Ôn Ninh ngủ rất sâu, vẫn chưa tỉnh lại, Hạ An Bình cười cười, cô gái
ngốc này ngủ say thật đấy, có thể là phụ nữ có thai ai cũng như thế cả.
Cho dù cô đang mang thai nhưng cả người lại không có thêm được mấy
lạng thịt, chỉ có phần bụng là hơi hơi nhô lên một chút, nhìn qua thì
lại có vẻ không được cân đối cho lắm.
Có thể anh nên tìm một chuyên gia dinh dưỡng gì đó về cho cô, giúp
cô chăm sóc, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể một chút, đừng lại ốm yếu như thế này nữa.
Nghĩ xong, trên mặt của Hạ An Bình liền thoáng qua nét cười dịu
dàng, đang muốn bế Ôn Ninh đi lên lầu thì đột nhiên tiếng còi xe ô tô từ xa vang lên.
“Bíp bíp bíp -"
Tiếng động đó vô cùng chói tai, Ôn Ninh có ngủ say như thế nào cũng
bị làm ổn phải tỉnh dậy, mở mắt ra mới phát hiện mình đang ở trong cái
ôm của Hạ An Bình, hoảng sợ một trận, “Anh mau thả em xuống!"
Ôn Ninh theo bản năng đẩy ngực của Hạ An Bình ra, tại sao đột nhiên
anh ấy lại như thế này chứ, tự nhiên bế cô theo kiểu công chúa, nếu như
bị người ta nhìn thấy...
Hạ An Bình thấy cô kháng cự lại, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, tuy cũng không tình nguyện nhưng cũng thả cô xuống theo như yêu cầu,
nhưng mà Ôn Ninh suýt chút nữa là bị té ngã, vừa nãy ngồi ở trong xe
ngủ, chân cô vẫn luôn co quắp lại cho nên bây giờ mới cảm thấy có chút
tê.
Nhìn thấy Ôn Ninh đứng không vững, Hạ An Bình vội vàng lao qua đỡ
cô, tránh để cho cô té xuống đất, đồng thời cũng lắc đầu, “Nhìn đi, anh
chỉ muốn đưa em về nhà, thấy em ngủ ngon quá nên cũng không đánh thức em dậy.”
“Em không sao, đứng một lúc là ổn ngay lại ấy mà."
Ôn Ninh lắc đầu, dù thế nào, cô cũng không thể làm những cử chỉ thân thiết với Hạ An Bình như thế được, như thế thì không ổn chút nào.
Nhưng mà, bây giờ cô lại không thể đứng vững được nên vẫn phải vịn
vào cánh tay của Hạ An Bình, đợi cho cảm giác tê tái khó chịu trên chân
biến mất hoàn toàn.
Lục Tấn Uyên ngồi trên xe nhìn bộ dạng dính sát vào nhau thân mật
của hai người, không giận mà lại bật cười, nhưng nét cười lại không chạm đến đáy mắt, đôi mắt ngày thường vẫn thâm thúy giờ đây đã được lấp đầy
bởi một tầng băng lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy được sự rét buốt.
Hai người này thật sự nghĩ sẽ không ai chú ý đến nên mới không kiêng dè gì làm ra những chuyện này u?
Ôm thôi còn chưa đủ, bây giờ lại còn tay khoác tay, thật đúng là thân mật hết mức.
Nghĩ xong, khóe môi của người đàn ông lạnh lùng nhếch lên, cầm điện thoại lên gọi cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh cảm thấy chân mình đã đỡ hơn một chút, vừa đang định bảo Hạ
An Bình thả mình ra, để tự mình đi lại một chút thì tiếng điện thoại
vang lên, cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi đến là Lục Tấn Uyên thì khuôn mặt có vài phần không được tự nhiên.
Suy nghĩ một lát, cô vẫn dập máy.
Hạ An Bình đang đứng ở đây, Ôn Ninh không muốn để cho anh biết quá
nhiều chuyện có liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Lục Tấn Uyên, nói
cho cùng thì việc này cũng được xem như là một bí mật không thể nói ra.
Huống chi... cô vẫn còn nhớ đến tấm ảnh chụp kia, nếu Lục Tấn Uyên
đã quay đầu tìm đến Mộ Yên Nhiên, bây giờ lại đến tìm cô, thì anh đang
có ý gì chứ?
Lục Tấn Uyên nhìn thấy cô không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp tắt
máy, không thèm nhận cuộc điện thoại của mình thì nụ cười trên khóe môi
anh càng thêm lạnh lẽo vài phần.
Quả nhiên, có đàn ông chống lưng cho cô nên gan cô cũng lớn hơn
không ít, đến cả điện thoại của anh cũng không thèm bắt, cứ thế mà cúp
máy luôn?
Ngón tay nhẹ nhàng động đậy, lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Ôn Ninh nhìn qua thấy vẫn là anh, có thể là do cô không nhận điện thoại nên Lục Tấn Uyên cứ gọi đến liên tục như thế.
“Sao thế, ai gọi đến vậy? Có người tìm em gây phiền toái sao?"
Hạ An Bình thấy Ôn Ninh cứ luôn do dự không bắt máy, khó hiểu nhìn cô, “Có cần anh bắt máy giúp em không?"
Ôn Ninh lắc đầu, chuyện này không nên để đến người thứ ba xen vào
thì tốt hơn, lùi về sau hai bước, bắt máy, "Alo? Có chuyện gì?"
Từ lần trước sau khi hai người rời đi trong sự không vui, Lục Tấn
Uyên, đạp cửa bỏ đi, đây là lần đầu tiên mà anh chủ động liên lạc với
cô.
