Diện tích phòng ngủ không quá lớn. Nơi đây có kê một chiếc giường
đơn, bên kia giường là một chiếc tủ đông cực lớn cùng một tấm vải dày
màu đen bao phủ bên ngoài chiếc tủ.
Vì ánh đèn rất mờ và rèm phòng ngủ đóng chặt trên vách tường, cách
thiết kế này khiến người từ bên ngoài không thể trông thấy bất cứ thứ gì bên trong căn phòng cả.
“Trước đó, bà từng kể cháu nghe một câu chuyện cũ, về một người phụ
nữ nhận nuôi ba đứa trẻ. Thực tế, người phụ nữ đó chính là bà đây.” Bị
cảm giác tội lỗi và sự bất an hành hạ bấy lâu nay, mãi cho đến khi trải
qua một lần chết đi sống lại thế này, bà cụ mới quyết định kể hết sự
thật:
“Ngày hôm đó, bà bí mật đi theo bọn nó ra khu vực ngoại ô, cuối cùng
trông thấy 3 anh em đang đánh nhau bên cạnh một xác chết. Nghe bọn chúng chửi rủa lẫn nhau, đến lúc ấy bà mới hiểu ra một chuyện. Hóa ra, tình
anh em hòa hợp kia chỉ là cố tình thể hiện trước mặt bà.”
Đôi tay gầy guộc của bà cụ nắm lấy tấm vải đen trên tủ đông: “Đứa con thứ ba có biểu hiện bất thường từ rất sớm. Từ việc đốt tổ kiến, bắt
giun đất đến hành hạ mèo hoang chó hoang, dường như nó không thể phát
tiết cảm xúc theo cách mà những người bình thường hay làm, chỉ có thể tự kích thích bản thân bằng một dạng hành vi đặc biệt nào đó.
Thằng cả và thằng hai đều biết đến sự dị thường của thằng út. Và vì
sợ bà lo lắng, hai đứa nó đã đi tìm thằng út nói chuyện riêng rất nhiều
lần.
Thằng cả còn tranh thủ lúc đi học để tìm bác sĩ tâm lý cho thằng út,
trong khi thằng hai giúp thằng út giải quyết hậu quả sau những hành động quá khích của nó. Hai anh em chúng nó luôn cho thằng út cơ hội sửa sai, nhưng dù khuyên nhủ cỡ nào cũng không thể khiến thằng út thay đổi.
Cho đến ngày hôm đó, bi kịch đã xảy ra. Thằng út giết chết một người đàn ông vô gia cư sống trong một biệt thự bỏ hoang.
Người đầu tiên phát hiện vụ đó là thằng hai. Nó đã quen với việc giải quyết hậu quả cho em trai mình, nhưng khi phát hiện ra đó là xác người
thì nó cũng đơ cứng cả người luôn.
Thằng hai giận dữ, mắng em trai mình là đồ ma quỷ, còn nói người như thằng út thì không nên tồn tại trên cuộc đời này.
Quỳ gối trước xác chết, thằng út lại chẳng có vẻ ăn năn là mấy. Thậm
chí, nó còn hào hứng nói với thằng hai là sẽ sớm chứng minh bản thân
mình không bị bệnh. Nó bảo rằng, nó đã tìm thấy con bướm từng rơi sâu
vào trong bộ não mình. Chỉ cần tìm ra con bướm ấy, dù có chết thì nó vẫn cảm thấy đáng giá.”
Nhắc đến chuyện vừa rồi, giọng nói của bà cụ cũng bắt đầu run dần. Bà lặng lẽ vén tấm vải đen trên tủ đông lên.
