Thế là Mục Hàn ghé tai Lâm Nhã Nhiên thầm thì một hồi.
Lâm Nhã Hiên nghe xong thì ngay lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: “Tởm quá đi! Thật không ngờ hóa ra Trương Chính lại là người như vậy!”
“Phải đó!”, Mục Hàn cười hỉ hả: “Cái đó gọi là biết người biết mặt không biết lòng, vợ à, sau này em phải chú ý một chút!”
Ba người phụ nữ mập kia vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Trương Chính lại đến phòng mình.
Họ giống như hổ đói vồ mồi, lôi tuột Trương Chính vào trong.
Rất nhanh sau đó, trong phòng 1044 vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Vì cuộc bán đấu giá của công ty Thiên Thành sắp bắt đầu nên Mục Hàn liền đưa Lâm Nhã Hiên đến đó.
“Chồng à, giờ chỉ có hai chúng ta thôi, anh hãy khai báo thành thật
với em đi!”, trên đường đi, Lâm Nhã Hiên đột nhiên dừng bước, chớp mắt
nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền mà lại có thể mua được khu nghỉ dưỡng Tổ Yến vậy?”
“Chuyện này…”, Mục Hàn Cảm thấy tạm thời vẫn chưa phải lúc công khai
thân phận của mình, vậy nên anh không định nói rõ với Lâm Nhã Hiên.
Đúng vào lúc Mục Hàn còn đang ngập ngừng ấp úng thì tiếng chuông điện thoại của Lâm Nhã Hiên vang lên.
Vừa nhìn thấy là cuộc gọi của cô bạn thân Phương Viên, Lâm Nhã Hiên lập tức nhấc máy: “ Alo, Phương Viên à!”
“Nhã Hiên, chúc mừng cậu nhé!”, bên phía Phương Viên rõ ràng đang vô cùng vui mừng.
“Mục Hàn không nói gì với cậu sao?”, Phương Viên bĩu môi nói: “Anh
Long nhà mình vừa mới mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, hơn nữa còn lấy danh
nghĩa của Mục Hàn ký hợp đồng mua bán. Mình nghe nói hôm qua cậu có đến
tập đoàn Phi Long và trao đổi với anh Long. Mình thiết nghĩ chắc đây là
cơ hội anh Long dành cho cậu đó!”
“Cơ hội gì?”, Lâm Nhã Hiên càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo.
“Anh Long nói với mình là ông chủ đứng phía sau rất yêu thích tài hoa của cậu nên quyết định đầu tư cho cậu một lần nữa”, Phương Viên nói
đĩnh đạc: “Giống như lần này mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến dùng danh nghĩa
của Mục Hàn vậy. Hơn nữa, lần này tham dự cuộc bán đấu giá của công ty
Thiên Thành đã chỉ định Mục Hàn đại diện tập đoàn Phi Long tới tham gia, còn đặc biệt dẫn theo cậu nữa. Tín hiệu này không phải quá rõ ràng rồi
sao?”
“Nói như vậy có nghĩa là rất có khả năng ông chủ đứng phía sau của
tập đoàn Phi Long muốn mình tiếp nhận khu nghỉ dưỡng Tổ Yến và công ty
Thiên Thành à?”, Lâm Nhã Hiên nghĩ một chút rồi nói.
“Không sai!”, Phương Viên bên kia điện thoại vô cùng hưng phấn: “Nhã
Hiên, tuy rằng cậu bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà, nhưng hai chị em
chúng ta sắp được sát cánh bên nhau rồi, thật là ngóng chờ quá đi!”
Vì giọng nói của Phương Viên rất to nên Mục Hàn cũng nghe thấy cả.
Cuộc gọi của Phương Viên đến đúng lúc, vừa hay đã giải thích thay cho Mục Hàn một cách đầy viên mãn.
Thế là Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại tiếp tục rảo bước đến nơi diễn ra cuộc bán đấu giá.
“Cô gái xinh đẹp, chào cô!”, lúc này khi đang chuẩn bị bước vào nơi
diễn ra cuộc bán đấu giá, phía sau Lâm Nhã Hiên chợt vang lên giọng một
người đàn ông: “ Tôi là Triệu Huy Hoàng, là người kế thừa của tập đoàn
Triệu Thị của tỉnh”.
“Nếu như cô không để bụng, có thể cho tôi số điện thoại hoặc zalo gì đó không?”
“Xin lỗi, tôi để bụng!”, vừa thấy Triệu Huy Hoàng muốn đến gạ gẫm,
hơn nữa hình như hắn còn không thèm để ý đến người đi cùng Lâm Nhã Hiên
đến là mình đây, Mục Hàn liền từ chối thằng thừng.
Có điều, Triệu Huy Hoàng không hề để tâm đến Mục Hàn mà vẫn nhìn Lâm Nhã Hiên.
Rõ ràng hắn đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Xin lỗi!”, Lâm Nhã Hiên cũng nói: “Tôi không quen anh, tôi nghĩ việc này là không cần thiết”.
“Bây giờ không quen cũng không sao, tin rằng chúng ta cũng chuẩn bị
quen nhau thôi!”, khóe miệng Triệu Huy Hoàng hơi nhếch lên đầy vẻ ngạo
mạn: “Bởi vì tôi sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đấu giá
ngày hôm nay!”
