Thế nhưng trong chớp mắt ấy, hai tay Tử Thạch Cơ
đã vỗ mạnh vào ngực Bạch Uẩn Chi. Một tiếng hự nhẹ vang lên, cả thân
hình Bạch Uẩn Chi liền như một cánh diều đứt dây bay ngược lên không.
Chưởng lực của Tử Thạch Cơ không hề gặp phải bất cứ chướng ngại nào, mặc tình vỗ thẳng vào ngực nàng!
Tiểu Án giật mình, vội nhảy vút lên, nhẹ nhàng ôm Bạch Uẩn Chi vào
lòng. Nhưng đã quá muộn. Một chưởng này Tử Thạch Cơ đã xuất toàn lực,
căn bản không hề lưu lại một chút chân khí hộ thân, lực đạo uy mãnh cực
kỳ, người có võ công hơi kém một chút cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Huống chi là một thiếu nữ yếu ớt không chút nội lực như Bạch Uẩn Chi.
Sắc mặt thiếu nữ họ Bạch trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng và trước
ngực đều bị máu tươi nhuốm đỏ, lồng ngực đã không còn thấy phập phồng
nữa. Tiểu Án ngần ngừ một thoáng rồi vẫn lật tay cắm bảy mũi ngân châm
vào đỉnh dầu nàng, nội lực chạy dọc theo kim châm chảy vào cơ thể thiếu
nữ.
Nhưng tất cả đều hiểu rõ, làm vậy chẳng qua chỉ tốn công vô ích mà
thôi. Tiểu Án cuối cùng cũng đành thở dài, nhẹ nhàng đặt thi thể Bạch
Uẩn Chi xuống đài, hàng lông mày nhíu chặt lại, thần sắc biến đổi không
ngừng. Nhưng từ dâu chí cuối vẫn không ngước lên nhìn Từ Thạch Cơ lấy
một cái.
Tử Thạch Cơ lùi lại sau hai bước, sững sờ nhìn đôi tay mình, cơ hồ
như cực độ kinh ngạc trước hành vi của chính bản thân. Nàng ta đột nhiên quỳ xuống bên cạnh Tiểu Án, vươn tay ra định kéo chân y, lẩm bẩm nói:
“Thiếu chủ nhân...”
Tiểu Án khẽ phất tay một cái, đứng thẳng người dậy, quay lại chắp tay với đám nam nhân Phù Du quốc trên bãi cỏ, đang định mở miệng thì phía
Đông thôn chợt vang lên tiếng hát reo mừng. Xem ra nghi thức đăng quang
của Nữ vương đã hoàn thành rồi.
Đám nam nhân Phù Du quốc lặng lẽ đứng trên bãi cỏ, nét mặt đờ đẫn vì
kinh hãi và đau khổ tới cực điểm. Niềm vui ngắn ngủi trong cuộc đời họ
giờ đây lại bị một đám khách không ngờ tùy tiện xé tan, mà trong lịch sử đằng đẵng của Phù Du quốc, căn bản không có hai chữ "máu tanh".
Thậm chí cả tử vong cũng được quầng sáng của triết học chiếu tới. Đối với họ mà nói, nỗi khố lớn nhất mà họ từng biết đến chỉ là nỗi khổ của
suy tư. Họ có thể thông qua các điển tịch nhiều như mây trên trời nước
dưới biển để hiểu rõ mọi thứ của nhân loại. Nhưng khi chém giết và
thương tổn thực sự xuất hiện, khi thực sự phải đối diện với thi thể đầm
đìa máu tươi của đồng bào, bọn họ hoàn toàn không sao lý giải nổi.
Tiếng hát du dương xa xa, nghe thuần khiết như tiếng nhạc chốn thiên
đình, vang lên giữa cảnh máu tanh ở đây, quả thật vô cùng gượng gạo,
không hề hòa nhịp chút nào. Tiểu Án khẽ lắc đầu, những lời định nói
nghẹn cả nơi cổ họng.
Một lúc lâu sau, đám nam nhân Phù Du quốc kia cơ hổ như cuối cùng đã
hiểu ra, bọn họ lặng lẽ tụ lại ở giữa, rồi một người bước tới, nhẹ nhàng bồng thi thể Bạch Uẩn Chỉ lên. Những người khác vây lấy xung quanh. cúi đầu không nói gì.
Tiểu Án không nỡ nhìn tiếp, thở dài nói: “Giờ...”
Người đứng giữa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đám khách không mời,
giọng nói cực kỳ đau đớn, nhưng cũng vô cùng kiên quyết: “Chuyện đã tới
nước này, các vị cũng không cần nói nhiều nữa. Trước mắt có hai con
đường cho các vị lựa chọn.”
Tiểu Án khiêm nhượng nói: “Xin cứ nói. "
Người Phù Du kia nói: “Một là các vị theo tôi đến Vương cung, chờ Nữ
vương xử phạt. Hai là các vị giết sạch tất cả chúng tôi đi, rồi sau có
thể rời khỏi nơi này. Với võ công của các vị, giết chết chúng tôi đương
nhiên là chuyện dễ như trở lòng bàn tay, nhưng chỉ cần trong chúng tôi
còn một người chưa chết, cũng quyết sẽ không để các vị rời khỏi đây nửa
bước đâu."
Từng câu từng chữ nói ra hết sức chậm rãi, ngữ khí không thể nói là
khẳng khái hùng hồn, cũng không hề có ý dọa dẫm đe nạt, chỉ là hết sức
thật lòng, thật lòng đến độ khiến người ta không thể nào không tin một
điểm: Bất kỳ ai muốn rời khỏi chốn đây, cũng đều phải bước qua xác của
mấy trăm thiếu niên này mới được.
