết rằng nếu Bạch Linh
Ngọc bị đưa đi thì Ôn Khải Mặc sẽ gặp rắc rối, nên họ chạy ra đứng chặn ở cửa, nhất quyết không chịu nhượng bộ.
"Tôi không quan tâm cô là ai, nhưng người thì không thể đưa đi, bằng không, các người đừng hòng rời khỏi đây!"
Thực chất không có bác sĩ nào trong các viện dưỡng lão này cả , mà
toàn là những kẻ dối trá không có trình độ y tế. Bạch Linh Ngọc là nạn
nhân mà họ đã lừa được. Dễ gì mà họ có thể bỏ qua chứ?
Lục Tấn Uyên dường như không ngờ bọn họ cứng đầu như vậy, sắc mặt trầm xuống, "Nếu tôi nói không thì sao?"
Hôm nay họ đến là muốn đưa người đi.
"Nào anh em, lên!"
Nhìn thấy Ôn Ninh cùng Lục Tấn Uyên không hợp tác, đám người kia
vung tay ném những thứ trong tay vào người họ, Lục Tấn Uyên lập tức đẩy
Ôn Ninh ra sau lưng để đở đòn, "Em mau rời khỏi đây, tôi sẽ ngăn bọn họ
lại."
Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy mình thật bất cẩn, không ngờ bọn người ở
đây lại dám ra tay như vậy, chỉ sợ bọn họ không biết chết là gì.
Lục Tấn Uyên bảo vệ Ôn Ninh ra khỏi cửa, nhưng Ôn Ninh không thể
tưởng tượng nổi anh sẽ đối mặt với bọn người hung hãn này như thế nào.
"Nhưng..."
Ôn Ninh nhìn đám người hung hãn kia, đa số đều là người nước ngoài,
người nào người nấy đều có dáng vẻ cao lớn khỏe mạnh, trong tay còn cầm
gậy gọc, vô cùng đáng sợ.
Sao một mình Lục Tấn Uyên lại có thể cản nổi chứ?
"Chẳng lẽ cô muốn ở đây chờ tôi bảo vệ cô sao? Cô không quan tâm đứa nhỏ trong bụng nữa à?"
Lục Tấn Uyên vớ lấy một cái ghế trước mặt chặn đòn tấn công của đám
người đó, đúng lúc này, một người đàn ông xông tới, nhắm trúng Ôn Ninh
mà đánh cô, xem ra người phụ nữ này đang mang thai, cô ta gặp nạn, người đàn ông này khẳng định sẽ sốt hết ruột gan.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy, liền nhanh chóng chạy tới, nhưng đã quá
muộn, Lục Tấn Uyên chỉ có thể dùng lưng để chống đỡ những đòn đánh như
búa nện đó.
Người đàn ông ra tay rất nặng, cho dù Lục Tấn Uyên đã siết chặt cơ
bắp nhưng vẫn cảm thấy đau nhói, không nhịn nổi mà ho khan hai tiếng.
Ôn Ninh giật mình, cô luôn cho rằng Lục Tấn Uyên rất ghét đứa bé
trong bụng mình, thậm chí còn nghĩ nếu đứa bé mất đi thì tốt hơn, nhưng
bây giờ ..
Anh ta vì bảo vệ cô mà chịu đòn. Lục Tấn Uyên cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Cô còn không chịu đi?"
Nếu như Ôn Ninh không rời đi, e rằng những người này sẽ xông vào cô!
Ôn Ninh cũng nhận ra những người này không tốt lành gì cả, "Tôi biết rồi, tôi chạy ra ngoài gọi người tới giúp, anh ... anh nhất định đừng
xảy ra chuyện gì."
Ôn Ninh nói xong, dưới sự che chở của Lục Tấn Uyên, cô quay đầu chạy ra ngoài.
Lục Tấn Uyên miễn cưỡng một mình chống đỡ những trận đòn của đám người này, vài chỗ trên người anh đã bầm tím, nhưng anh vẫn cố chặn lối ra, không
cho người nào thoát được.
Ôn Ninh chạy xuống lầu, cô lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát,
đúng lúc này, xe cấp cứu chạy tới, Ôn Ninh vẫy tay, An Minh cùng mấy bác sĩ chuyên nghiệp đi xuống.
Ôn Ninh lập tức chạy tới bên cạnh An Minh, "Những người đó không để
cho chúng tôi mang bà ấy đi. Hiện giờ Lục Tấn Uyên đang gặp nguy hiểm ở
bên trong, làm ơn hãy nhanh đến giúp anh ta đi!"
Ôn Ninh vừa dứt lời, An Minh lập tức đưa người xông vào, nhưng Ôn Ninh vẫn còn chưa yên tâm, cùng theo sau họ vào phòng.
