Nói xong, Lục Tấn Uyên mang Ôn Ninh lên xe, động tác của người đàn ông
vô cùng thô bạo, chẳng hề nhẹ tay, thương hoa tiếc ngọc gì cả, dường như ném thẳng Ôn Ninh vào hàng ghế phía sau.
Bàn tay đã bị trật khớp của Ôn Ninh lại bị kéo thêm một lần nữa, đau thấu tim gan.
Lục Tấn Uyên nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy bộ dạng chật vật
không thể chịu nổi của Ôn Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã thấm đẫm mồ hôi
lạnh, trong lòng hiện lên một tia không nỡ, nhưng cuối cùng, khoái cảm
của sự hận thù lại nghiền nát, đè ép tất cả mọi thứ.
Đây là một bài học mà cô đáng phải nhận.
Ôn Ninh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sau khi Lục Tấn
Uyên mang cô lên xe, cũng không thèm quan tâm đến cô, cổ tay đau như bị
đứt rời vì trật khớp, đau đến tận tâm can, cô thậm chí còn không dám
nhúc nhích, nhưng khi chiếc ô tô này di chuyển chỉ cần lắc lư, xóc nảy
nhẹ một xíu thôi cũng đã khiến cô đau đớn vô cùng.
Lục Tấn Uyên, rốt cuộc đang làm cái gì, chính bởi vì anh nghi ngờ
đứa con này là của Hạ An Bình, nên liền muốn đối xử với cô như vậy sao?
Ôn Ninh nhịn không được nhìn anh, nếu như là Mộ Yên Nhiên, anh ta có tàn nhẫn như vậy không?
Không, người con gái đó, sẽ giống như một cô công chúa được tất cả
mọi người nâng niu trên lòng bàn tay, còn cô, lại giống như một cây cỏ
dại, bất kể là ai cũng đều có thể dùng chân mà chà đạp lên.
Lục Tấn Uyên dừng xe trước một tòa biệt thự ở vùng ngoại ô, nơi này
khá là hoang vu, hẻo lánh, chỉ có thể nhìn thấy lác đác vài căn nhà biệt thự, nhưng cũng khá cách xa nhau, ngày thường cũng không có xe cộ qua
lại, Ôn Ninh có muốn trốn cũng chạy không thoát.
Lục Tấn Uyên mở cửa xe, Ôn Ninh đã đau đến ý chí mơ hồ, anh cau mày, lôi cô từ trong xe ra, nhìn cổ tay đã sưng to lên như cái bánh bao,
người đàn ông này lạnh lùng mở miệng, "Ôn Ninh, đây là cô tự chuốc lấy,
cô không nên lừa gạt tôi, phản bội tôi."
Nếu như cô không cùng Hạ An Bình có quan hệ bất chính, không cùng
anh ta bày mưu tính kế anh, anh cũng sẽ không giày vò cô thành cái bộ
dạng này.
Suy cho cùng, vẫn là vì cô không nên tự lừa gạt chính mình.
Ôn Ninh đã không còn nghe rõ anh nói cái gì, chỉ là, những lời này
quá mức chói tai, khiến cô ngay cả làm ngơ cũng không được, khó khăn
nhếch miệng cười, "Tự chuốc lấy?"
"Lục Tấn Uyên, anh có biết tôi hối hận nhất là điều gì không ... Lúc ban đầu, tôi không nên quá ảo tưởng về anh, điều tôi hối hận nhất, đó
chính là quen biết anh."
"Cô!" Lục Tấn Uyên bị những câu nói thẳng thắn này của cô làm cho
tức điên lên, đôi bàn tay cũng không còn biết nặng nhẹ, trực tiếp kéo Ôn Ninh từ trong xe ra ngoài, mặc kệ có chạm vào vết thương của cô hay
không, đôi môi lạnh lùng của anh mím chặt lại, mạnh mẽ tàn nhẫn, đè chặn lên đôi môi Ôn Ninh.
Người phụ nữ chết tiệt này, còn dám nói như vậy, cô ta dám sao?
Lục Tấn Uyên tức giận, cũng không thèm quan tâm đến những cái khác,
cắn mạnh vào đôi môi của Ôn Ninh, mùi máu tanh nồng quấn lấy đôi môi của hai người, nhưng anh không màng để ý đến.
Ôn Ninh chỉ cảm thấy tay rất đau, đôi môi cũng đau dữ dội, một tia
hận ý hiện lên trong mắt cô, cô cắn mạnh lên đầu lưỡi của Lục Tấn Uyên
đang làm loạn trong khuôn miệng của mình, người đàn ông bất ngờ bị đau,
động tác cũng ngừng lại một lát, rồi vẫn tiếp tục, xâm chiếm vào bên
trong càng ác liệt hơn.
"Thế nào, nhìn thấy anh ta có một lần, ngay cả bị cưỡng hôn cũng không chịu được, cô vì anh ta thủ thân như ngọc vậy sao?"
Sau khi nụ hôn thô bạo, không có một chút yêu thương kia kết thúc, Lục Tấn Uyên thờ ơ dứt ra.
Anh hô hấp cũng không có một chút hỗn loạn, gương mặt vẫn lạnh băng
như cũ, giống như người điên cuồng chiếm hữu vừa rồi không phải anh, đôi môi mỏng khẽ mở ra, lời nói thốt ra vẫn tựa như mang theo con dao găm
nhỏ có thể làm tổn thương người khác.
