Hạ An Bình siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lạnh lùng nói: "Vậy thì đặt chỗ đi, tốt nhất anh đừng giở trò."
Bạch Tân Vũ nở nụ cười, "Đừng lo, hiện tại tôi không có hứng làm điều đó đâu."
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của anh ta ngoại trừ Ôn Ninh ra, thì còn
một điều nữa là kéo người đàn ông này chính thành đồng minh của anh,
muốn đạt được mục đích, cần thiết phải hy sinh, nhượng bộ.
Không lâu sau đó Bạch Tân Vũ gửi một tin nhắn tới cho Hạ An Bình, trong đó có ghi địa điểm gặp nhau.
Hạ An Bình xem một hồi, đứng dậy chuẩn bị đi thì đột nhiên, người phụ nữ ngồi bên cạnh đưa tay ra ngăn cản.
"An Bình, đừng đi."
Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, nhưng không phải là vẻ đẹp không
chút bùn nhơ, mà là một mỹ nhân vô cùng hung hãn, như hôm nay, cô ta chỉ đơn thuần tùy ý mà đưa tay ra cản nhưng lại phong thái không gì sánh
được, khiến lòng người xao xuyến, nhớ nhung.
Kiểu phụ nữ này là niềm yêu thích của đàn ông, nhưng lại là kẻ thù của phụ nữ.
"Jennifer, anh phải cứu cô ấy ..."
Hạ An Bình liếc nhìn người phụ nữ. Khi anh ta vấp ngã, bị vùi dập
trong thế giới ngầm những ngày đầu tiên, chính người phụ nữ này đã thu
nhận anh. Cô ấy đã cho anh một con đường để sống, và còn biến anh thành
một Hạ An Bình như hiện tại, để rồi có đủ năng lực đối đầu với Lục Tấn
Uyên.
Vì vậy, Hạ An Bình luôn nghe theo lời cô ấy.
"Em biết trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, nhưng Bạch Tân
Vũ này là bạn thân của Lục Tấn Uyên, hơn nữa còn là anh em thân thiết,
bọn họ quen nhau hơn mười năm rồi? Anh nghĩ anh ta chủ động liên lạc với anh là có ý đồ gì? Diệp Uyển Tĩnh kia đang điều tra anh. Đây rất có thể là mồi độc để đợi anh mắc câu. "
Jennifer cười với vẻ mê hoặc, cô ấy nói ra những lo lắng của mình,
cô nhìn vào vào của Hạ An Bình, với một vẻ gì đó rất say đắm, và cũng có đôi phần khẩn cầu.
Từ trước đến giờ cô ấy chẳng phải là người tốt gì cả, một người phụ
nữ đã kinh qua biết bao điều nham hiểm trong thế giới ngầm này, sớm đã
chứng kiến biết bao nhiêu là sự hiểm ác của con người, sao có thể sẵn
sàng giúp đỡ người khác chứ?
Nhưng rồi vào năm đó, khi cô lần đầu tiên gặp Hạ An Bình, cô đã bị
đôi mắt như dã thú của chàng trai trẻ này thu hút, rõ ràng là khuôn mặt
thanh tú hài hòa nhưng từ anh lại toát ra vẻ thù địch dữ dội.
Jennifer cảm thấy chàng trai này có lẽ không hề đơn giản, thế là cô
ra tay cứu anh, sau này quả thật là Hạ An Bình đã không phụ lòng mong
đợi của cô, anh ta từng bước tạo dựng được chỗ đứng vững chắc rồi tự
mình lập nghiệp, hiện tại anh ta đã thành công mỹ mãn, đã thoát ly khỏi
quá khứ đen tối.
Hạ An Bình là một người nặng tình nghĩa, sau khi thành công, anh ấy
đã đưa Jennifer ra tù, còn đầu tư cho cô ấy vào một số công ty ở nước
ngoài và chia cho cô ấy một số cổ phần trong công ty của mình. Tất cả
những điều đó đủ để Jennifer sống cả đời mà không phải lo lắng. Nhưng cô vẫn không hài lòng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã yêu người đàn ông nguy hiểm và đầy
vẻ bí ẩn này, đến nay đã hơn mười năm trôi qua, cô cho rằng Hạ An Bình
sẽ không yêu ai, chỉ cần cô vẫn còn sống thì cô sẽ luôn là người quan
trọng nhất trong lòng anh. Nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng mình đã sai.
Nhưng rồi không ngờ Hạ An Bình lại qua lại, bù đắp cho người phụ nữ
bất hạnh đang ngồi tù thay cho em gái mình rồi cuối cùng đã phải lòng cô ấy.
Hôm nay Jennifer mới biết được tin tức, sau đó cô phải vội vàng trở về, nhất định không thể để Hạ An Bình chìm đắm thêm nữa.
Hơn nữa, bây giờ anh còn chống đối với nhà họ Lục, một gia tộc đã có hàng chục năm phát triển và bề dày vững chắc?
