Lúc Tấn Uyên hơi né tránh ánh mắt của Ôn Ninh, "Việc này, em không cần lo %3D lắng đâu."
Ôn Ninh lập tức hiểu được, xem ra cô đoán không sai, chắc là nhà họ
Lục đã tạo áp lực cho Lục Tấn Uyên rồi, trong lòng cô đột nhiên có một
chút mệt mỏi.
"Có phải em... rất không tốt không?"
Nếu như không phải là cô mà là Mộ Yên Nhiên, hoặc là một cô gái con
nhà quyền quý nào đó, chắc chắn nhà họ Lục cũng không làm đến mức này,
tức giận đến đây chất vấn.
"Không được nghĩ linh tinh, những chuyện như thế này, cứ để anh giải quyết."
Lục Tấn Uyên dịu dàng xoa đầu Ôn Ninh, bây giờ, cách nhanh nhất để
giải quyết vấn đề này đó là rửa sạch tội danh trên người Ôn Ninh, những
chuyện khác thì có thể bà tan tính lâu dài được.
Ôn Ninh không vui, Lục Tấn Uyên chở cô về nhà: "Nghỉ ngơi cho tốt vào!"
Ôn Ninh mỉm cười, xem ra cảm giác được ông chủ bảo kê cho mình cũng
không tồi chút nào, ít nhất cũng tiện cho cô xin nghỉ phép biết bao
nhiêu.
"Em về đây!" Ôn Ninh xuống xe, vẫy tay với Lúc Tấn Uyên, đưa mắt
nhìn theo bóng dáng người đàn ông ấy tới khi đã hoàn toàn khuất dạng,
lúc này cô mới chậm rãi bước lên lầu.
Nhưng chỉ vừa mới bước đến gần trước cửa nhà, đang muốn lấy chìa
khóa ra mở cửa thì một tiếng cười lạnh của phụ nữ vang lên bên tai cô,
"Cuối cùng thì cô cũng chịu về rồi hả, Ôn Ninh?"
Diệp Uyển Tĩnh đứng trước cửa căn hộ của Ôn Ninh, khuôn mặt được
chăm sóc cẩn thận của bà ta lạnh lùng, khiến cho người đối diện cảm thấy rùng mình.
Ôn Ninh nhìn thấy bà ta, trong lòng bỗng "lộp bộp" một trận, nhìn
biểu cảm của bà ta, nghe thấy giọng điệu của bà ta như thế, rõ ràng là
đến đây chẳng có ý tốt gì, nhưng rồi suy cho cùng thì bà ta ta cũng là
mẹ của Lục Tấn Uyên, cho nên, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì mà
đi đến chào hỏi bà ta.
"Chào bác gái ạ!"
Chỉ là vài từ ngữ đơn giản thôi nhưng lại có thể khiến cho Diệp Uyển Tĩnh bừng bừng lửa giận.
Rốt cuộc cô có biết bản thân đã mang đến sóng to gió lớn như thế nào với nhà họ Lục không, mới sáng sớm mở mắt ra bà ta đã nhìn thấy tấm
hình chụp đứa con trai mà bà ta tự hào đang cùng một người phụ nữ đã
từng phạm tội, một người phụ nữ mà bà ta không bao giờ thèm để mắt đến
đang tình chàng ý thiếp thân mật với nhau, bà ta hận không thể xé Ôn
Ninh ra thành từng mảnh.
Mà cô, ngược lại còn có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô thật sự nghĩ mình là cô chủ của nhà họ Lục rồi sao?
"Lần trước tôi và cô gặp nhau, tôi đã nói ra hết những điều cần nói
rồi, thân phận của cô như thế nào, tôi nghĩ cô nên tự mình hiểu lấy, vậy mà bây giờ cô còn dám đến đùa giỡn con trai tôi được sao?"
Nếu như không phải nhà họ Lục cố gắng đàn áp sự việc lần này xuống,
thì nói không chừng trên bản tin bây giờ đã có tin sốc giật gân thu hút
sự xôn xao của dư luận rồi, hơn nữa nếu như có người cố ý lợi dụng thời
cơ bới móc ra thân phận của Ôn Ninh, nhất định sẽ tạo nên những đả kích
không hay, phá hủy danh tiếng của Lục Tấn Uyên.