“Ôi trời đất ơi! Cậu Triệu đấy sao? Cậu cũng đến tham gia cuộc bán đấu giá công ty Thiên Thành sao?”
“Là cậu Triệu của tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh đây sao?”
“Đương nhiên! Giá trị thị trường của tập đoàn Triệu Thị hơn mười tỷ
tệ, là một trong mười gia tộc giàu có nhất. Còn cậu Triệu càng là một
trong các nhân vật nòng cốt trong số những cậu chủ lớn! Hôm nay cậu
Triệu đến Sở Bắc, có ai không nể cậu ấy vài phần chứ?”
Đúng vào lúc này lại có thêm mấy người đến tham gia cuộc bán đấu giá.
Người này một câu, người kia một câu tâng bốc Triệu Huy Hoàng lên tận mây xanh.
“Xin lỗi!”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Tôi chỉ là đi cùng chồng tôi đến
tham gia cuộc bán đấu giá này, tôi không có hứng thú đối với việc ai là
người chiến thắng cuối cùng”.
“Anh Triệu, anh một mực khẳng định người chiến thắng cuối cùng sẽ là
anh, coi bộ anh cũng tự tin quá rồi chăng?”, Mục Hàn cũng cười nhạt.
Thấy Lâm Nhã Hiên mềm không được cứng không xong nên trong lòng Triệu Huy Hoàng đã bắt đầu cảm thấy bức bối.
Ở tỉnh, chỉ cần hắn nói ra thân phận của mình thì những cô gái gọi là xinh đẹp đều tranh nhau chủ động bâu lấy.
Thế mà người phụ nữ trước mặt đây lại không nể mặt hắn?
“Công ty Thiên Thành có tập đoàn Tam Hưng chống lưng, những lĩnh vực
mà họ bước chân vào bao gồm các ngành nghề như ẩm thực, giải trí. Nhất
là lĩnh vực giải trí lại càng làm mạnh, ký hợp đồng với không ít nghệ
sĩ. Cho dù tài sản của họ chỉ có một trăm triệu nhưng nó cũng đủ để tạo
ra giá trị thị trường, mỗi năm đều rơi vào khoảng một tỷ! Nếu không phải lần này do tập đoàn Tam Hưng âm thầm rút vốn thì tình thế của công ty
Thiên Thành cũng sẽ không thay đổi nhanh chóng, phải đi đến bước đường
phá sản bán công ty như vậy!”
Triệu Huy Hoàng tỏ ra vẻ là người trong ngành, phân tích đâu ra đó:
“Một mối giao dịch làm ăn lớn như vậy, cứ nhìn cái nơi nhỏ bé Sở Bắc này xem, làm gì có doanh nghiệp nào có thể tiếp nhận làm được. Còn về phía
tỉnh thì chỉ có tập đoàn Triệu Thị chúng tôi đến đây. Vậy nên việc lấy
được công ty Thiên Thành đối với tôi mà nói là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi!”
“Vậy thì cũng chưa hẳn”, Mục Hàn cười.
“Hừ! Vậy chúng ta cứ chờ mà xem!”, Triệu Huy Hoàng cười khẩy.
Rồi hai bên đi vào trong khu vực diễn ra cuộc bán đấu giá.
Rất nhanh sau đó hội bán đấu ra đã chính thức diễn ra.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu ngắn gọn liền bắt đầu quy trình.
Tuy nói rằng giá trị ước tính của công ty Thiên Thành khoảng một trăm triệu, nhưng do tập đoàn Tam Hưng rút vốn nên trong mắt của những người ở đây, công ty Thiên Thành nhiều lắm cũng chỉ đáng giá năm chục triệu.
Triệu Huy Hoàng chính là ôm cái tâm tư đó đến đây.
Dựa vào danh tiếng của tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh, không có doanh nghiệp nào ở Sở Bắc dám tranh giành với hắn.
“Cuộc bán đấu giá công ty Thiên Thành bắt đầu, giá khởi điểm là năm triệu!”, người dẫn chương trình nói: “Có ai thêm giá không?”
“Bảy triệu!”, Triệu Huy Hoàng giơ thẻ bài lên.
Vốn dĩ rất nhiều doanh nghiệp ở Sở Bắc cũng mang suy nghĩ như Triệu
Huy Hoàng, nhưng vừa thấy tập đoàn Triệu Thị ra giá thì không ai dám
tranh với hắn.
Vậy nên đã xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi.
“Mười triệu!”, lúc này Mục Hàn cũng giơ thẻ bài lên.
Đám đông lần lượt nhìn sang phía Mục Hàn.
Giá khởi điểm là năm triệu một phát nâng lên hẳn mười triệu nên mọi người đều muốn xem là nhân vật thần thánh phương nào!
Triệu Huy Hoàng cũng rất ngạc nhiên, liếc Mục Hàn một cái rồi lại giơ thẻ bài lên: “Mười một triệu!”
“Thật rõ là bủn xỉn!”, Mục Hàn cười nhạo: “Đây chính là cái gọi là
tập đoàn Triệu Thị - một trong mười gia tộc lớn nhất ở tỉnh sao?”