Sắc mặt của Lục Tấn Uyên vô cùng u ám, âm trầm, tất cả mọi người đều
không dám nói gì, sự tĩnh lặng trước khi cơn cuồng vũ còn đáng sợ hơn là lúc ở trong màn mưa dữ dội ấy.
"Không tìm được người về thì tất cả sẽ bị trừng phạt."
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, đến trông coi một
người phụ nữ có thai cũng trông không xong, đúng là quá thất vọng.
Hạ An Bình đưa Ôn Ninh đến ở một nơi kín đáo của anh. “Em cứ ở tạm
đây nghỉ ngơi vài hôm đã, đợi mọi chuyện sắp xếp xong hết thì anh sẽ đưa em rời khỏi đây."
Hạ An Bình vẫn còn phải mất thêm thời gian để thu xếp thì mới lo xong được chuyện Ôn Ninh rời khỏi đây.
“Vâng, em hiểu rồi."
Ôn Ninh gật đầu: “Thật cảm ơn anh, An Bình, nếu không phải có anh thì bây giờ em cũng chẳng biết làm thế nào."
"Em còn khách sáo với anh làm gì? Đây đều là những chuyện mà anh nên làm mà."
Ôn Ninh nghe được câu nói của Hạ An Bình thì trong lòng càng cảm
thấy rất áy náy. Mặc dù cô không hiểu về chuyện trên thương trường của
những người đó lắm, nhưng cô biết rằng Hạ An Bình đã mạo hiểm phen này
vì cô, anh làm như vậy rất có thể dẫn đến việc trả thù sau này của Lục
Tấn Uyên. Sự hy sinh này của Hạ An Bình dành cho cô càng làm cô có thêm
áp lực về tâm lý.
Như nhìn được nỗi lòng của Ôn Ninh, Hạ An Bình giơ tay ra kéo Ôn
Ninh vào ngực anh: “Em không cần phải thấy áy náy, đây đều là những việc anh tình nguyện làm."
"Có lẽ là do anh nợ em", Câu nói này Hạ An Bình không nói cho Ôn
Ninh nghe, anh định giữ bí mật này suốt đời, mãi mãi không cho Ôn Ninh
biết.
Ôn Ninh bị cái ôm bất ngờ của Hạ An Bình làm cho giật mình, cô lập
tức đẩy Hạ An Bình ra, hành động này của cô thật sự có phần làm anh cảm
thấy tổn thương, cô cúi đầu, nói: “Em xin lỗi, em... hơi mệt, em muốn
nghỉ ngơi một chút.”
Ôn Ninh cũng cảm nhận được giữa cô và Hạ An Bình vẫn còn ít nhiều
tình cảm nam nữ, nhưng hiện giờ trong bụng cô đang mang đứa con của
người khác, cô không muốn làm ảnh hưởng gì đến anh.
Hơn nữa, nghĩ tới gương mặt đầy sức hấp dẫn kia của Lục Tấn Uyên, cô thấy mình vẫn không phải phóng khoáng được đến vậy, vừa rời đi thì có
thể quên luôn được con người này.
Hạ An Bình bị Ôn Ninh đẩy ra trong lòng anh cũng thấy hơi thất vọng, nhưng vẻ mặt ấy đã được anh nhanh chóng giấu đi: “Nếu em mệt rồi thì cứ đi nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài xử lý công việc, em đừng đi đâu
lung tung, có chuyện gì thì em cứ gọi điện cho anh.”
Hạ An Bình đặt vào tay Ôn Ninh chiếc điện thoại mới tinh anh mới cho người đi mua, Ôn Ninh gật đầu: “Em biết rồi, anh đang có việc thì cứ đi làm đi, em vẫn ổn, em không cần có người ở đây với em đâu.”
Hạ An Bình gật đầu, mặc dù anh rất muốn ở lại đây với Ôn Ninh thêm
một lúc nữa, nhưng tình hình hiện tại còn đang phức tạp, anh bắt buộc
phải nhanh chóng đưa Ôn Ninh ra khỏi đây, anh không thể mạo hiểm trên
chính địa bàn của Lục Tấn Uyên được.
Sau khi Hạ An Bình rời đi, Ôn Ninh ngồi trên giường, nhìn chiếc điện thoại trong tay đến ngẩn người. Không biết Lục Tấn Uyên có đi khắp nơi
để tìm cô hay không, không biết anh có vì chuyện cô ra đi không lời từ
biệt mà tức giận không?
Trong lúc đầu óc cô đang rối như tơ vò thì ở bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Ôn Ninh ngay lập tức rơi vào trạng thái phải cảnh giác,
cô bước tới, nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa xem xét tình hình bên ngoài.
Bên ngoài là một người phụ nữ, không phải Hạ An Bình.
Cô sợ mất hồn mất vía, không dám cất tiếng, chỉ đành nín thở chờ đợi người phụ nữ bên ngoài kia rời đi. Người phụ nữ kia đến nhất định không có ý đồ gì tốt đẹp, cô tuyệt đối không thể để bản thân mình bị lộ được.
Jennifer thấy bên trong không có động tĩnh gì thì cau mày, khuôn mặt đẹp đẽ của cô hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Cô vừa hỏi được thông tin về
nơi Ôn Ninh từ một đàn em thân cận của Hạ An Bình thì đã vội tới đây
ngay.
“Tôi là bạn của Hạ An Bình, tôi đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Ôn Ninh nghe thấy tên của Hạ An Bình thì do dự một lúc, cô nghĩ nếu
như là người ngoài, cô ấy nhất định không biết được việc cô đang ở đây.
Nghĩ vậy, cô mở cửa để cho Jennifer đi vào.