“Bây giờ em đang ở đâu? "
Giọng nói của người đàn ông lãnh đạm mang theo cả sự lạnh lùng, Ôn
Ninh nghe ra được, cô nghĩ, lẽ nào là bởi vì bây giờ đã hợp lại với Mộ
Yên Nhiên nên mới không kiên nhẫn với cô sao?
Việc này đúng thật sự là rất mỉa mai mà.
"Trước cửa nhà." Giọng điệu của Ôn Ninh cũng lãnh đạm, “Có chuyện gì sao?"
Nếu Lục Tấn Uyên đã có sự lựa chọn của mình vậy thì cô cũng không
phải ân cần với anh nữa, làm như thế chỉ thêm tự ruốc lấy nhục mà thôi.
"À? Với ai thế, một mình cô?"
Lục Tấn Uyên nắm chặt la bàn đang cầm trong tay, nhìn về phía bóng dáng thân mật của hai người kia.
Ôn Ninh cau mày, nghĩ đến bộ dạng thân mật của anh và Mộ Yên Nhiên,
từng luồng khí như đang tắc nghẹn lại trong lồng ngực, khó chịu cực kỳ,
“Chuyện này không liên quan gì đến anh thì phải?"
Một lời này cuối cùng cũng thành công châm lên ngọn lửa tức giận của Lục Tấn Uyên, anh không thèm suy nghĩ gì thêm nữa, trực tiếp xuống xe,
đóng cửa xe một cái "rầm", sải chân đi về phía bọn họ, "Không liên quan? Nếu lúc nãy tôi không nhấn kèn có phải hai người bọn cô đã thân mật ôm
nhau lên lầu rồi không, lại cuồng nhiệt thêm một trận nữa, Ôn Ninh, cô
đúng là không biết xấu hổ."
Lục Tấn Uyên thờ ơ nhìn Ôn Ninh, trong giọng nói còn áp chế lại lửa giận.
Hình ảnh Hạ An Bình vừa nãy ôm cô, thân mật đến thế, dường như bọn
họ mới là một đôi tình nhân vậy. Quả nhiên là một đôi dâm phu gian phụ,
lại có thể diễn trò trước mặt công chúng như thế, bọn họ tự tin trò cười của bọn họ sẽ không bị người ta phát hiện sao?
“Ngài Lục, ngài nói những lời như thế, có phải đã có phần không xem tôi ra gì rồi không?"
Hạ An Bình nghe thấy câu nói mang theo tia sắc nhọn của Lục Tấn
Uyên, chậm rãi bước qua, bảo vệ Ôn Ninh ra phía sau lưng mình, “Tôi vừa
hãy chỉ không muốn đánh thức cô ấy dậy thôi, cho nên mới ôm cô ấy xuống
xe, ngài Lục tại sao lại có thể nghĩ đến điều xấu xa như thế được nhỉ?"
Lục Tấn Uyên nhìn thấy động tác của Hạ An Bình, anh ta thế nhưng lại bảo vệ Ôn Ninh ra sau lưng trước mặt anh sao, anh ta có tư cách gì để
làm điều đó chứ?
“Hạ An Bình, tránh ra, tôi đang nói chuyện với cô ấy, không liên quan gì đến cậu hết."
Lục Tấn Uyên nhìn vào mắt của Hạ An Bình, có coi thường, cũng có thù hận. Anh ta chỉ là đứa con trai do con giáp thứ mười ba sinh ra mà
thôi, thế nhưng lại muốn dùng thủ đoạn để cướp nhà họ Lục khỏi tay anh
sao?
Ấu trĩ!
"Không, bảo vệ một người phụ nữ, đặc biệt là một người phụ nữ có
thai là việc làm mà người đàn ông nào cũng nên làm, tôi không thể trơ
mắt nhìn anh lớn tiếng quát cô ấy được."
Rõ ràng là đang bảo vệ đứa con hoang của anh ta đang ở trong bụng của Ôn Ninh chứ còn gì nữa!
“Nói cũng dễ nghe thật đấy... Sao nào, đứa bé này là của cậu sao? Cho nên cậu mới che chở cho cô ấy như thế!”
"Lục Tấn Uyên, anh đừng có khi dễ người ta quá đáng." Ôn Ninh vốn
đang được Hạ An Bình bảo vệ ở phía sau, nghe thấy lời này, rốt cuộc cô
cũng không thể nhịn nổi nữa, ba của đứa bé này là anh, anh không tin thì thôi, bây giờ còn muốn đổ lên người người khác, từng câu từng từ của
anh có khác gì đang ám chỉ cô là một người phụ nữ dâm đãng chứ!
“Sao nào, bị tôi nói trúng rồi, chột dạ sao?"
Ôn Ninh tức đến phát cáu, ánh mắt vô cùng gai góc nhìn vào thân hình Lục Tấn Uyên đang đứng trước mặt mình, trong mắt anh, thì đây chẳng qua là vì âm mưu của bọn họ bị người ta phát hiện ra nên mới thẹn quá hóa
giận thôi, hơn nữa anh nhớ lại lời mà Diệp Uyển Tĩnh từng nói, trong
lòng cười lạnh một tiếng.
“Hạ An Bình, cậu đúng là một kẻ hèn nhát, để cho một người phụ nữ
mang thai đứa con của mình, lại còn cho cô ta đi quyến rũ người đàn ông
khác, nhận người đàn ông khác làm ba, đúng là đồ hèn!"
Hạ An Bình không ngờ rằng Lục Tấn Uyên vậy mà lại hoàn toàn không
biết đứa bé là con anh (Lục Tấn Uyên), hơn nữa, còn một hai tin tưởng ba ruột đứa bé là anh (Hạ An Bình) nữa chứ!
Tuy rằng không hiểu đã xảy ra hiểu lầm gì, nhưng xuất phát từ mong muốn cá nhân nên Hạ An Bình cũng không muốn giải thích.