Thẩm Xuyên lấy cớ muốn đi dạo một mình đến tìm Lục Thanh và Tư Nguyệt, cậu
biết vì hôm trước có Huyền Mặc nên hai người họ cũng không dám nói gì
nhiều. Quả nhiên thấy lần này Thẩm Xuyên một mình đến, Tư Nguyệt đã chạy lại ôm chầm lấy cậu rưng rưng: "May quá ngươi còn sống."
Thẩm Xuyên khẽ đẩy Tư Nguyệt ra nói: "Cũng là nhờ hai người ngày đó cứu ta."
Tư Nguyệt buông Thẩm Xuyên ra vội vàng xoay một vòng nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc hỏi: "Tại sao ngươi lại trở thành như
vậy?"
Thẩm Xuyên khẽ cười rồi đơn giản kể qua một lượt, cố tình lược bỏ
những thứ không cần thiết. Nghe đến đoạn sau khi hai người rời đi, Thẩm
Xuyên bị A Tinh và Tô Triết hãm hại đẩy xuống vực sâu, Lục Thanh ở bên
cạnh cũng không nhịn được mà tức giận nói: "Thật là đáng chết, hai kẻ
này bị thành chủ xử lý như vậy bây giờ mới thấy đúng là đáng đời."
"Huyền Mặc xử lý chúng thế nào?" Sau khi trở thành quỷ vương sao Thẩm Xuyên lại không nghĩ đến chuyện đi trả thù chứ, nhất là hai tên đầu xỏ
đẩy cậu vào bước đường này. Chỉ là sau khi tìm đến phái Thanh Khương,
nghe nói đại sư huynh và sư muội của họ bị mất tích đã cho người lục
tung khắp nơi lên đều không có kết quả, hóa ra là bị Huyền Mặc bắt lại.
Tư Nguyệt lúc này cũng xen vào: "Ngươi có muốn đi xem không? Chúng
vẫn còn sống đấy, thành chủ thường ngày ra tay dứt khoát rất ít khi dùng mấy kiểu hành hạ người khác, nhưng động vào ngươi đã thành ngoại lệ."
"Được." Thẩm Xuyên gật đầu, cậu cũng muốn xem xem chúng thành bộ dạng gì.
Không ngờ Tư Nguyệt lại dẫn Thẩm Xuyên đến Thiên Uy Các, Lục Thanh
nói: "Ngày đó Uyển Nương cho người định giết chết ngươi, thành chủ sau
khi tỉnh dậy biết chuyện thì đánh nàng ta một trận rồi tước đi vị trí
lâu chủ, Thiên Uy Các hiện giờ dưới tay hai chúng ta tiếp quản."
"Dù nàng ta có hơi vô tình nhưng xuất phát từ lòng trung thành nên
thành chủ mới nương tay, không giống như Huyết Y..." Nói đến đây Lục
Thanh hơi ngừng lại.
Thẩm Xuyên: "Huyết Y làm sao?"
"Cũng bị thành chủ phạt." Tư Nguyệt nói: "Nhưng nặng hơn một chút, vì nàng ta ra tay với ngươi vốn nửa phần vì lòng đố kỵ."
Nghe vậy Thẩm Xuyên cũng không gặng hỏi thêm nữa, dù sao đã do chính
tay Huyền Mặc trừng phạt thì chắc chắn là không dễ dàng gì. Trước kia
lần đầu tiên cùng Huyền Mặc đến nơi này là vào buổi bán đấu giá, hiện
tại không phải thời điểm quỷ tha phương đến cũng ít hơn, nhớ lần đó Uyển Nương từng nhắc đến hình phạt của Thiên Uy Các rất khủng khiếp, đến hôm nay rốt cuộc Thẩm Xuyên đã được chứng kiến.
Lối vào địa lao của Thiên Uy Các là một dãy hoa dã quỳ, loài hoa ít
ỏi mọc được dưới quỷ giới này, hoa này không giống như loại hoa bình
thường khác, nếu người ngoài đột nhập chúng sẽ tỏa hương tạo ra ảo cảnh
để kẻ lẻn vào mãi không thể đi ra. Tư Nguyệt thu lại ma khí trên thân
hoa, đưa Thẩm Xuyên đến một không gian khác, những nơi ở đây đều được mở bằng một loại pháp trận, không cẩn thận đi nhầm sẽ rơi vào một nơi
tương đối kinh khủng.
Lục Thanh đi đằng sau, Thẩm Xuyên ở giữa, suốt đường đi ba người
không nói chuyện gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng nghe Tư Nguyệt nhắc cẩn thận dưới chân, cẩn thận trên tường. Nếu là trước kia chắc hẳn Thẩm Xuyên sẽ bị khung cảnh ở trong này dọa cho mất hồn mất vía, vì là nơi khổ hình
nên dễ dàng bắt gặp những bộ xương khô, hai bên vách nổi đầy gai nhọn
còn có cả những con nhện răng tơ đỏ như máu, chúng to bằng cả một cái
đầu người bò đi bò lại khắp mọi ngóc ngách.
Đi đến một nơi Tư Nguyệt lẩm nhẩm pháp chú gì đó lại mở ra một lối đi khác, nơi này sạch sẽ hơn một chút nhưng lại nóng hơn hẳn. Thẩm Xuyên
chưa bước tới đã nghe thấy tiếng 'Ú ớ' khó chịu, như tiếng người đau đớn muốn kêu mà không thể kêu. Bước hẳn vào trong Thẩm Xuyên thoáng sửng
sốt, ở giữa đặt một lò nung bằng sắt rất lớn, bên dưới được đốt bằng
linh lực đứng từ xa đã nghe thấy tiếng dầu sôi sùng sục, Thẩm Xuyên tiến lên thêm vài bước hiện tại đã có thể nhìn rõ bên trong còn chứa thêm
hai người.
