Đương nhiên những lời phía sau Cố Lâm Tĩnh cũng không bày tỏ trước mặt Phượng Tiêu.
Một là y và Phượng Tiêu quen biết cũng không lâu, nói như vậy dễ dọa người
ta chạy, hai là, y không muốn khiến Phượng Tiêu cho rằng mình là người
nói năng tùy tiện.
Người như Phượng Tiêu, nhìn thì kiêu ngạo, tính tình cũng thật sự ngạo. Hắn sẽ không dễ dàng
thổ lộ tâm tình với người khác, càng sẽ không có tình cảm gì với một
người xa lạ, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc đã dọa người ta chạy,
muốn tìm lại sẽ khó khăn.
Cố Lâm Tĩnh
sống hai mươi mấy năm, trái tim vẫn luôn bình tĩnh, y chưa bao giờ nghĩ
rằng, mình sẽ rung động với một người không quen thân lắm. Quả thực là
rung động, lần đầu tiên y nhìn thấy Phượng Tiêu trên công trường đã bị
kinh ngạc bởi vẻ đẹp.
Y vẫn cho rằng mình là người vô tính luyến, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Tiêu, y đột nhiên có cảm giác, chính là hắn.
Vừa thấy đã yêu đối với một vài người mà nói có lẽ là quyết định quá qua
loa, nhưng Cố Lâm Tĩnh lại cảm thấy y trông mong khoảnh khắc này dường
như đã rất nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng chờ được.
Cảm giác này không có cách nào miêu tả, y cẩn thận thăm dò, mỗi một quyết
định Phượng Tiêu đưa ra giống như đang tuyên án tương lai của y. Cũng
may cho đến giờ, tất cả chờ mong của y đều thành công.
Phượng Tiêu ở nơi gần y nhất, quan hệ của hai người tốt hơn thuở ban đầu rất
nhiều, bắt đầu ở chung, có điểm giống là có bạn. Đương nhiên, Cố Lâm
Tĩnh không cam tâm vị trí của mình là bạn, y muốn từ từ để lại cái bóng
của mình trong lòng Phượng Tiêu.
Chuyện này không vội, có thể từ từ.
Cố Lâm Tĩnh im lặng lần nữa giúp Phượng Tiêu cài dây an toàn, sau đó lái xe mang theo hắn trở về.
Trên đường về, Cố Lâm Tĩnh nói: “Tiêu à anh có bằng lái không?”
Phượng Tiêu lắc đầu: “Không có.” Hắn ở trên núi suốt, vốn không có ý thức thi bằng lái.
“Bây giờ anh muốn thi một cái không.” Cố Lâm Tĩnh đề nghị: “Ở đây anh không
có xe đi đâu cũng bất tiện.” Quan trọng nhất là trong ga-ra của y có mấy chiếc xe, nếu Phượng Tiêu có bằng lái có thể tha hồ lái.
Đương nhiên, để tránh khiến Phượng Tiêu hiểu lầm y không muốn làm tài xế, Cố
Lâm Tĩnh lại thân thành nói: “Tôi cũng không có ý gì khác.”
Sau đó hắn thản nhiên nói: “Khoảng thời gian tiếp theo, chỗ tôi không có
việc gì, học bằng lái cũng tốt.” Dù sao dùng người giấy thay thế bằng
lái xe để lái xe bị người khác thấy được dọa người ta thì chớ, còn bị
phạt tiền, tiến hành đủ loại phê bình giáo dục.
Sự chú ý của Cố Lâm Tĩnh cũng không nằm trên việc Phượng Tiêu muốn đi học
bằng lái, sự chú ý của y là khoảng thời gian tiếp theo Phượng Tiêu nhàn
rỗi. Điều này đồng nghĩa với việc, có một khoảng thời gian họ ở riêng
cùng nhau.
Ở riêng với nhau có nghĩa là có thể vun đắp tình cảm, chuyện tốt như vậy đương nhiên Cố Lâm Tĩnh thích.