Jennifer bước vào trong phòng, đôi mắt đẹp quyến rũ của cô nhìn Ôn
Ninh đánh giá, ánh nhìn của cô làm cho Ôn Ninh thấy khó chịu, sự tấn
công đã thể hiện quá rõ ràng.
Jennifer dường như không có ý định thôi nhìn, cô nhìn tới phần bụng
của Ôn Ninh thì giật mình, hóa ra cô gái này đang mang thai? Lẽ nào là
của Hạ An Bình?
Jennifer cuốn tay lại thành nắm đấm, cô không tin là Hạ An Bình lại ở bên một cô gái yếu đuối và chẳng có giá trị gì như vậy, thậm chí lại
còn có con với nhau. Chuyện như vậy cô làm sao có thể cam tâm chấp nhận
được?
“Cô là bạn của anh Hạ An Bình à?"
Ôn Ninh bị Jennifer nhìn cho khó chịu, cô thậm chí còn thấy hối hận
vì khi nãy cô không gọi điện cho Hạ An Bình xác nhận lại thông tin rồi
mới cho cô gái kia vào phòng.
Dòng suy nghĩ hỗn độn của Jennifer bị câu hỏi của Ôn Ninh cắt ngang, cô lại nhìn Ôn Ninh lần nữa, nói như ra oai với Ôn Ninh: “Nói cho chính xác thì tôi không phải là bạn của Hạ An Bình mà tôi là bạn gái của anh
ấy."
Ôn Ninh ngẩn người nhìn Jennifer, cô gái này thực sự rất đẹp, so với những mỹ nữ mà trước đây cô gặp qua thì có vẻ gì khang khác, cô gái này có lẽ là con lai, vẻ đẹp của Jennifer mang theo sự công kích rất mạnh
dành cho người đối diện, thêm nữa từng hành động của cô đều toát lên vẻ
đẹp quyến rũ từng trải, vừa nhìn là biết cô gái này là người đã trải qua sóng gió cuộc đời.
Thấy Ôn Ninh không có phản ứng gì, Jennifer cau mày, cô gái này rốt
cuộc làm sao vậy nhỉ, biết cô là bạn gái của Hạ An Bình thì lại chẳng có phản ứng gì cả, chẳng lẽ nào tức đến đơ người luôn rồi?
"Vậy thì rất hân hạnh."
Ôn Ninh cười, cô đưa tay ra, làm động tác như muốn bắt tay với
Jennifer. Jennifer thực sự không hiểu nổi cô gái này là như thế nào, cô
ta đang muốn diễn vai nữ chính ngốc nghếch, đáng thương hay thực sự là
đầu óc có vấn đề. Cô ta đang mang thai mà bị người phụ nữ khác tìm tới
nơi rồi mà vẫn có thể không tức giận, hay có lẽ nào cô ta muốn nhào tới
để đánh người luôn?
"Cô không tức giận à?”
“Vì sao tôi phải tức giận?” Ôn Ninh tự nhiên đáp lại, trong phút
chốc cô hiểu ra vì sao Jennifer lại mang theo vẻ thù địch như thế. “À,
tôi hiểu rồi, chắc có lẽ cô hiểu nhầm, tôi và Hạ An Bình không phải là
quan hệ nam nữ gì đâu, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè, tôi gặp nguy hiểm
thì anh ấy ra tay giúp đỡ thôi, cô yên tâm, khi tôi rời khỏi Việt Nam
rồi thì tôi cũng sẽ không làm phiền gì tới anh ấy nữa đâu."
Ôn Ninh nói vậy nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hóa ra cô
gái này lại coi cô là người thứ ba chen vào cuộc tình giữa cô và Hạ An
Bình. Cô thấy bản thân vô cùng oan ức khi bị nghi là tiểu tam rơi vào
cảnh chính thất tìm tới tận cửa thế này.
"Cô nói gì cơ?” Jennifer không ngờ đến là Ôn Ninh sẽ có thái độ như
vậy, Jennifer nhìn vào mắt Ôn Ninh hy vọng thấy được cô có tật giật
mình. Nhưng thật sự là không có.
Dù trước nay cô luôn giỏi trong việc nhìn thấu nội tâm và suy nghĩ
của người khác, nhưng lần này cô nhìn không ra một tia tình cảm nam nữ
nào mà Ôn Ninh dành cho Hạ An Bình.
“Vậy đứa con trong bụng cô...?"
Ôn Ninh cảm thấy câu hỏi này quá riêng tư, nhưng nghĩ đến chuyện Hạ
An Bình luôn giúp đỡ cô, mà bây giờ cô lại giấu diếm bạn gái của anh, để hai người có hiểu lầm thì cô lắc đầu: “Không phải, đây là của chồng
trước của tôi."
Đến lúc này Jennifer mới yên tâm, thật chẳng thể ngờ được là mọi
chuyện lại khác hoàn toàn với những gì cô đã nghĩ. Xem ra, cô gái Ôn
Ninh này không có ý gì khác với Hạ An Bình, cô giới thiệu: “Tôi là
Jennifer, lúc đầu tôi định xem xem cô rốt cuộc là loại người thế nào,
nhưng mọi chuyện hóa ra lại ngoài dự đoán của tôi."
Ôn Ninh cười, cô cũng chẳng thể ngờ được là Hạ An Bình đã có bạn
gái, nhưng cô bạn gái này của anh thật sự rất đẹp, hai người ở bên nhau
thì đúng là xứng đôi vừa lứa, chỉ có điều từ giờ về sau cô phải tự nhắc
mình phải giữ khoảng cách với Hạ An Bình.