Vừa bước vào cửa, thì đã nhìn thấy bóng lưng Lục Tấn Uyên, bóng rng cô độc nhưng không thể nào sụp đổ.
Quần áo của anh ta vốn luôn chỉnh tề, tao nhã, nhưng giờ bị vũ khí
trong tay của đám người kia làm cho rách nát, trông rất tả tơi, da thịt
còn có nhiều chỗ bị cứa rách, máu nhuộm đỏ bộ quần áo, khiến cho khắp
người anh bốc lên một mùi tanh làm người khác hoảng sợ.
Tuy vậy, cũng không có người nào chạy ra khỏi phòng được, bọn người
lúc nãy đều bị Lục Tấn Uyên kiên quyết chặn lại, để cho Ôn Ninh chạy ra
ngoài an toàn.
Ôn Ninh không biết phải nói gì cả, dùng miệng cắn chặt tay, hy vọng
cơn đau sẽ làm cô bình tĩnh trở lại, thật sự không ngờ Lục Tấn Uyên lại
liều mạng như vậy vì cô, điều này khiến cô muốn khóc.
Những người do An Minh đưa tới nhanh chóng áp chế những kẻ làm loạn, Ôn Ninh đi tới, ôm lấy Lục Tấn Uyên, "Anh không sao chứ? Sao bọn họ lại ác độc đến vậy?"
Rõ ràng là anh hận đứa con trong bụng cô ấy, nếu vậy thì tại sao anh lại phải dùng thân mình để bảo vệ cô?
Cô đã hạ quyết tâm từ bỏ anh, nhưng sao cô lại có thể bỏ mặc anh trong khi anh như thế này được chứ?
"Tôi không thể giương mắt nhìn người khác đánh phụ nữ trước mặt tôi, không được sao?"
Lục Tấn Uyên nhìn ánh mắt của Ôn Ninh, đôi mắt xinh đẹp của cô lúc
này đã đỏ bừng, giống như một con thỏ đang cảm thấy sợ hãi, dường như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào vậy.
An Minh gọi người đến thu dọn đám người không biết trời cao đất rộng là gì, vừa đi tới, nghe được những lời nói này của Lục Tấn Uyên, không
biết đã bao nhiêu lần từng khinh bỉ người đàn ông này.
Thế này được gọi là gì? Đến chết vẫn còn sĩ diện, Lục Tấn Uyên sẽ
không ra tay vì một người phụ nữ nào, nhưng nay lại vì cô mà đỡ đòn của
kẻ khác, rõ ràng quan tâm Ôn Ninh, vậy mà vẫn còn mạnh miệng.
"Cô Ôn, chúng ta đi nhanh thôi, xe cấp cứu bên ngoài đã chuẩn bị
xong."
Ôn Ninh vừa nghe liền vội vàng gật đầu, An Minh sợ cô không thể dìu
được Lục Tấn Uyên, nên đã tỏ ý giúp cô, Ôn Ninh nhanh chóng từng bước đi theo sau, cô cúi đầu giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
Nếu không phải vì cô do dự mà làm mất thời gian, thì có lẽ Lục Tấn Uyên sẽ không bị thương nặng đến như vậy.
Ôn Ninh nhìn quần áo bị rách nát sau lưng của Lục Tấn Uyên, lúc đó
đám người ấy rất hung hãn, anh phải chịu đau tới mức thế nào ... Cô thực sự không dám tưởng tượng.
Lục Tấn Uyên buông lỏng cơ thể An Minh có thể dễ dàng dìu đỡ mình,
sau đó anh mới có tinh thần để chú ý đến những thứ khác, ngay khi anh
quay lại, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ ủ rủ không có chút sức lực
nào cả, trông bộ dạng rất đáng thương.
"Tôi nói rồi, cô không cần nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ là ... không
muốn nhìn thấy một người phụ nữ mang thai bị đánh trước mặt mình, cũng
không muốn nhìn thấy người khác gặp trắc trở mà thôi."
An Minh nhìn thấy Ôn Ninh vẫn cúi đầu cảm thấy áy náy, cũng không
oán thấm gì nữa, vừa dồn sức cõng Lục Tẩn Uyên đi về phía trước, vừa
liếc nhìn Ôn Ninh, "Cô Ôn, cô không cần phải tự trách mình quá đâu, ông
chủ sẵn lòng tự nguyện mà, nếu như anh ấy đã không muốn rồi thì không ai có thể ép buộc anh ấy làm điều này cả đâu."
Nghe thấy vậy, Lục Tẩn Uyên lập tức trừng mắt nhìn An Minh, nhưng
lại vô tình ảnh hưởng đến vết thương trên người anh, khiến anh đau không nhịn nổi nữa, khẽ rên lên một tiếng.