Ôn Ninh mới suy nghĩ được một lát thì Lục Tấn Uyên đã trở lại: “Thủ tục đã hoàn tất, cô thu dọn mọi thứ xong chưa?"
Ôn Ninh nhẹ gật đầu, cô cũng không có đồ đạc gì cần phải thu dọn, chỗ
này là phòng bệnh VIP mà Lục Tấn Uyên cố ý sắp xếp, mấy thứ như đồ dùng
hàng ngày gì đó đều đầy đủ hết, cực kỳ tiện lợi, thế nên cô chỉ mang mấy bộ quần áo của mình đến.
"Vậy thì đi thôi.” Lục Tấn Uyên gật đầu, rất thoải mái nhận lấy túi từ tay Ôn Ninh.
Động tác theo bản năng này của anh khiến đáy lòng Ôn Ninh dâng lên chút
ấm áp yếu ớt. Cũng không biết có phải do cô bị kích thích bởi cuộc nói
chuyện ban nãy với y tá hay không, mà cô đột nhiên buộc miệng gọi Lục
Tấn Uyên lại: “Lục Tấn Uyên, tôi... tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Tấn Uyên nghe cô gọi thì xoay người lại, nhẹ gật đầu ra hiệu cô nói
tiếp. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Tấn Uyên bất ngờ vang lên, anh cầm lấy điện thoại rồi nhìn thoáng qua, nhưng tên người gọi được
hiển thị lại khiến anh phải nhíu mày.
Là Mộ Yên Nhiên gọi đến.
"Tôi nghe điện thoại đã, một lát nữa lại nói tiếp.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên cũng đi ra ngoài luôn.
Vừa nãy, Ôn Ninh đứng rất gần với Lục Tấn Uyên, cho nên, cô nhìn thấy rất rõ cái tên chạy trên màn hình điện thoại.
Mộ Yên Nhiên...
Thật quen tai, cô cố gắng hồi tưởng lại, rất nhanh đã nhớ ra là ai.
Đúng vậy, chính là nữ sinh đã từng hẹn hò với Lục Tấn Uyên, hiện tại đang sinh sống ở nước ngoài.
Bàn tay đặt ở bụng dưới của Ôn Ninh năm chặt lại, vừa rồi, trong nháy
mắt cô có loại xúc động muốn nói ra chuyện về đứa bé này, thế nhưng
mà...
Chỉ cần vừa nghĩ tới tên người gọi đến kia, còn có thái độ trêu chọc của người nhà và bạn bè bên cạnh Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh lại từ bỏ suy nghĩ
này ngay lập tức.
Hình như cô có chút tự mình đa tình rồi, cũng may, cô vẫn chưa nói điều gì cả.
Lục Tấn Uyên đi ra ngoài nhận điện thoại của Mộ Yên Nhiên, từ sau lần
trước, khi anh rời khỏi chỗ cô ta, mối quan hệ của hai người lại khôi
phục sự lạnh nhạt như trước kia.