Cố Lâm Tĩnh cũng không dẫn Phượng Tiêu đến công ty, thứ nhất hôm nay thời
gian hơi muộn, thứ hai y biết sau khi Phượng Tiêu xử lý xong chuyện như
vậy, sẽ mệt nhọc.
Mặc dù lần này không có vấn đề gì, nhưng lần trước Phượng Tiêu ngủ một ngày một đêm, y nghĩ đến vẫn còn hơi kinh hãi.
Cố Lâm Tĩnh hỏi thăm ý kiến của Phượng Tiêu, rồi dẫn người về nhà.
Sau khi về nhà, Phượng Tiêu nhận được điện thoại của Hà Lệ. Lần trước
chuyện của nhà họ Văn ở Kinh Châu xử lý xong Phượng Tiêu không chú ý đến nữa, lần này Hà Lệ cố ý gọi điện thoại tới nói cho Phượng Tiêu biết, Hạ Minh ở cục cảnh sát điên rồi.
Hắn ta ở
cục cảnh sát một đêm, ngày đầu tiên còn không nói gì cả, trên mặt là
hoàn toàn khinh thường, hình như xác định cảnh sát không tìm được chứng
cứ. Sau khi ở cục cảnh sát một đêm, Hạ Minh suýt nữa điên mất.
Ngày hôm sau hắn ta khóc lóc nói rõ quá trình mình giết người, hắn ta thừa nhận tất cả.
Người nhà Hạ Minh cảm thấy cảnh sát dùng hình với hắn, hết sức bất mãn, còn tuyên bố sẽ tố cáo họ.
Nhưng khi cảnh sát mở giám sát hôm đó ra, luật sư của Hạ Minh cũng im lặng.
Đêm đó Hạ Minh ở cục cảnh sát, vừa nhảy vừa cười, tiếng cười khặc khắc rất
khiến người sợ hãi, hình như gặp phải cái gì đó. Cuối cùng hắn ta còn
dùng tay bóp cổ mình, dáng vẻ chơi rất vui. Chú cảnh sát không còn gì để nói đối với việc này, càng không cần nhắc đến người nhà của hắn.
Nhưng bởi vì chuyện này, người nhà Hạ Minh lập tức nói tinh thần hắn có vấn đề, yêu cầu tiến hành giám định tinh thần với hắn.
Tin tức này vừa ra, bên cảnh sát vẫn chưa có phản ứng, Hạ Minh đã không muốn.
Hắn nói rõ ràng mạch lạc mình không có bệnh tâm thần, hết thảy đều là thủ
đoạn của người nhà hắn muốn cứu hắn ra, để cho thấy mình thật sự không
có vấn đề, hắn còn nói rõ một lần chuyện giết Tiểu Văn như thế nào.
Việc này nói ra khiến cho người nhà hắn cuối cùng cũng tuyên bố muốn từ bỏ
hắn, sau đó Hạ Minh lại sợ hãi sửa miệng, nói những lời kia không phải
hắn tự nguyện nói, còn nói Văn An tìm người hại hắn, v.v.
Người nhà Hạ Minh cũng muốn làm gì đó, nhưng nhà Văn An cũng không phải ăn
chay, chẳng mấy chốc đã tạo áp lực cho cục cảnh sát, bản họ mau chóng
điều tra rõ vụ án.
Hạ Minh sửa miệng rất
nhanh, một ít lời nói cuối cùng hắn để lại trên đời cũng là những lời
này, chẳng mấy chốc đã thừa dịp không ai chú ý, hắn đã bóp chết mình
đang sống sờ sờ.
Trong ánh mắt của hắn
tràn đầy sợ hãi, nhưng hai tay hắn giống như không nghe sai khiến, cứ
vậy không buông tay. Hình ảnh trong giám sát vừa ra, những cảnh sát phụ
trách vụ án kia ngoài miệng không nói, trong lòng đều cảm thấy hắn gặp
phải báo ứng.