Hai kẻ chân tay không bị trói nhưng như không xương buông thõng
xuống, khuôn mặt khổ sở vặn vẹo đến méo mó, nhìn kĩ mới thấy hai kẻ này
không thể kêu vì hàm răng đã bị gãy hết lộ ra đoạn lưỡi đã bị cắt một
nửa, đôi mắt đỏ lòm như máu vô hồn nhìn thẳng lên phía trên, tuy nhìn
rất thảm hại nhưng Thẩm Xuyên nào có thể không nhận ra, đây chính là A
Tinh và Tô Triết.
"Sau khi điều tra được hai tên này có liên quan đến chuyện ngươi mất
tích, thành chủ bắt họ về cắt đứt hết gân mạch, phá nát kim đan rồi cho
chịu đủ mọi cực hình ở đây. Nghĩ đến chuyện ngươi phải chịu khổ dưới
tầng tầng lớp lớp nham thạch, hắn mới cố tình dùng sức dầu nóng giống y
hệt nung chúng suốt ngần ấy năm. Ả ta cho ngươi uống một viên Diệp Tử
đan, thành chủ tống vào người họ chính là gần cả trăm viên, cho nên dù
đã bị nung lâu như vậy, gân cốt không lành lặn, kim đan mất, thần trí
cũng bị hành hạ đến mức mất tỉnh táo mà vẫn không thể chết."
Thẩm Xuyên ngó hai người một lượt, đâu còn nhìn ra vẻ kiêu căng hống
hách của hai kẻ này năm nào, nghe như vậy nhưng trong mắt Thẫm Xuyên
cũng không một chút thương xót, mà nhìn ra còn vài phần thích thú. Tư
Nguyệt nhìn cậu bỗng trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi... dường
như thấy người trước mặt không phải là Thẩm Xuyên mình quen trước kia.
"Chúng còn chịu đựng được bao lâu?"
Trong lúc thất thần đột nhiên bị hỏi, Tư Nguyệt hơi lúng túng thấy
vậy Lục Thanh trả lời thay: "Cũng không còn lâu lắm, với tình trạng này
sống thêm chục năm là cùng."
Thẩm Xuyên nghe vậy không nói gì, tiến lại gần hơn một chút khẽ cúi
đầu xuống nói nhẹ: "Còn nhớ ta không? Ta chính là kẻ bị hai người đẩy
xuống vực năm đó."
Thanh âm tuy nhẹ nhưng Tư Nguyệt và Lục Thanh nghe thấy mà lạnh sống lưng, cả hai quay ra nhìn nhau không ai dám nói gì.
Con ngươi đỏ ngòm trong mắt A Tinh khẽ lay động nhưng không thể phản
ứng, Thẩm Xuyên biết dù có nói thêm cũng chẳng được gì nên khẽ nhếch
môi, mang từ trong người ra hai viên đan dược. Lục Thanh thấy lạ hỏi:
"Đó là thứ gì vậy?"
Thẩm Xuyên: "Không có gì, do tiểu muội ta tạo ra chơi thôi. Thấy
chúng nằm trong đây chắc cũng đã quen... ta giúp chúng tìm thêm một chút cảm giác mới."
Còn chưa kịp nhìn rõ, Lục Thanh đã thấy Thẩm Xuyên dùng thuật pháp
đẩy viên đan dược kia chui vào miệng, hai kẻ kia sau khi nuốt xuống đôi
mắt đỏ ngòm mở trừng trừng như muốn lăn cả ra ngoài, dù lưỡi đã bị đứt
không thể kêu nhưng tiếng ú ớ so với ban đầu càng khủng khiếp hơn, tay
chân bi đứt sạch gân cốt cũng muốn động đậy nhưng động một chút dầu
trong nung càng sôi dữ dội.
Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, chứng kiến cảnh này đến Lục Thanh và Tư Nguyệt cũng phần nào khiếp sợ.
"Chúng ta về thôi." Thẩm Xuyên để hai tay sau lưng, đôi mắt xanh lướt nhẹ nhìn qua biểu cảm của hai người, rồi tự đi ra ngoài trước.
Lục Thanh đẩy Tư Nguyệt một cái nàng mới lấy lại bình tĩnh đi theo,
Tư Nguyệt lén nhìn lại phía sau chỉ thấy trên khuôn mặt của A Tinh lộ ra những vết nứt sâu ngoằm từ từ rách toạc ra.
Lúc đến đã im ắng lúc về còn im lặng đáng sợ hơn, ngày trước Tư
Nguyệt nói chuyện vui vẻ cùng Thẩm Xuyên bao nhiêu thì hiện tại càng sợ
hãi người trước mặt bấy nhiêu. Mấy ngày trước còn vui mừng vì Thẩm Xuyên về, cuối cùng thành chủ cũng có thể dễ tính hơn một chút, hiện tại chỉ
không ngờ lại rước về thêm một kẻ chỉ có ác hơn thôi chứ không kém thành chủ của họ là bao. Chỉ khổ cho những kẻ là thuộc hạ như họ, hầu hạ một
chủ tử đã khó giờ chỗ khó này lại nâng lên gấp đôi!