Ôn Ninh sửng sốt một chút, không ngờ Diệp Uyển Tĩnh lại nghĩ xấu về
cô đến vậy, cô giống hệt như là một người phụ nữ không có gì trong tay,
trong lòng chỉ tràn ngập toan tính mưu mô đi trêu đùa, dụ dỗ Lục Tấn
Uyên.
"Bác gái, con không biết con đã chọc giận bác chỗ nào, nhưng mà, con muốn nói rằng, con không phải là kẻ đã gây ra sự việc năm đó, bây giờ
con đang cố gắng đi tìm lại chứng cứ, rất nhanh sẽ biết được kết quả
thật sự..."
"Tôi không muốn nghe cái kết quả gì đó của cô." Lời nói của Ôn Ninh
lọt vào tai Diệp Uyển Tĩnh chỉ như những lời ngụy biện mà thôi, bà ta ta không thèm nhìn Ôn Ninh lấy một cái, "Cô đã dùng những lời nói dối này
để dụ dỗ Tấn Uyển đến bên mình phải không? Thật đúng là không ngờ đến,
cô còn có bản lĩnh đến như thế cơ đấy!"
Ôn Ninh bỗng chốc không biết bản thân nên dùng lời nào để đáp trả
lại, rõ ràng là bản thân cô vô duyên vô cớ chịu oan ức thay cho Ôn Lam,
tại sao bây giờ lại biến thành lỗi của cô rồi?
Nhưng mà, cô đã hiểu rõ rồi, trong mắt của Diệp Uyển Tĩnh, sự tồn
tại của cô hoàn toàn là một sự sai lầm, thân phận cô vốn dĩ thấp kém,
cho dù chưa từng ngồi tù thì nhà họ Ôn cũng chẳng bao giờ có thể lọt
được vào mắt của nhà họ Lục.
Ôn Ninh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, cô không biết bây giờ mình nên làm như
thế nào mới phải, ngược lại nếu đã bị người ta chán ghét như thế rồi thì dù cô có làm gì cũng thành sai, chi bằng cứ để yên như thế, không làm
thêm bất cứ điều gì vô nghĩa nữa.
Nghĩ đến đây, cô liền đi lên mở cửa, "Bác gái, nếu bác đã nói thế rồi thì có lẽ chúng ta cùng không còn gì để nói với nhau nữa."
Diệp Uyển Tĩnh nhìn thấy bộ dáng thấy biến nhưng không hề sợ hãi của cô thì vô cùng tức giận, trước giờ bà ta chưa từng gặp qua một người
phụ nữ nào mặt dày đến thế, bị người ta tìm đến cửa rồi còn có thể bà
tay ra một bộ dáng không tim không phổi như vậy.
"Tôi đã nói đến đây rồi thì tôi cũng sẽ không lại vòng vo dài dòng
nữa, sau này cô hãy tránh xa con trai tôi ra một chút, nó không phải là
người mà ai cũng có thể làm thân được đầu, nhà họ Lục đã tận tình tận
nghĩa với cô lắm rồi, cầu xin cô đừng có mặt dày mày dạn như thế nữa,
nếu không thì tôi nhất định sẽ không còn khách khí với cô như bây giờ
nữa đâu."
Ôn Ninh mở cửa ra, cắn chặt môi dưới, cô cũng phải là kẻ ngốc, bị
người ta ghét bỏ rõ ràng như thế mà còn có thể không có chút cảm giác
gì, nhưng mà, cô cũng không cãi lại, chỉ ra vẻ bình tĩnh mở cửa bước vào trong nhà.
Diệp Uyển Tĩnh nhìn cánh cửa trước mắt bà ta đã đóng lại, "Thật đúng là một người phụ nữ không có gia giáo, không những không giúp ích được
gì cho Tấn Uyên thì thôi đi, lại còn liên lụy đến người ta."
