Xưởng làm nước đá Đông Hoa đã đóng cửa từ rất lâu, vậy mà hầm đá dưới lòng đất lại vô cùng sạch sẽ, cứ như thể thường
xuyên có người tới quét dọn vậy.
“Cậu cứ đứng ở trên trông coi lối ra vào, đề phòng có kẻ đến nhốt
luôn hai người chúng ta trong này. Tôi đã thông báo cho đồng nghiệp ở
gần đây rồi, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ mau chóng tới thôi.”
Lệ Tuyết cầm điện thoại dò xét xung quanh hầm đá, chẳng bao lâu sau đã có phát hiện mới.
“Cái gì kia?”
Ánh sáng phát ra từ điện thoại chiếu thẳng đến góc tường. Lệ Tuyết
nhìn ra nơi đó có một chiếc lư hương, bên cạnh lư hương bày một tấm ảnh
màu của bà cụ Mạnh Thi.
“Ảnh của người chết? Tại sao trong đây lại có bức ảnh của người chết được? Có người cúng bái bà ấy ở đây ư?”
Diện tích của hầm đá dưới lòng đất không lớn lắm, chỉ cần lướt mắt
một cái là có thể nhìn được từ đầu tới cuối, cũng không có bất kỳ vật
cản nào ngăn chặn tầm mắt cả. Thế cho nên, Lệ Tuyết can đảm hơn hẳn.
Cô nàng bước đến góc phòng, không động vào di ảnh dưới đất mà chỉ dùng máy ảnh chuyên dụng phá án để quay chụp lại tất cả.
“Chị có phát hiện gì không?”
“Tôi tìm thấy bức ảnh của bà cụ Mạnh Thi. Có người thường xuyên dành
thời gian chạy tới đây để cúng bái cho bà cụ. Nhìn tàn nhang trên lư
hương, có thể thấy người đó đã đến đây rất nhiều lần.”
“Chỉ có chừng ấy thôi sao?” Hàn Phi vô cùng coi trọng manh mối mà bà
cụ Mạnh Thi kia đã cung cấp. Thế nhưng theo lời của Lệ Tuyết, có vẻ đây
cũng chẳng phải manh mối gì quá quan trọng: “Nếu không thì chị lên đây
đi, để tôi xuống xem xét thử?”
Sau khi kéo Lệ Tuyết lên, Hàn Phi bèn nhảy xuống hầm đá. Gần như
trong nháy mắt khi vừa nhảy vào trong này, hắn bèn nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc khó nói thành lời.
Không gian khép kín, sự âm u lạnh lẽo và bóng tối vô biên không ngừng ùa tới.
Tay chân của Hàn Phi đã hơi tê dại. Hắn sực nhớ lại những chuyện mà
mình đã trải qua trong căn hộ của bà cụ Mạnh Thi. Vào lúc bà lão bị mất
khống chế, cảm giác của hắn khi ở trong căn hộ số 1031 cũng giống y như
trong hầm đá dưới lòng đất hiện giờ.
“Thì ra cái lạnh giá kia chính là cảm giác của bà lão trước lúc lâm chung!”
Hắn bật đèn pin trong điện thoại của mình rồi bước đến bên góc tường, tỉ mỉ quan sát lư hương và tấm ảnh của bà cụ Mạnh Thi dưới mặt đất.
Bà cụ Mạnh Thi trong bức ảnh còn rất trẻ, mái tóc vẫn chưa bạc trắng; có vẻ như kẻ thường xuyên đến cúng bái bà cụ chỉ có duy nhất một bức
ảnh này.
“Chắc hẳn xưởng làm nước đá Đông Hoa chính là hiện trường tử vong đầu tiên của người chết. Kẻ tới đây tế bái bà ấy khẳng định là người biết
rõ nội tình, hơn nữa phải có quan hệ thân thiết với bà lão Mạnh Thi. Rất có khả năng chính là ba đứa con của bà ấy.
Người anh cả đã lập bàn thờ ngay trong nhà của mình, không nhất thiết phải đặc biệt chạy đến chỗ này. Loại trừ ông ta ra thì chỉ còn lại Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An mà thôi.”
