“Lẽ ra lúc này ông đang phải dẫn quân tham gia huấn luyện việt dã chứ!”
Lý Vĩ Dân vội vàng tiến lên chào hỏi.
Mặc dù Lý Vĩ Dân mang quân hàm thượng tá, lại là Bộ trưởng Bộ Tuyên
truyền, nhưng thực tế lại chẳng có chút thực quyền gì bên trong doanh
trại.
Dù gì đây cũng là một nơi coi trọng quyền hành.
Ví dụ như Tư Mã Thanh Vân cũng mang quân hàm thượng tá, cấp bậc cũng
ngang với một Bộ trưởng Bộ tuyên truyền như Lý Vĩ Dân, nhưng bởi vì
người ta là lữ đoàn trưởng, hơn nữa còn là lữ đoàn trưởng của lữ đoàn
đặc chiến, vậy nên địa vị vẫn cao hơn Lý Vĩ Dân khá nhiều.
Quyền lực của một Bộ trưởng Bộ tuyên truyền như Lý Vĩ Dân chỉ có thể
dùng để chỉ đạo tập luyện tiết mục văn nghệ và phát biểu linh tinh mà
thôi.
Nhìn thấy Lý Vĩ Dân đang định bắt trói Mục Hàn, Tư Mã Thanh Vân liền gầm lên: “Lý Vĩ Dân, ông đang làm cái gì thế?”
“Tôi đang bắt trói người”, Lý Vĩ Dân vẫn chưa hiểu gì, giơ tay chỉ
vào Mục Hàn, nói: “Vì thân phận của người này không rõ ràng, vô cùng
đáng nghi, lại còn đột nhập vào chiến khu tỉnh của chúng ta, cản trở Hoa Ức Đông Hải ghi hình một chương trình thực tế trong doanh trại phát
sóng trên phạm vi cả nước!”
“Hả?”, Tư Mã Thanh Vân cau mày, hoài nghi nhìn đám người Tô Thiếu
Dân, đặc biệt là mấy ngôi sao mạng xã hội như Tư Nhiên đang ăn mặc loè
loẹt và hở hang, trong tay vẫn còn cầm máy ảnh, nói: “Bộ trưởng Lý, từ
bao giờ mà chiến khu tỉnh chúng ta trở thành nơi để trục lợi cho mấy
người này vậy?”
“Lữ đoàn trưởng Tư Mã, ông đừng nói chuyện khó nghe như thế, Hoa Ức
Đông Hải người ta là công ty điện ảnh hàng đầu cả nước, bọn họ qua đây
để tuyên truyền thay cho chiến khu tỉnh chúng ta”.
Lý Vĩ Dân không vui lắm: “Lại nói, vấn đề mà tôi cần trao đổi với ông bây giờ chính là bộ dạng của kẻ này rất đáng nghi, tôi nghi ngờ cậu ta
là mật vụ mà kẻ địch phái tới để do thám”.
Lý Vĩ Dân cố ý đánh trống lảng chủ đề Hoa Ức Đông Hải quay phim.
Bởi vì ông ta tự biết mình đuối lý.
Việc phê chuẩn cho Hoa Ức Đông Hải tới ghi hình chỉ là quyết định của một mình Lý Vĩ Dân, mấy tư lệnh như Viên Duy Nhất hoàn toàn không hề
biết gì cả.
Lý Vĩ Dân nghĩ ngợi, đợi chương trình của Hoa Ức Đông Hải ghi hình
xong xuôi rồi thì kể cả mấy người Viên Duy Nhất có biết cũng không thể
làm được gì, chỉ có thể để yên vậy mà thôi.
Vào lúc mà Lý Vĩ Dân và Tư Mã Thanh Vân đang nói chuyện.
Điện thoại của Tô Thiếu Dân đổ chuông.
Là gia chủ Sở Nhậm Hành của nhà họ Sở ở Đông Hải gọi tới.
“Thiếu Dân à”, ở đầu dây bên kia, Sở Nhậm Hành cười hỏi: “Chương
trình thực tế trong doanh trại của Hoa Ức Đông Hải mấy người ghi hình
thế nào rồi?”
Mặc dù Tô Thiếu Dân là tổng giám đốc của Hoa Ức Đông Hải nhưng thật ra chỉ nắm giữ năm phần trăm cổ phần mà thôi.
Ông lớn thật sự đứng sau Hoa Ức Đông Hải thật ra là nhà họ Sở, nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần.
Lần này ý tưởng đưa Hoa Ức Đông Hải đến chiến khu tỉnh ghi hình
chương trình thực tế trong doanh trại chính là do nhà họ Sở nghĩ ra.
Trước đây, ở chiến khu tỉnh Sở Nhậm Hành được Viên Duy Nhất tiếp đón
với nghi thức long trọng nhất, điều này khiến Sở Nhậm Hành cực kỳ vui
vẻ, quyết định hợp tác với chiến khu tỉnh.
Để Hoa Ức Đông Hải ghi hình chương trình thực tế trong doanh trại cũng là vì muốn tăng cường quan hệ với chiến khu tỉnh.
“Vẫn tạm ổn”, Tô Thiếu Dân trả lời: “Chỉ có điều tự nhiên lại giẫm
phải mấy cái gai, cản trở công tác ghi hình bình thường của chúng tôi,
Bộ trưởng Lý Vĩ Dân đang xử lý rồi”.
“Ha ha, không sao cả!”, Sở Nhậm Hành nói: “Thiếu Dân à, tôi nói này,
cháu nội thứ năm Sở Chí Toàn của tôi là tướng lĩnh quan trọng của quân
đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái”.