Nhưng tính tình Diệp Uyển Tĩnh cũng rất cao ngạo, nhìn thấy Ôn Ninh
đã đi vào trong rồi cũng không thể đứng ở ngoài cửa vừa đập cửa vừa la
hét được, bà ta ta vẫn còn có tự trọng.
Đúng lúc bà ta đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy dì Trương
hàng xóm đang đi ra ngoài, bà ta ta nhìn thấy một người phụ nữ trông có
vẻ có tiền đang đứng trước cửa nhà, sắc mặt liền có chút không thoải
mái, còn có chút hoảng hốt.
Dì Trương lập tức nghĩ ra cái gì đó, lẽ nào là đến để bắt gian sao?
Lần trước, dì Trương và con trai bà ta ta còn tận mắt nhìn thấy Ôn
Ninh và một người đàn ông tình chàng ý thiếp trên ban công, bộ dạng vô
cùng thân mật, bà ta ta còn bị người đàn ông kia mắng vài câu.
Vốn dĩ bà ta ta còn định để đứa con trai chưa kết hôn của mình phát
triển thêm chút tình cảm với Ôn Ninh, nhưng sau khi phát hiện đời sống
cá nhân của cô hỗn loạn như thế liền từ bỏ, hơn nữa sau khi bà ta ta
nhìn thấy người đàn ông kia lái xe hơi sang trọng rời đi thì càng thêm
khinh thường cô hơn.
Chắc chắn là con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi, bình thường giả bộ là người đàng hoàng cũng đạt phết.
"Bà ta đến tìm Ôn Ninh sao?"
Dì Trương thần bí tiến đến, "Người phụ nữ đó không phải là thứ tốt
đẹp gì đâu. Mấy ngày trước còn thân mật với một người đàn ông ngay ngoài ban công nữa mà, bà ta nói xem da mặt của người phụ nữ này có dày không cơ chứ?"
Diệp Uyển Tĩnh vốn không bao giờ để ý đến loại người như dì Trương,
nhưng sau khi nghe thấy lời của bà ta ta liền bị hấp dẫn, "Bà ta nói cái gì? Bà ta nhìn thấy sao?"
"Còn không phải sao? Ai da, ngày đó cô ta suýt nữa thì đã ấy ấy với
người đàn ông kia trên ban công rồi kìa, nếu không phải là đúng lúc
chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm nhìn thấy thì không biết bọn họ còn làm ra
những chuyện bại hoại gì nữa đâu, nếu bà ta có người quen thân cận với
cô ta thì phải cẩn thận đấy!"
Nghe xong những lời này, sắc mặt Diệp Uyển Tĩnh vốn đã khó coi, giờ
lại càng thêm âm u, dường như bà ta hận không thể lao đến xé rách khuôn
mặt giả dối của Ôn Ninh, một người phụ nữ phóng đãng như thế, làm thế
nào có thể mê hoặc được con trai bảo bối của bà ta được cơ chứ, nói
không chừng trong người còn có bệnh không sạch sẽ nào nữa.
Sau khi dì Trương rời đi, Diệp Uyển Tĩnh vẫn đứng yên tại chỗ đó,
không động đậy, bây giờ bà ta không còn cách nào để giữ được vẻ ưu nhã
thường ngày của mình nữa rồi, bà ta chỉ muốn Ôn Ninh nhanh chóng cút ra
khỏi đất Hà Nội này mà thôi.
Diệp Uyển Tĩnh lại đi vào trong, bắt đầu gõ cửa.
Ôn Ninh đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập khiến
cho lòng người hoảng loạn ở bên ngoài, đôi mày cau lại, đi ra, mở cửa,
vừa định nói gì đó thì Diệp Uyển Tĩnh mang bộ dáng hùng hổ như thần chết thô bạo đẩy cửa ra, sải dài bước xông vào trong.
Ôn Ninh bị bà ta đẩy loạng choạng lùi ra sau hai bước, thiếu chút
nữa là đã bị ngã xuống đất, cô nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa để lấy
lại thăng bằng, sau đó mất hồn nhìn qua, "Bác gái, rốt cuộc bác muốn làm gì?"