Jennifer sợ rằng anh sẽ chết một cách thảm thương, cô sẽ không bao
giờ cho phép người đàn ông của mình mạo hiểm như vậy chỉ vì một người
phụ nữ khác.
"Jennifer ... anh biết em lo lắng cho lợi ích của anh, nhưng ... anh nợ cô ấy, anh không thể để cô ấy gặp nguy hiểm được."
Hạ An Bình nhìn Jennifer một hồi rồi nói, "Anhphải đi."
"Vì một người phụ nữ, mà gây hấn với nhà họ Lục, phá hỏng đi sự nghiệp nhiều năm mà anh đã gắng công xây dựng, có đáng không?"
Jennifer nhìn anh, cô không ngờ rằng Hạ An Bình lại là người đàn ông si tình đến vậy.
“Đáng mà”. Hạ An Bình bắt gặp ánh mắt Jennifer, "Thật lòng xin lỗi
em, gần đây anh không có có thời gian ở cạnh em, anh sợ cuộc sống sau
này cũng không được yên ổn lắm, vậy nên em ra nước ngoài trước đi..."
Sao Jennifer có thể bỏ qua như vậy được, "Nếu đã vậy rồi, thì em sẽ
giúp anh gặp Bạch Tân Vũ. Em là phụ nữ, chắc anh ta sẽ không thể làm gì
em đâu, vì vậy hiện giờ anh khoan ra mặt, để tránh gặp phải rắc rối."
Hạ An Bình đương nhiên sẽ không đồng ý, để một người phụ nữ thay anh đi làm một việc mà ngay cả anh còn chưa biết chắc chắn sẽ như thế nào,
thì còn xứng đáng là đàn ông không?
Nói xong Hạ An Bình đứng dậy và rời đi.
Jennifer dõi theo bóng hình anh, siết chặt tay lại, người phụ nữ đó quan trọng với anh như vậy sao?
Thậm chí, còn quan trọng hơn em?
Bạch Tân Vũ đợi trong phòng đã rất lâu, cho đến khi anh không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, thì mới nhìn thấy Hạ An Bình bước vào.
"Anh là Bạch Tân Vũ phải không? Tôi là Hạ An Bình."
Hạ An Bình đưa tay ra một cách hời hợt, và nở một nụ cười đầy dụng ý.
Sắc mặt Bạch Tân Vũ sầm xuống, bản năng anh ta mách bảo có điều gì
đó nguy hiểm ở con người này, nhưng nghĩ đến việc phải đưa người đang
nằm trong tay Lục Tấn Uyên ra ngoài, thì không thể không có người giúp
đỡ, đành phải cắn răng nhẫn nại.
"Tôi là Bạch Tân Vũ. Hôm nay khi tôi đến gặp Tấn Uyên, tôi đã bắt
gặp một số thứ. Đây là bức thư cô ấy ném ra. Tự anh đọc đi. Tôi tin anh
có thể nhận ra nét chữ của cô ấy."
Bạch Tân Vũ lấy ra một tờ tiền đưa cho Hạ An Bình, Hạ An Bình xem đi xem lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ tắt đi.
Nhìn thoáng qua anh có thể biết chữ viết trên đó thực sự là của Ôn Ninh.
Để có thể buộc cô nghĩ ra cách như vậy để cầu cứu, không biết Lục Tấn Uyên đã làm ra những chuyện gì.
"Địa điểm?"
Hạ An Bình cất tờ tiền rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
Bạch Tân Vũ cũng nói thẳng, Hạ An Bình nghe xong thì lập tức nhíu
mày, nơi đó vốn rất hẻo lánh, bình thường thì không ai có thể nghĩ ra,
hơn nữa Lục Tấn Uyên lại cố gắng che giấu tung tích, cho nên đã lâu như
vậy không tìm thấy thông tin gì.
"Tôi có một thắc mắc. Anh là bạn của Lục Tấn Uyên, thế tại sao lại
tìm tôi? Điều này rõ ràng là trái với ý muốn của Lục Tấn Uyên."
Mặc dù Hạ An Bình đã ghi lại vị trí, nhưng cuối cùng anh vẫn cảnh giác.
Dù sao thì anh khó khăn lắm mới leo lên được như bây giờ, nên cần phải đề phòng thì hơn.
"Bởi vì, tôi không muốn Lục Tấn Uyên ở cùng Ôn Ninh, cũng không phải có lòng tốt với anh gì cả, anh hiểu rõ chuyện này chứ?"
"Kẻ thù của kẻ thù là bạn?"
Hạ An Bình mỉm cười, lần này anh tin tưởng những lời của Bạch Tân
Vũ, con người vốn ích kỷ, và có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích riêng.
"Chuyện này tôi có thể giúp anh, nhưng không được để cho Tấn Uyên phát hiện."
Bạch Tân Vũ vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ và bản vẽ kiến trúc
của biệt thự, "Cô ấy ở đây, nhưng Lục Tấn Uyên đã phái rất nhiều người
canh giữ bên trong. Tôi không thể điều tra kỹ hơn. Chuyện này, chỉ có
thể dựa vào bản thân anh rồi."