Tử Thạch Cơ quỳ bên cạnh Tiểu Án, vẻ ngạc nhiên đã biến mất, sắc mặt
giờ trắng bệch như tờ giấy. Nàng ta ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn y,
nói: “Thiếu chủ nhân. Tử Thạch thật sự không biết. tôi..."
Tiểu Án thở dài, cúi người đỡ nàng dậy, quay đầu lại nói với người
Phù Du: “Tại hạ và Từ Thạch xin đến Vương cung, nghe Nữ vương phán xử. "
Y nói như vậy, tất cả đều không có dị nghị gì nữa. Đúng lúc đóa hoa
Xích Liễm tàn lụi, bọn họ được đoàn người Phủ Du quốc dẫn tới Vương cung ở phía Đông làng.
Một cây sung khổng lồ cao chọc trời, sừng sững đứng đó. Dây mây buông xuống sát đất, tơ hồng lất phất. Nhìn từ bên ngoài vào, thật không biết tòa vương cung bằng cây này chiếm mất bao nhiêu đất nữa. Ở chính giữa
là một ống tròn khổng lồ, hoàn toàn do dây leo quấn thành, rộng đến mười người ôm, cực kỳ hùng vĩ.
Bên trên ống rộng này che phủ từng lớp lá cây kín đặc, bốn phía xung
quanh toàn là những dây mây to bằng người ôm, rễ cây quấn chặt với nhau. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua muôn ngàn lỗ thủng có hình thù khác nhau,
đưa ánh sáng muôn màu vạn sắc vào trong cung.
Nhìn từ xa, lá cây to, cành cây uyển chuyển uốn quanh, bao bọc trong
muôn đạo hào quang rực rỡ, quả thật là có khí thế đường hoàng, cơ hồ như tụ hết linh khí của thiên địa lại đây vậy.
Cây sung vốn có thể buông rẽ ký sinh lên những cây khác, mới đầu là
cuốn quanh thân cây bò lên, chiếm hết ánh sáng và dinh dưỡng, dần dần
khi trưởng thành, cành rẻ bắt đầu lớn dần, cuốn mỗi lúc một chặt hơn,
cuối cùng là bóp nghẹt cây chủ trong lòng. Đến khi cây chủ khô kiệt hoàn toàn mục nát, rễ cây sung vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, hình thành
nên một ống cây trống rỗng như vậy. Nhưng ông rỗng bên trong cây sung
này cực kỳ to lớn, chưa ai từng thấy từng nghe bao giờ.
Xem ra cây chủ ban đầu cũng phải có tới mấy trăm năm tuổi, còn cây
súng quấn quanh nó, ít nhất cũng đã cả ngàn năm, thì mới hình thành nên
được một cung điện hùng vĩ nhường này.
Đám nam nhân Phù Du dừng lại trước cửa. tỏ ý bảo họ tự đi vào.
Mấy người ngước đầu lên nhìn, trước mắt là một quầng xanh mướt mắt.
Ánh dương xuyên qua những kẽ hở chiếu vào bên trong cỏ mọc um tùm rậm rạp, điểm xuyết đủ loại hoa thơm, đúng là một tấm thảm thiên nhiên hết
sức đẹp mắt.
Trong cung cơ hồ như chưa từng qua bàn tay cải tạo của con người,
cũng không có đồ đạc gì, nhìn lướt một cái là thấy hết. Phía Nam có một
gốc cây hơi bằng phẳng, bên trên rải lá cây cành cây, dường như dùng làm bàn. Phía sau bàn, là một thiếu nữ lõa thể tóc tím dài chấm đất, tùy
tiện ngồi ngả lưng vào cỏ rậm phía sau, chống cằm nhắm mắt, chừng như
đang suy nghĩ điều gì đó.
Bộ Tiểu Loan kêu lên: “Tử tỷ tỷ!”
Tử Ngưng Chi chậm rãi mở mắt, làn thu ba tím nhạt toát lên một vẻ dịu dàng nhưng cũng hết sức tôn quý. Tựa như một đóa sen tím cuối cùng của
sắc xuân, chạm vào mắt là thấy ôn nhu uyển chuyến, nhưng lại hết sức
thanh khiết rắn rỏi, khiến người ta không dám có dạ khinh nhờn.
Nàng khe khẽ thở dài một tiếng, bước ra khỏi phía sau chiếc bàn. Tuy
Tử Ngưng Chi không biết võ công, nhưng động tác cực kỳ mềm mại, toàn
thân chỉ đeo một chiếc lá tím che không hết lưng, nhè nhẹ rung rinh theo nhịp bước.
Nàng đi tới trước mặt Tiểu Loan, đưa chiếc váy đã được gấp lại cẩn
thận ra, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, y phục của muội tỷ tỷ không mặc
được nữa, giờ trả cho muội này.”
Bộ Tiểu Loan tròn mắt lên, ngơ ngẩn nhìn Tử Ngưng Chi, nói: “Tử tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”
Tử Ngưng Chi cười điềm đạm, đưa bộ quần áo cho Tương Tư đứng cạnh đó. Đôi mắt tím của nàng thoáng hiện lên vẻ u uất sâu thẳm, quay sang nói
với Tiểu Án: “Trong lịch sử Phù Du quốc, chưa từng xuất hiện hung thủ
giết người.”