Hai người chủ tớ còn đang nói chuyện, chợt nghe bà tử ở ngoài báo nói Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái đã tới.
Bà tử nói: "Lâm lão thái gia và Lâm lão thái thái nói đến thăm cô thái thái và Nhị cô nương."
Cố lão thái thái cười cười: "Tới cũng thật là nhanh đấy, dẫn bọn họ đến sảnh tiểu hoa chờ."
Lâm lão thái thái ngu muội vô tri luôn cảm thấy con dâu là phải làm trâu
làm ngựa cho Lâm gia bọn họ, nhưng Lâm lão thái gia lại không phải người ngu xuẩn, biết rõ xích mích trở mặt sẽ không tốt cho Lâm Thừa Ngọc.
Hoa ma ma nói: "Lão đã nói với bọn họ là cô nương đang bệnh không dậy nổi, để tranh thủ qua báo với cô nương một tiếng."
Cố lão thái thái ừ một tiếng nói: "Để Hạnh Hoa đi đi! "
Hai đứa Đại nha hoàn đều là người ổn thỏa.
Uống xong một ly trà, Cố lão thái thái lại để cho nha hoàn búi tóc lại một lần, sau đó mới đến sảnh tiểu hoa.
Tiến vào sảnh tiểu hoa, Cố lão thái thái nhìn hai người đứng lên, khẽ cười: "Thật sự là hiếm thấy nha!"
Lâm lão thái gia cười nói: "Bà thông gia, chúng ta sớm nhận được tin nói nàng dâu Thừa Ngọc sinh, đặc biệt chạy tới thăm nàng."
Cố lão thái thái cười khẽ một tiếng, nếu thật là có lòng thì hôm trước nên cùng đi theo Cố Nhàn về thị trấn hầu sinh, kết quả đợi đến lúc Hoa ma
ma trở mặt quay về thị trấn mới lộ diện.
Ngồi vào ghế chủ, Cố
lão thái thái nói: "Ta nghe nói Lâm lão thái thái muốn áp Thanh Thư về
thôn Đào Hoa đi? Không biết Thanh Thư phạm vào tội lớn gì, để lão thái
thái bà phải dùng lời nghiêm trọng như vậy?"
Trên đường tới đây Lâm lão thái thái đã bị nghiêm khắc cảnh cáo, nếu lại làm hỏng chuyện sẽ đưa bà về nhà mẹ đẻ.
Lâm lão thái gia thấy bà ta không mở miệng, chỉ đành tự nói: "Lời bà thông
gia nói đó là nghe từ đâu thế. Hành vi ngày đó của đứa nhỏ Thanh Thư này tuy có chút không ổn, nhưng con bé cũng là vì mẹ của mình, về tình cũng có thể hiểu."
"Thật thế ư? Ta còn tưởng rằng các người muốn bắt Thanh Thư về đánh chết đó!" Lúc nói lời này, ánh mắt sắc bén của bà
nhìn về phía Lâm lão thái thái.
Người như vậy lui lui một bước,
bà ta sẽ dám tiến mười bước. Trước kia nể mặt Cố Nhàn, dù bà không thích Lâm lão thái thái cũng đã nhường nhịn đủ đường. Nhưng bây giờ, Cố lão
thái thái không muốn tiếc tục để vậy.
Trở mặt thì trở mặt, chẳng lẽ còn thực cho rằng bà sợ Lâm gia bọn họ. Đừng nói Lâm Thừa Ngọc còn
chưa thi đậu tiến sĩ, cứ coi như thi đậu thì thế nào? Không có chỗ dựa
lại không có tiền trải đường, chẳng qua chỉ là một tiểu quan. nếu bà
muốn, cũng có thể chơi chết hắn như cũ.
Lâm lão thái gia cười
trừ nói: "Bà thông gia nói gì vậy? Thanh Thư là cháu gái ruột thịt của
bọn ta, bọn ta thương con bé còn không kịp làm sao có thể đánh con bé."
(Truyện đăng tại bachngocsach.com@Lục Lam)
Cố lão thái thái thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Tháng tư Thanh
Thư quay về thôn Đào Hoa ở vài ngày, không chỉ phát sốt thì thôi, còn
cái gì mà Thanh Thư bị yêu tà nhập thể, rồi lại vừa nhảy cầu thần vừa
bắt đứa nhỏ uống thứ nước bùa quỷ quái kia. Nếu không phải ta tạo cho
con bé một căn cơ tốt, đứa nhỏ này đã bị các ngươi giày vò chết rồi. Lần này trở về chúc thọ, vừa về đến nhà đã phát sốt. Lâm lão thái gia, ông
nói thương đứa nhỏ, hóa ra các ngươi thương đứa bé chính là như thế
sao?"
Lâm lão thái gia sớm biết lần này tới đây Cố lão thái thái sẽ không cho bọn họ sắc mặt hòa nhã, kết quả so với ông nghĩ còn nghiêm trọng hơn. Đây là tính chuẩn bị trở mặt.
Nghĩ tới đây trong nội tâm Lâm lão thái gia lộp bộp một cái, bây giờ là tuyệt đối không thể trở mặt với Lâm gia.
Lâm lão thái gia nói: "Bà thông gia, đây đều là mẹ Thừa Ngọc ngu muội vô tri, bà chớ so đo với bà ấy."
Bị nói như vậy, mặt Lâm lão thái thái đang ngồi ở phía dưới cũng phát xanh lên rồi. Nhưng mà nghĩ đến lời Lâm lão lão thái gia đã nói, bà ta chỉ
có thể căng mặt nói: "Bà thông gia, đều là lỗi của ta, ta không chăm sóc đứa bé lại còn tin lời sàm ngôn hiểu lầm là Thanh Thư trúng tà. Nhưng
mà bà thông gia yên tâm, sau này ta nhất định sẽ coi Thanh Thư như tâm
can bảo bối mà đối đãi."
