Tử Ngưng Chi đưa mắt nhìn theo bóng những thiếu nữ kia, nhẹ thở dài một tiếng quay mặt lại nói: “Tiếp theo là tới việc của ta rối."
Bộ Tiểu Loan cuối cùng cũng không nén nổi tò mò: “Chuyện gì vậy?”
Tử Ngưng Chi nhin Trác Vương Tôn, nở một nụ cười u uất: “Lúc ta còn
nhỏ có từng nói với công tử, nữ tử Phủ Du quốc một khi được chọn làm Nữ
vương sẽ không thể hoàn thành được lý tưởng của mình. Bởi vì người đó
phải gánh vác một sứ mệnh thay cả quốc gia này. Sứ mệnh này chính là
sinh ra đời sau cho cả bộ tộc.”
Chúng nhân đều ngẩn người ra, chỉ thấy lời của nàng thật không thể
nào tin nổi. Là một nữ tử, đương nhiên là có thể sinh con đẻ cái, nhưng
tuyệt đối không có người mẹ nào trong một đời đẻ ra cả trăm ngàn trai
gái, duy trì đời sau cho cả một bộ tộc. Trừ phi người mẹ đó không phải
con người, mà là ong là kiến.
Trong lòng Tương Tư chợt dâng lên một cảm giác kỳ quái, lẽ nào tất cả mọi thứ họ thấy trong Mạn Đà La trận này, đều không ngoài những ảo giác do tâm ma trong lòng tạo ra? Lẽ nào sau giấc Nam Kha, mới nhận ra mình
chẳng qua chỉ đi qua một tổ ong tổ kiến nào đó trong mộng?
Từ khi vào trận đến giờ, tâm ma của mỗi người cơ hồ như đều bị một ma lực vô hình lôi kéo, nhanh chóng lớn dần. Đố kỵ, ngạo mạn, hiếu kỳ,
thậm chí cả từ bi đều trở thành căn nguyên thúc đẩy Mạn Đà La trận mỗi
lúc một biến hóa. Nếu đúng là như vậy, đến cuối cùng trận pháp cổ xưa
trong truyền thuyết này sẽ đưa mấy người bọn họ đi tới đâu?
Tương Tư đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ không thể gọi tên, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tử Ngưng Chi đứng trước mặt.
Nét mặt Tử Ngưng Chi vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm ấy, mặt đầy màu
tím sẫm tô điểm mái tóc dài đang tung bay trong gió, tựa như nàng đã
đứng ở nơi ấy từ thuở trời đất ban sơ rồi vậy.
Nàng nhìn chúng nhân, chầm chậm nói: “Đế sinh mệnh được tiếp diễn là
sứ mệnh đáng kiêu ngạo của nữ nhân, nhưng thời gian chúng tôi có được
quả thật là quá ít, vì vậy mới không thế không tập trung sứ mệnh này lên một người, để những người khác có thể tự do theo đuổi lý tưởng và chân
lý. Có lẽ trong mắt các vị, chỉ loài yêu ma mới có thể trong một ngày
ngắn ngủi sinh là trăm con ngàn cái, nhưng điều ta muốn nói là căn
nguyên, sự biến hóa, sự sinh sôi của sinh mạng là bí mật thâm ảo nhất
của trời đất, nhưng không phải là tuyệt đối không thể phá giải được. Khi Vân Phù hoa tàn, ta sẽ phải bước vào rễ cây của cây trong Vãng Sinh lâm kia, sinh ra đời sau cho Phù Du quốc. Tuy Vãng Sinh lâm đã khô cằn,
những hậu nhân này có lẽ sẽ mãi mãi không bao tách vỏ trứng mà ra, song
đây vẫn là việc mà ta phải làm."
Trác Vương Tôn nói: “Nhưng tại sao Nữ vương bệ hạ lại nói tất cả những điều này với chúng ta?”
Tử Ngưng Chi thở dài nói: “Chúng ta đã hiểu một cách triệt để ý nghĩa thâm ảo của việc nhân loại sinh sôi, nhưng cũng không muốn đi ngược lại với định nghĩa ban đầu của tạo vật về âm dương giao hòa. Cũng có nghĩa
là, tuy sự sinh sản của chúng ta đã không cần đến nam nhân tham dự,
nhưng chúng ta vẫn giữ nguyên nghi thức này, đây là sự tôn trọng đối với tạo hóa, cũng là sự tôn trọng với bản thân con người.”
Nàng đưa mắt nhìn các nam nhân Phù Du quốc đứng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Trác Vương Tôn, nhẹ giọng nói: “Nghi thức này là
trước khi bước vào trong rễ cây, Nữ vương sẽ lựa chọn người mình yêu
thương để người dó dùng dây leo quấn quanh thân thể... Người ta muốn
chọn, chính là công tử."
Chúng nhân đều không khỏi giật mình, Trác Vương Tôn chỉ chậm rãi hỏi: “Tại sao lại là ta?”
Tử Ngưng Chi mỉm cười: “Có lẽ có rất nhiều lý do, nhưng ta đã không
còn thời gian nói hết cho ngài nữa rồi. Vân Phù hoa sắp tàn, đồng ý hay
không đồng ý, xin công tử lập tức trả lời.”
