Ôn Ninh nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự lo lắng kia của Hạ An Bình, cuối
cùng đành không còn cách nào khác mà lừa anh, muốn không nói ra chân
tướng sự thật, vì thế liền gật đầu.
Đây có lẽ cũng không tính là lừa gạt, dù sao, với tư cách là ba mẹ
của đứa bé này, gần đây Lục Tấn Uyên cũng hết sức chăm sóc cho cô.
Hạ An Bình nhận được câu trả lời này, đáy lòng có vài phần thất
vọng, anh vốn tưởng rằng đứa bé trong bụng của Ôn Ninh là ngoài ý muốn,
nhưng hiện tại xem ra không phải là như vậy.
Ôn Ninh, không biết từ lúc nào, đã yêu người đàn ông khác rồi?
Ngay từ lúc bắt đầu, thái độ của Hạ An Bình đối với Ôn Ninh chỉ là
tình cảm bù đắp an ủi, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, anh đã bị
cô thu hút một cách vô thức, từ lâu anh đã mơ hồ về chính bản thân mình, không còn phân biệt được rốt cuộc là mình đối xử tốt với cô ấy như vậy
là xuất phát từ lòng thương hại hay là thật lòng thích cô.
"Vậy thì, khi nào anh mới có thể gặp mặt? Nếu như anh ta đối xử tệ với em, anh sẽ cho tên đó biết sự lợi hại của anh."
Hạ An Bình gượng cười, nhưng vẫn không thể che dấu được cảm xúc thật.
Ôn Ninh cũng cười theo, Hạ An Bình dường như không ngừng muốn một
lần được thực sự đối đầu với Lục Tấn Uyên, có điều, câu nói này của anh
nghe giống như nói với con gái lớn sắp đi gả chồng, khiến cô có cảm giác được che chở và an toàn.
"Yên tâm, em sẽ tự bảo vệ tốt bản thân."
Sau khi hai người nói thêm vài câu, phía bên công ty của Hạ An Bình
cũng đến rồi, đợi giải quyết xong chuyện của cô, Ôn Ninh càng muốn hối
thúc anh mau trở về làm việc của mình đi.
Hạ An Bình rời khỏi phòng bệnh, vừa mới đóng cửa, ý cười trên mặt liền mất đi.
Anh vốn không phải là kiểu người thích biểu hiện ra ngoài, tính cách bất cần đời, tươi sáng như ánh mặt trời, còn đối với Ôn Ninh, anh lại
có một loại cảm xúc muốn chiếm hữu cô thành của riêng mình, nhưng lại
không muốn dọa cô sợ.
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối rắm này thì cô y tá bước vào với bữa ăn đã thêm đầy đủ chất dinh dưỡng, nhìn thấy bóng lưng của một
người đàn ông cao lớn, đẹp trai ở cửa, cô còn tưởng là Lục Tấn Uyên đã
trở về, vì thế vỗ nhẹ anh một cái, chào hỏi:
"Ngài Lục, bây giờ đã trở về rồi ạ?"
Hạ An Bình lập tức định thần lại, nhìn cô y tá vừa mới nói, khiến cho anh bỗng chốc tĩnh táo trở lại, liền xoay người:
"Cô vừa mới nói cái gì?"
Cô y tá biết mình đã nhận nhầm người, hơn nữa biểu cảm của người này cũng vô cùng đáng sợ, dọa cô không dám nói nên lời: "Xin lỗi, tôi nhận
nhầm người."
"Người cô vừa mới gọi là Lục Tấn Uyên?"
Hạ An Bình nghe thấy lại không có chút hứng thú, nhịn không nổi nữa
liền nắm mạnh lấy cổ tay cô y tá, giọng điệu đầy lạnh lùng, nghiêm nghị
hỏi.
Cơn đau ở cổ tay và áp lực kinh hoàng từ người đàn ông này đã khiến
cô y tá bất giác gật đầu: "Ngài Lục đã nhờ tôi chăm sóc cho cô Ôn."
Lúc này Hạ An Bình mới như vừa tỉnh mộng, buông tay cô ra, ánh mắt
nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh có chút phức tạp, bước chân loạng
choạng chạy xông ra ngoài.
Anh cần phải có chút thời gian và không gian để tiêu hóa sự thật này.
Cô y tá nhìn anh chạy đi xa, lúc này vẫn chưa hết hoảng hồn, vỗ vỗ
ngực để lấy lại bình tĩnh, không phải là cô chỉ nhận sai người thôi sao, có đến mức phải hóa rồ hóa dại như vậy không? Vẻ ngoài cũng coi như rất đạo mạo nghiêm trang, nhưng không ngờ lại là một kẻ điên.
Hạ An Bình lảo đảo rời khởi bệnh viện, dọc đường đi vô tình đụng
phải rất nhiều người mà không nhận ra, mãi cho đến khi anh ngồi vào xe
của mình, mới nới lỏng cà vạt.
Đứa bé trong bụng Ôn Ninh, là con của Lục Tấn Uyên sao?
Tất cả những việc trước đây chưa từng nghĩ đến đều lập tức xâu chuỗi lại trong đầu anh, lúc trước không hiểu tại sao lại bị Lục Tấn Uyên
chĩa mũi nhọn vào, hai người thường xuyên trùng hợp xuất hiện cùng một
chỗ, bây giờ ngẫm lại, căn bản là không phải sự quan tâm của cấp trên
dành cho cấp dưới, mà là khao khát muốn chiếm giữ cơ bản nhất của một
người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Hạ An Bình nhịn không nổi nữa, lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa
lên, chỉ có mùi khói thuốc nồng nặc, mới có thể khiến những suy nghĩ hỗn loạn của anh lúc này được nghỉ ngơi trong chốc lát.