“Con bướm rơi sâu vào trong bộ não ư? Chẳng lẽ người con út bị bệnh
thần kinh à? Thế nên gã mới bị ảo giác chăng?” Hàn Phi mơ hồ cảm thấy
mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Thằng út luôn nói trong đầu nó có một con bươm bướm. Nó có thể cảm
giác được nhưng không thể tìm thấy được. Con bướm ấy sẽ dẫn dắt nó đi về phía trước. Mỗi khi cánh bướm vỗ lên, một cơn thèm khát giết người sẽ
bộc phát mạnh mẽ đến mức không thể nào kiểm soát được ở tận sâu trong
lòng nó. Cơn thèm khát cứ mạnh mẽ dần, nó cũng càng ngày càng tiến đến
gần con bướm hơn. Nó từng kể, đó là con bướm mang màu sắc lộng lẫy nhất
trên thế giới này.” Bà cụ gồng hết sức lực mở bung tủ đông ra, một luồng hơi lạnh phả vào mặt hai người.
Hàn Phi nhìn vào trong tủ đá, nơi đó đang chứa những quyển sách trông vô cùng mục nát.
“Bà ơi, tại sao bà lại cất sách vào tủ đông?”
Bà cụ không trả lời, chỉ đưa tay lấy một quyển sách từ trong tủ đông
ra; ngay lập tức, Hàn Phi trông thấy một gương mặt người bị đông cứng
nằm bên dưới vị trí mà quyển sách vừa che kín : “Những quyển sách này
đều là của thằng út, người bên dưới quyển sách cũng là bị nó giết.”
Đặt cuốn sách sang bên cạnh, bà cụ quỳ rạp xuống bên thành tủ đông:
“Hôm đó, bà nhìn thấy ba anh em ẩu đả lẫn nhau, tổn thương lẫn nhau.
Trái tim của bà đau lắm, cực kỳ đau. Bà cứ cảm thấy tất cả mọi chuyện
đều là lỗi của bà.”
Giữa mặc cảm tội lỗi, tự trách và đau đớn, giọng bà cụ yếu dần: “Bà
lập tức lao ra ngăn cản bọn chúng. Khi thấy bà xuất hiện, cả ba đều vô
cùng ngỡ ngàng, ngay cả thằng út luôn mạnh miệng với hai ông anh nó cũng cúi đầu im lặng.
Bà thuyết phục thằng út đi tự thú, trong khi thằng cả và thằng hai
cũng quyết định gọi cảnh sát. Thằng út vẫn giữ im lặng cả buổi. Mãi đến
cuối cùng, nó mới nói cho bà và hai đứa con còn lại một chuyện, chính
là: Người dẫn dắt nó gây án lại là một kẻ khác hoàn toàn.
Nó không thể nói cho nhà bà biết người đó là ai. Nó nói rằng, mọi
người sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nếu biết danh tính kẻ đó. Nó cũng
nói rằng, một vụ giết người hàng loạt sẽ sớm xảy ra trong khu phố cổ, và mục đích của tất cả mọi chuyện như này là nhằm để tìm ra con bướm trong đầu của nó.
Là người một nhà với nhau, bà và hai thằng con kia cũng muốn đặt niềm tin vào thằng út. Nhưng dù gì đi nữa, không thể nào tha thứ cho tội
giết người. Cuối cùng, thằng cả và thằng hai quyết định cho thằng út một tuần để chứng minh sự tồn tại của kẻ bí ẩn đó.
Căn biệt thự bỏ hoang ở vùng ngoại ô là nơi ở của nhiều người vô gia
cư và những người nhặt rác. Ngoài ra, khu đó còn là nơi đóng quân của
nhiều tên tội phạm lẫn trốn và các băng nhóm bất hợp pháp khác. Vì vậy,
sẽ dễ bị phát hiện nếu giấu xác tại nơi đó. Thế là, nhà bà đành dùng một chiếc xe ướp lạnh để vận chuyển cái xác ấy bỏ vào trong tủ đông.
Sau vụ đó thì bà không nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa. Dường
như trí nhớ của bà thiếu mất một đoạn vậy. Bà chỉ nhớ rằng, cả ba đứa
con đều bỏ bà mà đi. Thế là bà đành canh giữ cái xác này, vẫn luôn chờ
thằng út về tự thú.”
Bà cụ vẫn không nhớ là mình đã chết. Có lẽ do trò chơi giở trò nên bà ấy mới gặp phải tình trạng ký ức như vậy.