Nhưng Trác Vương Tôn vẫn chi cười nhạt nói: “Thứ cho tại hạ lực bất tòng tâm.”
Trong đôi mắt Tử Ngưng Chi thoáng hiện lên những đợt sóng lăn tăn,
tựa như những gợn sóng cuối thu trước khi mặt nước đóng băng, rồi lập
tức tan biến.
Nàng khẽ mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy. Ngưng Chi đành cáo từ trước, hi vọng sau này còn có cơ duyên gặp lại.”
Nàng uyển chuyển quay người đi, bước về phía gốc cây lớn vẫn đang rỉ
máu kia, ngồi xếp bằng xuống tòa sen hình thành bởi rễ cây. Những nam
nhân Phù Du quốc kia khẽ chấp tay thi lễ với nàng, rồi cũng quay trở về
thôn làng.
Trong Vãng Sinh lâm giờ chỉ còn mấy người Trác Vương Tôn và Tử Ngưng
Chi. Ánh mặt trời chói mắt đã đi quả đỉnh đầu, chầm chậm ngả dần về phía Tây. Trong Vãng Sinh lâm không biết từ lúc nào đã nổi lên một trận gió
cực nhẹ.
Muôn ngàn chiếc lá sắp tàn héo cơ hồ như củng lúc cất tiếng khóc
than, rơi xuống lả tả, tựa như trên trời đổ một trận tuyết khô, nhẹ
nhàng phủ lên mặt đất nhuốm máu.
Cái cây khổng lồ đã héo úa kia miễn cưỡng vươn ra những cành lá yếu
ớt quấn lấy Tử Ngưng Chi. Những dây leo xanh sẫm chầm chậm bò lên thân
thể trắng muốt của nàng, tựa như bộ áo cưới của một tân nương đang thoi
thóp thở, đẹp đến phi thường cũng thê lương đến dị thường.
Những dây leo đó khẽ run rẩy, cơ hồ như muốn gắng hết sức dịu dàng
vuốt ve thân thể Tử Ngưng Chi, nhưng bản thân chúng cũng không còn mềm
mại dẻo dai như thuở trước, mà khô cứng như đao, mỗi lần chạm tới làn
da, thân thể nảng đều khẽ run lên một trận.
Máu tươi chầm chậm chảy ra khỏi làn da trắng ngần của nàng, cả máu cũng là màu tím, giống hệt như máu của cây đại thụ kia vậy.
Có lẽ nàng vốn sinh ở cây, nên cũng chết ở cây.
Tử Ngưng Chi nhắm mắt ngồi yên, toàn thân đã bị dây leo bao kín, nàng đang phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp, nỗi đau đớn mà ký ức ngàn năm
nay của nàng chưa từng có. Thế nhưng gương mặt bị dây leo che kín hơn
nửa kia lại không hề tỏ vẻ đau đớn chút nào, ngược lại còn thanh thản
đến đáng kinh ngạc, cũng đẹp đến khiến người ta phải giật mình.
Tựa như nàng đang đối diện không phải với tử vong, mà là một giấc ngủ an lành. Đột nhiên, một trận cuồng phong từ từ nói lên giữa rừng cây
cối lay động cơ hồ cả khu rừng đều đang khóc than cho nàng.
Âm thanh đó thê lương khôn cùng, lúc gần lúc xa, tựa như cả vạn tiếng kêu gào, gầm rống, than vãn, cười cợt, khóc lóc, người xướng kẻ họ,
tiếng ai oán chấn động cả mặt đất.
Còn những thân cây đã khô kiệt kia lại phát ra những tiếng đôm đốp
rất nhỏ, tựa như đang có vật gì đó đang ngấm ngầm lớn lên bên dưới lớp
vỏ đã mục gần hết.
Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy những chiếc lá đã khô úa trên ngọn cây đang run lên bần bật, từng chiếc từng chiếc lả lướt rơi
xuống đất, còn trên ngọn cây thì dần dần phồng lên thành những túi lớn,
giống hệt như cái kén Tử Ngưng Chi dã chui ra sáng sớm nay vậy.
Những chiếc kén kia tựa như được quấn trong lòng dây leo, đang chầm
chậm rung nhè nhẹ. Mỗi lẩn rung lên, cơ hồ chúng lại to thêm một chút.
Còn những cây kia, kèm theo những tiếng rên rỉ, cơ hồ như mỗi lần như
thế lại phải vắt kiệt giọt tinh huyết cuối cùng. Nhưng chúng dường như
cũng cam tâm tình nguyện giãy giụa vật lộn để đưa chút dinh dưỡng cuối
cùng này đến cho những cái kén kia.
Rễ cây bám chặt lấy mặt đất nhuốm đầy máu, mỗi phần mỗi tấc đất dường như cũng theo đó run rẩy, tiếng rên rỉ oằn oại vang khắp khe núi, ầm
vang không ngớt.
Chẳng lâu sau, lá cây đã rụng hết, rất nhiều dây leo và cành cây to
ngang người ôm rơi xuống lả tả, tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, tựa như
vô số những cánh tay đôi chân tàn khuyết.