Ôn Ninh cảm nhận được vị tanh nồng của máu tươi trong khoang miệng,
bị Lục Tấn Uyên châm chọc, mỉa mai hết câu này đến câu khác, trái tim cô đã chết lặng đi rồi.
"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi, tôi nói như vậy anh không chịu được sao, chẳng lẽ bản thân anh rất trong sạch chắc?”
Vừa mới rời khỏi nhà của cô đã ngay lập tức tìm đến Mộ Yên Nhiên, cô vẫn cảm thấy anh ta không sạch sẽ, bộ dáng hai người thân mật như vậy,
ai biết được bọn họ đã làm đến bước nào rồi.
Có phải Lục Tấn Uyên cũng vừa mới hôn môi Mộ Yên Nhiên hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh cảm thấy khó chịu, chỉ là, gương mặt
vẫn hờ hững như cũ.
Cô... không muốn cho người đàn ông đứng trước mặt có cơ hội nhìn
thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, cô sẽ không tái phạm sự ngu xuẩn này
nữa.
"Ít nhất cũng hơn được loại phụ nữ mang thai con hoang của người đàn ông khác, lại còn muốn gả vào nhà họ Lục."
Lục Tấn Uyên phát hiện, Ôn Ninh chỉ cần nói vài ba câu chữ là đã có
thể chọc giận được anh, anh vẫn lôi Ôn Ninh đi, chỉ là không còn nắm lấy bàn tay bị thương kia nữa, anh kéo cô vào trong phòng.
"Ban đầu tôi đã nói rồi, chưa bao giờ cần phải hỏi qua ý kiến của
cô, cô không đồng ý giao đứa con này, vậy thì cứ ở đây mà đợi cho đến
khi đứa bé này được sinh ra."
Lục Tấn Uyên kéo Ôn Ninh đến phòng ngủ, gọi điện bảo An Minh phái
một vài người bảo vệ đến đây, "Cô ở lại đây, không được phép đi đâu,
đừng hòng có thể gặp lại Hạ An Bình, cô và anh ta, không có khả năng."
Lục Tấn Uyên nói xong liền buông tay cô ra, cả người Ôn Ninh bị anh
ném lên giường, may mà có lót tấm đệm dày, cô mới không bị đẩy ngã đau
đớn.
"Lục Tấn Uyên, anh điên rồi, anh mau thả tôi ra, tôi không muốn sinh đứa bé ở nơi này."
Ý tứ trong lời nói của Lục Tấn Uyên, khiến Ôn Ninh không rét mà run, nếu như sinh con ở nơi này, mà không đến bệnh viện, thì quả thực là cô
giống như miếng thịt đang nằm trên thớt, bất kỳ ai cũng có thể bâu vào
xâu xé được, càng không có cách nào bảo vệ được đứa nhỏ.
"Cô không có quyền từ chối, đây là mệnh lệnh." Lục Tấn Uyên nhìn cô
nói, ấn cả người cô xuống giường, "Cô không muốn bị tôi dùng xiềng xích
khóa lại, thì tốt nhất đừng cố tìm cách trốn thoát khỏi đây, tôi bảo đảm cô sẽ hối hận."
Nghe xong những điều này, Ôn Ninh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Lục Tấn Uyên bây giờ đã phát điên rồi, cô không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi.
Một lát sau, người của Lục Tấn Uyên sắp xếp đã đến, "Nhớ rõ, trông
chừng cô ta, nếu như để cô ta chạy mất, từng người các ngươi đừng hòng
trốn tránh trách nhiệm."
Lục Tấn Uyên lạnh lùng ra lệnh, nhìn những người đó rùng mình một cái, "Rõ!"
Ôn Ninh nhìn mấy người đàn ông cao lớn kia, trong lòng càng thêm
tuyệt vọng, Lục Tấn Uyên nhìn thấy cô không còn làm loạn nữa, tầm mắt
dừng lại trên cổ tay sưng phù, đỏ tấy của cô, lúc này mới đi gọi bác sĩ, "Khám cho cô ta đi."
Ôn Ninh không đáp, để bác sĩ tùy ý chữa trị cho cổ tay của mình, cô đã không còn cảm thấy đau nữa rồi.
Bác sĩ vừa xem, trong lòng thầm lau mồ hôi lạnh, bầu không khí này, thực sự có chút kỳ quái.
"Thế nào rồi?"
Lục Tấn Uyên nói, anh không lo lắng lắm, anh chỉ nhẹ nhàng dùng chút lực nắn lại khớp xương trên cổ tay đã mềm oặt của cô, cách này trước
đây anh có từng học qua, chỉ là, không nghĩ sẽ áp dụng lên người Ôn
Ninh.
"Cũng không đến mức quá nghiêm trọng, chỉ là... cô gái này vẫn còn
đang mang thai, không thể dùng thuốc để điều trị, phải chịu đau mấy
ngày."
"Không sao, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Ôn Ninh không thèm liếc mắt Lục Tấn Uyên một cái, làm cô bị thương đau đến như vậy, lại còn gọi bác sĩ đến khám, đây là ý gì?
Đánh cho một bạt tai, rồi lại đưa cho một quả táo ngon ngọt, nghĩ
rằng cô sẽ đội ơn anh sao? Tuy thân phận của Ôn Ninh tôi đây xuất thân
thấp hèn, nhưng không đê hèn đến vậy.