“Người con thứ ba nói có ai đó đã xúi giục gã giết người, và rằng một vụ giết người hàng loạt sẽ sớm xảy ra trong khu phố cổ. Có lẽ đây là
thời điểm mà gã ta đã tiên đoán trước về vụ án chặt thây – ghép xác
rồi!” Hàn Phi biết rõ ba người anh em kia vẫn còn sống, và chắc chắn đã
có điều gì đó xảy ra dính dáng đến cả ba.
“Thiết nghĩ, ắt hẳn ba người bọn họ cũng đang rơi vào tình thế cực
nguy hiểm.” Hàn Phi dời tầm mắt đi nơi khác, chợt vô tình nhìn đến bìa
cuốn sách từng được dùng để che kín bên trên gương mặt của người chết.
Cuốn sách có tựa đề là “Linh Hồn Của Bướm,” với tác giả là một trong
những người đặt nền móng cho ngành nghiên cứu thần kinh ở thế kỷ trước.
Trên bìa sách còn có một câu thế này:
“Tựa như một nhà côn trùng học liên tục tìm kiếm những con bướm
xinh đẹp rực rỡ, tôi đã bị khu vườn chất xám trong hệ thần kinh cuốn hút đến u mê. Nơi đó có những tế bào ở trạng thái hữu hình vô cùng tinh tế
tao nhã cùng với linh hồn bươm bướm đầy bí ẩn kia. Ai biết được? Một khi nó cất cánh vào một ngày nào đó, phải chăng nó có thể vén lên bức màn
bí ẩn của thế giới tâm linh? - Ramon y Cajal.”
“Linh hồn bươm bướm ư? Sau khi đăng nhập vào trò chơi, liệu có phải
tâm trí và linh hồn của mình sẽ cưỡi lên con bướm đó, tiếp theo là bay
thẳng vào thế giới âm phủ?”
Hiện tại, Hàn Phi hoàn toàn không biết gì về trò chơi này. Cấp bậc mà hắn đang trải nghiệm là giai đoạn cơ bản nhất - cố gắng sống sót. Bây
giờ, dù có nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, ưu tiên hàng đầu là up level liên tục.
“Bà ơi, nếu anh út đã giết người thì phải chịu trừng trị. Nếu bà bảo
vệ anh ta, hành vi của bà sẽ biến anh ấy thành một con quái vật người
không ra người, quỷ không ra quỷ mà thôi. Trong tương lai, sẽ càng có
thêm nhiều người phải thiệt mạng dưới tay anh ấy.” Hàn Phi đóng cửa tủ
đông lại. Hắn đã quyết định điều tra tường tận chuyện này, sao cho đủ
bằng chứng đưa người con thứ ba ra trước vành công lý. Có lẽ, đây cũng
là một sự giải thoát cho bà cụ.
“Người chết đã chết, nhưng kẻ sát nhân lại đang trốn tránh chế tài.
Dù có vì nguyên nhân gì đi nữa, đây là một sự bất công.” Độ thân thiện
giữa Hàn Phi và Mạnh Thi đã đạt đến một giá trị rất cao, vì vậy hắn cũng không lo Mạnh Thi sẽ giảm đi độ thân thiện vì chính câu nói vừa rồi của mình: “Ở bề nổi, cái tủ đông này đang lấp kín một cái xác, nhưng thực
ra là nó đang lấp kín tất cả niềm hạnh phúc và sự tươi đẹp của mỗi một
thành viên trong gia đình bà. Và theo cháu, bà nên buông chuyện này
xuống được rồi.”
Nhìn bà cụ quỳ bên cạnh tủ đông, Hàn Phi lại nhớ tới mấy vị khách thuê bên trong căn nhà ma; ánh mắt của hắn dần dà dõi đi xa.
“Trong trò chơi có cái tên Cuộc Sống Hoàn Hảo này, dường như không có bất cứ cuộc sống nào được gọi là hoàn hảo cả.”