Việc này xảy ra rất nhanh, kết cục cũng tới rất nhanh. Quá trình hơi quanh co đáng sợ.
Lúc hắn bị bắt, Hà Lệ luôn nơm nớp lo sợ, cô sợ Hạ Minh sẽ ra ngoài, sẽ trả thù Văn An. Bây giờ hắn chết rồi, chết hơi kỳ lạ, mặc dù nghĩ vậy hơi
lạnh lùng, nhưng Hà Lệ cảm thấy nỗi lòng thấp thỏm của mình có thể yên
tâm.
Hà Lệ gọi cuộc điện thoại này chỉ
muốn nói kết cục của Hạ Minh cho Phượng Tiêu, mặc dù không có chứng cứ,
nhưng Hà Lệ luôn cảm thấy chuyện này có thủ đoạn của Phượng Tiêu trong
đó.
Cô cũng không e ngại Phượng Tiêu, cô sợ người giống như Hạ Minh.
Phượng Tiêu nghe lời Hà Lệ nói, đáp một tiếng biểu thị đã biết. Chuyện này
chấm dứt ở chỗ hắn, Văn An cũng được, Hà Lệ cũng được, bên cạnh không có loại người này, con đường ngày sau kiểu gì cũng sẽ suôn sẻ hơn.
Sau khi hắn cất điện thoại, Cố Lâm Tĩnh nhìn hắn một cái nói: “Là chuyện ở Kinh Châu?”
Phượng Tiêu gật đầu, kể lại đơn giản chuyện nhà Văn An, bỏ bớt đi dị dạng khi
Âm Sai nhìn thấy hắn còn có câu chuyện nghe được cũng khiến người ta
không thoải mái kia.
Cố Lâm Tĩnh nói: “Vậy Hạ Minh chết là Tiểu Văn đến lấy mạng à?”
“Có lẽ vậy, hắn có tật giật mình, trong lòng Tiểu Văn có oán, kết quả như
vậy cũng không tính là ngoài dự đoán.” Phượng Tiêu nói, Tiểu Văn mang
theo quỷ con chạy thoát dưới mí mắt của Âm Sai, lúc ấy nếu Âm Sai kia cố ý, các cô tuyệt đối sẽ không thoát được.
Trên người Hạ Minh đeo tượng phật từng khai quang, có thể bảo vệ bản thân
bình an. Nếu không phải Âm Sai mở một mắt nhắm một mắt, Tiểu Văn không
thể tới gần Hạ Minh nửa bước.
Phượng Tiêu luôn cảm thấy Âm Sai làm vậy, là vì hắn.
Lúc ấy hắn có mặt, lại thêm Hạ Minh phách lối đe dọa, cho nên chuyện của Hạ Minh dùng thủ đoạn của địa phủ, mà không phải pháp luật dương gian.
Cố Lâm Tĩnh nghe lời nói của Phượng Tiêu, không hỏi nhiều nữa.
Về đến nhà, Phượng Tiêu ngủ một giấc ngon lành, sau đó hắn dấn thân vào
thi bằng lái xe, nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu cho một môn.
Cố Lâm tĩnh rất vui vẻ với chuyện này, trong lúc quan hệ của y và Phượng
Tiêu ngày càng thân mật, chú của y Cố Nhiên đã tìm một cao nhân muốn dẫn về nhà chính, nghe nói thủ đoạn của cao nhân kia vô cùng cao siêu, có
thể xem kiếp trước của người khác.
Ông
nội Cố rất thất vọng về Cố Nhiên, cũng không có hứng thú với cao nhân
trong miệng ông ta, cao nhân kia nghe đâu rất tức giận, quay người tìm
đến một nhà thế gia khác, còn tuyên bố sẽ cho nhà họ Cố đẹp mắt.
Đối với dạng người này, Cố Lâm Tĩnh chỉ muốn dùng hai chữ ngu xuẩn để cung kính qua lại.