Một làn gió lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt của Hàn Phi. Tuy hầm đá của
xưởng làm nước đá Đông Hoa được thiết kế dưới lòng đất, song hệ thống
thông gió lại cực tốt, điều này đã dấy lên sự nghi ngờ của Hàn Phi: “Hầm đá mà cũng cần duy trì cho không khí lưu thông ư?”
Hắn bèn lần dò theo hướng gió thổi đến một góc hầm đá. Ngay phía hố
thoát nước - nhìn thì có vẻ như nối liền một mạch với nền nhà - lại lộ
ra một khe hở.
Hàn Phi luồn tay vào khe hở ấy, dùng sức nạy thử bèn phát hiện hố
thoát nước kia chỉ là để ngụy trang, còn bên dưới đó lại có một lối đi.
“Còn có thể xuống sâu hơn nữa ư?”
Nhìn xuống lối đi mờ mịt bên dưới, Hàn Phi hơi do dự.
Không khí trở nên ẩm thấp, một mùi hôi tràn lên từ bên trong lối đi ấy.
“Hố thoát nước trong hầm đá đã bị đào rỗng, nối liền với hệ thống
thoát nước ngầm dưới lòng đất của thành phố. Chúng ta có nên xuống xem
thử hay không?”
“Chờ đội chi viện tới đã. Trước đây, thành phố Tân Hỗ sử dụng hệ
thống ống thoát nước ngầm dạng lưới. Về sau, cùng với sự nâng cấp mở
rộng thành phố, tất cả đã được sửa lại thành hệ thống thoát nước ngầm
kiểu hành lang. Hiện giờ bên trong thông suốt đi bốn phương tám hướng,
đan xen phức tạp, nếu không mang theo bản đồ thì khi vào trong rất dễ bị lạc.” Lệ Tuyết từng là nhân viên trong đội cảnh sát hình sự nên kinh
nghiệm của cô ấy rất phong phú. Lúc cần xông pha lên phía trước sẽ tuyệt đối không do dự, mà khi cần bình tĩnh suy xét tất không liều lĩnh.
Ước chừng phải đợi mười mấy phút sau, hai vị đồng nghiệp trước đây
của Lệ Tuyết mới chạy tới. Bọn họ không giống như những vị công an nhân
dân bình thường khác, mà là thành viên của tổ trinh thám hình sự.
Một vị cảnh sát hình sự trong đó còn xin được đặc quyền tạm thời của
cơ quan quản lý hệ thống xử lý chất thải thành phố, xuất ra được cả bản
đồ, từ đó bọn họ mới có thể thuận lợi tiến vào lối đi dưới lòng đất.
Trong không khí phảng phất một thứ mùi gay mũi, con sông nhân tạo
dưới lòng đất phát ra tiếng nước chảy róc rách. Bọn họ đi trên lối hành
lang chuyên dụng cho nhân viên tu sửa, trên đầu là đủ thứ đường ống như
đường nước thủy cục, ống gas, đường dây thông tin,… được thiết lập từ
mười mấy năm về trước.
“Nếu xưởng làm nước đá Đông Hoa là hiện trường gây án đầu tiên, vậy
thì sau khi giết người, phải chăng hung thủ đã di chuyển thi thể thông
qua đường thoát nước này?”
Lệ Tuyết vẫn đang suy xét về tình tiết vụ án, Hàn Phi thì nhớ lại
từng câu nói của bà cụ Mạnh Thi lúc trước, còn hai bị cảnh sát kia lại
đang nghiên cứu bản đồ.
“Chị Tuyết, khu vực chúng ta đang đứng này hoàn toàn không hiển thị
trên bản đồ.” Một anh cảnh sát phóng to bản đồ lên: “Bên dưới hầm đá có
một lối đi do con người đào lên.”
Bản đồ về hệ thống xử lý chất thải của thành phố không khớp với hiện
trường. Mấy người bọn họ đã tiến vào khu vực không được hiển thị trên
bản đồ, ở đó đã được người ta đào thành một “căn nhà” bí mật.”
Đi dọc theo cửa động ấy tiến vào sâu bên trong, khi nhìn thấy cảnh
tượng trước mặt, cả Lệ Tuyết và Hàn Phi đều gần như không dám tin vào
mắt mình.
Trong hầm ngầm tối đen như mực này bày đủ loại bản vẽ, còn có hàng
xấp tài liệu về vụ án Giấu xác trong tủ đông và vụ án Chặt thây – ghép
xác dày cộp.