"Lục Tấn Uyên.."
Nếu như là một người đàn ông bất kỳ khác, có lẽ, Hạ An Bình vẫn có
thể chịu đựng sự đau đớn dày vò này, chấp nhận từ bỏ cô, dù sao anh cũng nợ Ôn Ninh quá nhiều, miễn là cô ấy vui vẻ, anh có thể lặng lẽ chúc
phúc cho cô cũng không sao.
Nhưng, người đó lại là Lục Tấn Uyên, con trai của người phụ nữ đã
bức chết mẹ anh, thậm chí còn khiến anh đẩy bản thân mình rơi vào hố sâu tuyệt vọng trong thời gian dài!
Hạ An Bình sẽ tuyệt đối không bao giờ quên được cảnh mẹ mình chết
trong tuyệt vọng khi không có tiền điều trị ở bệnh viện, cũng như không
bao giờ quên được nổi đau bị tống ra khỏi nhà của người nhận nuôi hết
lần này đến lần khác, bị người ở cô nhi viện xem như là một kẻ xui xẻo.
"Lục Tấn Uyên... Chẳng lẽ cả đời này, anh đều muốn đối đầu với tôi? Lần này, tôi sẽ không khiến anh đắc ý được nữa đâu."
Đôi mắt tối đi, vẻ mặt ngụy trang giá tạo hay đùa giỡn vui vẻ thường ngày của Hạ An Bình biến mất, thay vào đó hiện lên trong mắt anh giờ
phút này là sự hung tợn của một con sói dữ.
Ôn Ninh, anh sẽ không để mất em, anh tuyệt đối sẽ không để người con gái anh yêu cùng với kẻ thù đời này của anh ở bên nhau!
Sau khi Lục Tấn Uyên xử lý xong công việc, anh vẫn nhờ An Minh sắp
xếp để bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất khám bệnh cho Mộ Yên Nhiên.
Giải quyết hết những chuyện phiền lòng này, Lục Tấn Uyên mới trở về phòng bệnh của Ôn Ninh đang điều trị.
Rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường trong bệnh viện, nhưng bởi
vì có sự hiện diện của một người nào đó, vậy mà lại thực sự khiến cho
anh rất mong chờ.
Đẩy cửa vào, nhìn thấy Ôn Ninh đang buồn chán xem phim truyền hình
trên ti vi, vì sợ bức xạ điện thoại sẽ làm hại đến đứa bé, cô chỉ có thể giết thời gian bằng cách này.
Thấy Lục Tấn Uyên đã trở về, cô quay đầu: "Anh về rồi sao?"
Lục Tấn Uyên gật đầu, tự nhiên giống như đã diễn tập không biết bao
nhiêu lần, Ôn Ninh nói câu này, giống như một cô gái nhỏ đang ở nhà đợi
anh về, khiến cho tâm tình phiền não vừa rồi của anh dột nhiên thả lỏng
đi rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi thì người đàn ông ấy bỗng tiến bước lên, ôm lấy thân
thể mảnh mai nhỏ nhắn trên giường, cả người tựa vào bên trong lòng ngực, hít hà mùi hương thơm ngọt ngào tươi mát kia.
Ôn Ninh giật mình, Lục Tấn Uyên bị làm sao vậy?
Dù vậy dáng vẻ như đã kiệt sức của người đàn ông này, khiến cô cảm
thấy không thể đẩy anh ra được, vì vậy cô ngoan ngoãn để anh ôm mình,
cảm nhận sự yên tĩnh đến say lòng trong khoảnh khắc này.
"Làm sao vậy? Ở công ty xảy ra chuyện gì rắc rối sao?"
Ôn Ninh nhẹ nhàng nói, Lục Tấn Uyên mỉm cười, chuyện ở công ty từ
trước đến nay không làm khó được anh, chuyện anh lo lắng, chính là Bạch
Tân Vũ tiếp theo sẽ làm ra điều gì quá khích hay không ?
"Ôn Ninh, sau này nếu muốn ra ngoài chơi, phải nhớ đi cũng anh, đừng chạy lung tung."
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe thấy Lục Tấn Uyên nói như vậy, trong lòng Ôn Ninh cảm thấy lo lắng không yên.
"Không có gì, em chỉ cần biết rằng, anh sẽ bảo vệ em thật tốt là được rồi."
Lục Tấn Uyên không nói rõ tình hình thực tế, anh cũng không hy vọng
Ôn Ninh suy nghĩ quá nhiều, những lời vừa mới nói ra kia, đều chỉ là vì
để đề phòng mà thôi.
Thấy Lục Tấn Uyên không nói, Ôn Ninh nhíu mày, chẳng lẽ Lục Tấn Uyên lại đắc tội với người nào trên thương trường rồi sao?
"Vậy anh sẽ không gặp vấn đề gì chứ?"
Nghe thấy giọng điệu quan tâm của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên hôn lên má
cô một cái: "Em nghĩ anh sẽ gặp phải vấn đề gì? Đừng bận tâm về chuyện
vô ích này, hãy dành thời gian chăm sóc bản thân cho thật tốt, nhớ
chưa?"
Ôn Ninh không thể không suy nghĩ trong lòng, cô không biết ai là
người liên quan đến hai vụ tai nạn xe hơi, khiến cả nhà họ Lục và cô đều hết sức sợ hãi.
Nghĩ lại, cô ngẩng đầu, ánh mắt đã nhanh chóng nhận ra một vết bầm tím ở khóe miệng của Lục Tấn Uyên.