Sắc mặt Cố lão thái thái cũng không vì
lời Lâm lão thái thái nói mà tốt hơn: "Ta biết rõ trong mắt bà con trai
và cháu trai là vàng, còn con gái và cháu gái lại là cỏ. Con gái hay
cháu gái có hay không đều không sao cả, vậy nên chết sống của Thanh Thư
bà vốn không để trong lòng. Nhưng mà Cố gia ta không giống bà, con gái
và cháu gái cũng là bảo bối trong lòng bàn tay."
Lâm lão thái
thái trọng nam khinh nữ đến độ làm người ta giận sôi. Bởi vì tin vào lời kẻ gọi là tiên cô nói con gái của bà ta sẽ khắc con trai mà bà ta lại
mang con gái nhỏ vừa ra đời chưa lâu tặng người ta.
Trực giác
của Lâm lão thái gia cho ông ta biết rằng còn nói thêm thì sẽ càng hỏng
bét, ông vội vàng dời chủ đề: "Bà thông gia yên tâm, chuyện như vậy sẽ
không có lần sau, nếu không......nếu không thì ta sẽ bỏ bà ấy."
Cố lão thái thái cười khẩy nói: "Lâm lão thái gia, lời này ta gánh không
nổi đâu. Ông bỏ bà ta, vậy con gái của ta sao mà làm người ở Lâm gia.
Hay là như vầy, các người đã không hiếm lạ gì con gái và cháu ngoại gái
ta, vậy để mẹ con nó về nhà đi! Bộ xương già này của ta vẫn còn nuôi nổi mẹ con nó đấy."
Cái gọi là trở về nhà, thật ra chính là ý nói hòa ly.
Sắc mặt Lâm lão thái gia đại biến: "Thân gia nói gì thế? Thà là hủy đi một
cái miếu cũng không phá một cọc hôn nhân, Thừa Ngọc với vợ nó ân ân ái
ái, bà sao nhẫn tâm chia rẽ bọn nó?"
Cố lão thái thái mỉm cười,
chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Tuy rằng về nhà thì thanh danh
sẽ khó nghe, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn cái mạng. Ta thà làm người
xấu để nó hận ta, cũng không muốn thấy cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh."
Lâm lão thái gia bị dọa đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ
hôi, những vẫn kiên trì nói: "Bà thông gia, bà yên tâm, ta cam đoan loại chuyện giống vậy sẽ không phát sinh nữa."
"Cam đoan? Ông lấy
cái gì cam đoan? Lúc trước các người còn nói sẽ đối đãi với Tiểu Nhàn
giống như con ruột. Kết quả, thiếu chút các người hại nó một thi hai
mệnh."
Lâm lão thái gia quyết tâm, nói: "Bà thông gia, bà nói
xem bà muốn cam đoan như thế nào? Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì
tuyệt không hai lời."
Cố lão thái thái liếc qua Lâm lão thái thái, mỉm cười rồi nói: "Lời của ông có tác dụng không?"
"Nói đi kìa!" Thấy bà ta không nói lời nào, Lâm lão thái gia nổi giận mắng: "Bà bị câm hả?"
Lâm lão thái thái nắm chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới buông ra: "Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì đều đáp ứng."
Thật ra Cố lão thái thái cũng muốn để Cố Nhàn hòa ly với Lâm Thừa NGọc,
nhưng bà biết rõ Cố Nhàn sẽ không đồng ý: "Trong vòng mười năm, các
người không được đi đến chỗ Lâm Thừa Ngọc và Tiểu Nhàn ở.
Nói
ngắn gọn, chính là tromng vòng mười năm không cho phép vợ chồng Lâm lão
thái gia đi quấy rầy hai phu thê bọn họ. Mười năm này Cố Nhàn và Thanh
Thư cũng có thể trải qua thời gian an bình, còn sau mười năm thì phải
dựa vào Thanh Thư rồi.
Lâm lão thái thái rất muốn mắng Cố lão
thái thái với mười tám đời tổ tông nhà bà. Đó là con của bà ta, nhà con
trai bà, bà muốn đến thì đến. Đáng tiếc tình thế hiện giờ địch mạnh ta
yếu, bà chỉ có thể cúi đầu.
Lâm lão thái gia thở phào một hơi,
ông còn tưởng rằng Cố lão thái thái sẽ nói yêu cầu gì thái quá, không
ngờ tới lại chỉ có vậy. Cố thổ khó rời lại thêm tuổi tác cũng đã cao,
ông vốn không nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi huyện Thái Phong: "Được."
"Chỉ có mấy cái chạm môi trên với dưới thôi, ta không thể tin được."
Cố lão thái thái yêu cầu bọn họ viết giấy cam đoan, hơn nữa muốn hai người Lâm lão thái gia và Lâm lão thái thái hạ lời thề độc."
Lâm lão thái gia không nghĩ tới sẽ đi tìm đến chỗ con trai nương tựa, vì vậy nên lúc thề rất trôi chảy.
Trái lại Lâm lão thái thái không muốn thề.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Lâm lão thái gia, Lâm lão thái thái chỉ có thể giơ tay phát lời thề độc: "Ta Như Vi phát lời thề, nếu sai phạm thì miệng
mũi đau đớn, ruột tan bụng nát chết không có chỗ chôn."
Cố lão
thái thái lạnh lùng ném thêm một câu: "Thêm vào một câu, sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngọc vĩnh viễn không được siêu sinh."