Trong chồng tư tiệu này, thậm chí có một số đã ngả màu ố vàng. Có thể thấy được, khoảng cách về thời gian của những xấp tài lại này so với
hiện tại là cực dài, hẳn là phải tốn nhiều năm trời cóp nhặt từng li
từng tí mới được như vậy.
“Nhất thiết đừng sờ mó lung tung đó! Tất cả đều phải mang găng tay vào!”
Điều khiến cho phía cảnh sát càng phải kinh ngạc hơn còn ở phía sau
kìa. Trên bức tường trong góc tận cùng của hang động này có dán một vài
bức tranh và ảnh từng bị cắt xén mà thành. Trong đó đề cập tới mười mấy
người, trên hầu hết các bức tranh ảnh về người này đều được đánh dấu
vòng tròn bằng bút đen.
Chỉ có ba người là ngoại lệ. Người thứ nhất là Hạ Thủ Nghiệp, bức ảnh của ông ta bị người ta lấy bút đỏ gạch chéo.
Người thứ hai là Mạnh Trường An, bức ảnh của ông ta thì bị vẽ vòng
tròn bằng bút đỏ, bên trên thủng lỗ chỗ do đầu bút nhọn đâm chọc vào. Có thể thấy, chủ nhân của cái hang động này hình như đã hận Mạnh Trường An đến thấu xương.
Điều khiến cho tất cả mọi người đang có mặt không ngờ tới nhất, chính là bức ảnh thứ ba. Bức ảnh đó vẫn còn rất mới, chắc hẳn mới được chụp
gần đây. Người trên bức ảnh đó lại chính là Hàn Phi.
Trên bức ảnh của Hàn Phi bị người ta dùng bút đen vẽ lên một dấu chấm hỏi.
“Những bức ảnh được khoanh tròn bằng bút đen chắc là biểu thị người
đã được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi. Dấu gạch chéo bằng bút đỏ đại biểu cho người đã bị giết chết. Người bị vẽ vòng tròn bằng bút đỏ có
khả năng biểu thị cho đối tượng phải giết tiếp theo. Còn về dấu hỏi chấm cuối cùng…”
Tất cả cảnh sát có mặt đều nhìn về phía Hàn Phi, mà bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ lạ: “Thời gian trước tôi luôn có cảm giác bị người ta theo
dõi… Lẽ nào người theo dõi tôi chính là cái gã sống trong đường hầm
thoát nước này hay sao?”
“Rất có khả năng là vậy. Chỉ có điều, tại sao gã ta lại vẽ một dấu
hỏi chấm lên trên bức ảnh của cậu? Lúc cậu bị gã theo dõi có làm điều gì đặc biệt hay không?” Lệ Tuyết nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia của Hàn
Phi.
“Lần đầu tiên phát hiện bản thân bị theo dõi là khi tôi ở phim trường của bộ phim [Hoa Tội Ác]. Lúc đó, tôi đang gọi điện thoại cho chị, hình như có nói một câu [Nếu so sánh với Mạnh Trường Hỉ, hẳn là các chị
nên chú ý đến Mạnh Trường An nhiều hơn. Cái gã nhìn thì có vẻ vô hại
nhất ấy, nói không chừng mới là hung thủ thật sự giết hại mẹ của mình] đấy.” Đôi mắt của Hàn Phi đột nhiên mở to: “Đúng thế! Ngay sau khi tôi
nói xong câu này bèn nghe thấy chỗ ngã rẽ sau lưng mình vang lên tiếng
động. Chắc hẳn đối phương cũng vì nghe được câu nói này của tôi mà trong lòng bị chấn động!”
“Hiện giờ, từ các thông tin mà cảnh sát nắm giữ được thì tất cả mọi
chứng cứ đều nhắm đến Mạnh Trường Hỉ. Cậu là người duy nhất nói giúp cho gã ta, cậu cảm thấy hung thủ thực sự là Mạnh Trường An À?” Lệ Tuyết
nhìn đống tư liệu dày cộp trong hang động rồi mạnh dạn đưa ra suy đoán:
“Có khi nào, người sống dưới đường ngầm thoát nước này chính là gã Mạnh
Trường Hỉ đã mất tích nhiều năm trước hay không?”