Bộ Tiếu Loan biến sắc, giơ tay áo lên bịt hai mắt lại, chau mày hỏi: “Ca ca, giờ chúng ta... "
Trác Vương Tôn đáp: “Giờ chính là lúc chúng ta phải ở lại.”
Mặt trời lặn xuống trăng lên cao, hoa tươi trên bức tường lớn nở rồi lại tàn.
Rừng cây khô héo bị bóng đêm che phủ, ngược lại lại không nhìn ra
dáng điệu thoi thóp như kẻ sắp chết nữa. Tất cả phảng phất như trở lại
lúc họ vừa đặt chân tới khu rừng này tối qua.
Chỉ là nhịp đập của những bọng cây lơ lửng trên không kia đã dần dần
yếu ớt. Tiếng gào khóc, gầm rống, giãy giụa cuối cùng cũng đều lắng
xuống. Trong rừng cây chỉ nghe thấy vài tiếng thở dài lúc có lúc không.
Có lẽ những cây lớn mà người Phù Du gửi thân đã tiêu hao hết phần sức
lực cuối cùng, đã hoàn toàn khô héo.
Những bọng cây trơ trọi còn chưa trưởng thành kia treo lơ lửng trên
những cành cây trụi lá, trông như thể những nụ hoa không bao giờ nở rộ
vậy. Bốn bề chỉ còn lại sự tĩnh lặng vô cùng vô tận. Sự tĩnh lặng chết
chóc, hoặc là cái chết chìm trong tĩnh lặng.
Nền văn minh không thể tưởng tượng mà người Phù Du từng sáng tạo ra,
cuối cùng đã tiêu tan như mây khói, vĩnh viễn chìm vào đất bùn lặng lẽ
chốn đây.
Còn bọn họ, thì chẳng để lại thứ gì. Một cung điện, một thành trì, thậm chí cả một hàng văn tự cũng chưa từng có.
Khi chuyện xưa trở thành ký ức, ký ức hóa thành truyền thuyết, lúc
người ta tầm chương trích cú khảo biện những thứ gọi là vi ngôn diệu ngữ của tiền nhân, bất luận thế nào cũng không có ai tin rằng từng tồn tại
một đám người như họ.
Những người đã tiếp cận đến những ý nghĩa sâu xa nhất của trời đất.
Trong lòng Tương Tư chợt dâng lên một cảm giác thê lương chân chính, nàng cảm thấy mình chỉ muốn khóc.
Ánh trăng như nước chảy, nhè nhẹ trôi qua rừng cây. Ngọn cây cổ thụ ở giữa đột nhiên lóe lên một tia sáng yếu ớt. Một bọng cây lớn được mấy
sợi dây leo màu đỏ quấn quanh, lặng lẽ nhích động. Cành lá xung quanh
đều đã tàn úa thành bụi, duy chỉ có nó là cơ hồ như được một luồng sức
mạnh ma quái cổ động, vẫn không ngừng lớn thêm.
Lẽ nào người Phù Du vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng?
Tương Tư ngạc nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên bọng ngạc cây trĩu
nặng duy nhất còn sót lại đó. Nó phát ra những tia sáng quái dị, nhúc
nhích cử động dần mạnh mẽ, tựa như một gương mặt cười quái gở, mỗi lần
cử động đều phát ra những tiếng cười châm chọc nhọn hoắt xoáy vào tất cả vạn vật xung quanh.
Tương Tư cảm thấy kinh hãi, không khống chế nổi bản thân, loạng choạng lùi lại hai bước.
Đây tuyệt đối không phải là nữ nhi của Phù Du quốc, mà chị có thể là
nghiệt chủng của ác ma. Là hạt giống của người Phù Du chôn xuống trong
khoảnh khắc bên bên bờ sinh tử, đã bị ma quỷ chiếm lấy, hay là ma quỷ
vốn đã được định sẵn là sẽ mượn kiếp nạn này mà hồi sinh?
Đầu óc nàng còn đang trống trơn, một quầng sáng đỏ rực đã bắn vọt lên trời, cùng với tiếng cười khùng khục quái đản, bổ thẳng về phía nàng
như một tia chớp.
Tương Tư hoa dung thất sắc, tay chân tựa như bị những cây đinh vô hình ghim chặt, không thế nhích động chút nào.
Bỗng nhiên, chợt nghe Trác Vương Tôn quát: “Không biết sống chết!”
Chỉ thấy y khẽ rung tay áo, vài đạo kình phong mạnh mẽ đã bắn chéo
ra, nháy mắt đã giữ chặt đốm lửa bập bùng kia lơ lửng giữa không trung.
Vật kia rít lên khàn khàn, âm thanh tựa loài cú kêu đêm, nghe mà lạnh cả xương sống.
Trác Vương Tôn phi thân lên phía trước, cổ tay hạ xuống, đã nắm chặt lấy quầng lửa kia trong tay.
Quầng lửa đó, không ngờ lại chính là sứ giả của Tử Thần Mạn Đà La, đã hết lần này đến lần khác gợi ra những manh mối trong trận –Hỏa hồ ly!