“Hơn nữa, lần trước khi tôi đến chiến khu tỉnh, tư lệnh Viên Duy Nhất còn đi theo suốt cả hành trình, vô cùng lễ độ. Vậy nên đây đều là
chuyện nhỏ, cậu không cần bận tâm”.
“Có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói với tôi”.
“Dựa vào quan hệ của cháu nội Sở Chí Toàn của tôi, chuyện gì cũng có thể dàn xếp được hết”.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Sở Nhậm Hành, Tô Thiếu Dân càng trở nên hống hách.
Ban nãy khi nghe thấy Lý Vĩ Dân gọi tên lữ đoàn trưởng Tư Mã Thanh
Vân, trong lòng còn hơi lo lắng, sợ rằng lại xảy ra sự cố gì, nhưng bây
giờ Tô Thiếu Dân hoàn toàn không còn sợ nữa.
Cháu nội thứ năm Sở Chí Toàn của Sở Nhậm Hành là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Chỉ cần dựa vào quan hệ này thôi, có ai dám động vào hắn nữa?
“Bộ trưởng Lý, người này có thân phận gì, lát nữa tôi sẽ thảo luận
với ông sau”, Tư Mã Thanh Vân hoàn toàn không hề bị Lý Vĩ Dân đánh lạc
hướng, vẫn đanh thép như cũ: “Bộ trưởng Lý, đề nghị ông trả lời vấn đề
của tôi, là ai phê chuẩn cho đám người ô hợp này đến chiến khu tỉnh của
chúng ta ghi hình trực tiếp?”
Tư Mã Thanh Vân lớn tiếng chất vấn.
Đặc biệt là khi Tô Thiếu Dân cũng đang có mặt, vốn dĩ là ông ta mời
Tô Thiếu Dân đến đây nhưng từ đầu đến cuối lại bị Mục Hàn và Tư Mã Thanh Vân gọi là đám người ô hợp, điều này khiến Lý Vĩ Dân cảm thấy vô cùng
mất mặt.
“Bộ trưởng Lý, tôi thấy hay là bỏ đi?”, Tô Thiếu Dân lại lên tiếng:
“Vì một đám người ô hợp như chúng tôi mà phá hỏng quan hệ của ông với vị lãnh đạo này, thật sự không đáng đâu”.
“Chúng tôi thu dọn đồ đạc trở về Đông Hải đây”.
Tô Thiếu Dân giả bộ như sắp rời đi đến nơi.
“Đợi đã!”, Lý Vĩ Dân vội vàng gào mồm lên, giữ Tô Thiếu Dân lại: “Tổng giám đốc Tô, mấy người đừng đi!”
“Tôi xin cam đoan, mấy người cứ việc ghi hình, dù ông trời có đến thì cũng không thể cản trở mấy người!”
Lý Vĩ Dân tái mặt, đã hoàn toàn mất hết lý trí.
“Tư Mã Thanh Vân, tôi nói cho ông biết, mặc dù ông là lữ đoàn trưởng
lữ đoàn đặc chiến, nhưng ông không có quyền nhúng tay vào phương diện
văn nghệ!”
Lý Vĩ Dân giống như con trâu đực đang phát điên, giơ tay chỉ vào Mục
Hàn mà gào lên: “Còn cả cái tên cản trở ghi hình này nữa, hôm nay tôi
nhất định phải xử lý cậu!”
“Xử lý cậu ấy sao?”, Tư Mã Thanh Vân cười khẩy, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Ông có biết thân phận của cậu ấy là gì không?”
“Cậu ta có phận gì thì cũng đã không còn quan trọng nữa”, Lý Vĩ Dân
hoàn toàn mất đi lý trí, hạ lệnh với đám người xung quanh: “Còn ngây ra
đấy làm gì, ra tay đi!”
Nếu Lý Vĩ Dân có thể tỉnh táo một chút thì nhất định sẽ hiểu được thân phận của Mục Hàn không hề tầm thường.
“Bịch bịch bịch!”
“Rầm rầm rầm!”
“Rắc rắc rắc!”
“…”
Chính vào lúc hai binh sĩ của Lý Vĩ Dân chuẩn bị ra tay, một loạt âm thanh kinh thiên động địa chợt vang lên.
Mặt đất dưới chân rung động đến mức giống như đang có động đất.
Đám người Tô Thiếu Dân liền hoảng hốt và lúng túng nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn thấy một nhóm binh sĩ mặc đồ rằn ri xông vào từ bốn phương
tám hướng, ai cũng mang theo súng đạn, xếp thành một đội hình vô cùng
trật tự, bao vây xung quanh mấy người Tô Thiếu Dân.
Đặc biệt là sĩ quan mang quân hàm thiếu tướng trên vai ngồi trên xe
máy chiến địa ba bánh, lúc xe vẫn chưa đỗ lại đã nhảy luôn xuống dưới.
Giơ khẩu AK47 trong tay lên trời rồi bóp cò liên tục.
Sau đó lớn tiếng chất vấn: “Ai có lá gan lớn như vậy, dám bắt đại thống soái đi?”
“Trung đoàn trưởng Thượng Quan Quy Nhất của quân đoàn Côn Luân?”
Nhìn rõ người đến là ai, Lý Vĩ Dân liền sợ mất mật.
Bởi vì Lý Vĩ Dân biết người này, chính là trung đoàn trưởng Thượng
Quan Quy Nhất của quân đoàn Côn Luân thân cận bên đại thống soái.
Đừng nói người ta mang hàm tướng quân, dựa vào chức vụ trung đoàn
trưởng quân đoàn Côn Luân thôi cũng có thể ngồi ngang hàng với Viên Duy
Nhất được rồi.