Cố lão phu nhân vô cùng mệt mỏi tựa người trên
giường La Hán. Dù là nuôi con chó hay con mèo, qua hơn mười năm thì
chúng cũng có tình cảm. Vậy mà bà nuôi đứa con trai này, ngay cả một con mèo, con chó cũng chẳng bằng.
Càng nghĩ, Cố lão phu nhân càng khó chịu.
Hoa ma ma thấy không ổn vội gọi một tiểu nha hoàn tới, thấp giọng nói với nàng ta một câu.
Cũng bởi vì lo nghĩ về chuyện này, cho nên Thanh Thư cũng không thể
chuyên tâm luyện thư pháp. Chẳng qua nàng nghĩ chờ đến lúc dùng cơm trưa cũng sẽ biết, cho nên cũng không phái người đi nghe ngóng.
Bỗng Kiều Hạnh bước vội vào phòng, nói với Thanh Thư: "Tiểu thư, Hoa
ma ma nói tâm tình lão phu nhân không tốt, xin người mau tới."
Kiều Hạnh là con gái của một hộ tá điền tại sơn trang của Cố gia.
Trước đây, dù trong nhà không giàu có gì nhưng cũng có thể ăn no mặc ấm. Nhưng từ sau khi cha Kiều Hạnh té ngã gãy chân thì cuộc sống bắt đầu
trở nên chật vật.
Đến lúc cùng đường bí lối, vừa hay gặp được Cố lão phu nhân đến thăm
sơn trang. Thế là Kiều Hạnh tự bán thân mình, dùng bạc bán mình để cho
cha nàng điều trị chân.
Lão phu nhân thương cho một mảnh hiếu tâm của nàng, không chỉ để nàng ta lại bên trong viện của mình, còn mời đại phu ở thị trấn chữa chân
cho cha nàng ấy. Bây giờ cha nàng ấy đã có thể tự bước đi, cuộc sống
trong nhà cũng được bình thường trở lại. Cho nên, Kiều Hạnh đặc biệt cảm kích Cố lão phu nhân, cũng luôn cầu khẩn cho lão phu nhân có thể sống
lâu trăm tuổi.
Vừa nghe nàng ta báo lại, Thanh Thư vội vàng buông bút lông, đi ra ngoài.
Trở lại chủ viện, thấy sân nhỏ yên tĩnh, nàng nhịn không được có chút nóng vội.
Đến khi vào phòng, trông thấy sắc mặt lão phu nhân không được tốt,
Thanh Thư lật đật hỏi: "Bà ngoại, người làm sao vậy? Có phải là người
nhà Viên gia kia bắt nạt người rồi phải không?"
Cố lão phu nhân bật cười, kéo Thanh Thư lại: "Không phải, người Viên
gia đã bị ta đuổi đi cả rồi. Bảo bối đừng lo, bà ngoại chỉ thấy hơi mệt
một chút, nghỉ một lát sẽ tốt lại thôi."
Thanh Thư nghe thế thì không nói gì nữa, chỉ đứng dậy bóp vai cho Cố lão phu nhân.
Tay nhỏ chân nhỏ chả có tí sức lực gì, gọi là đấm bóp nhưng từng nắm
tay nhỏ của nàng nện xuống chỉ như gãi ngứa mà thôi. Chỉ là hiển nhiên
Cố lão phu nhân đang rất hưởng thụ, thời gian dần trôi, thần tình trên
mặt của bà cũng ngày càng dịu xuống.
Một lát sau, Cố lão phu nhân phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Hoa ma ma thấy thế thở nhẹ ra một hơi. Mấy ngày nay, tâm trạng lão
phu nhân vẫn luôn không tốt. Chính bởi vì vậy nên ngày hôm qua bà mới
giật dây lão phu nhân đi đón biểu tiểu thư tới đây. Có biểu tiểu thư ở
bên người, tâm trạng lão phu nhân cũng sẽ tốt lên nhiều.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Đắp một chiếc chăn mỏng lên người Cố lão phu nhân, Thanh Thư liếc mắt tỏ ý kêu bà ta ra bên ngoài.
Hai người đi đến gian ngoài, Thanh Thư lạnh mặt nói: "Hoa ma ma, hãy
thuật lại hết chuyện hôm nay cho ta nghe đi!" Nghĩ thôi cũng biết, sẽ
chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hoa ma ma cũng không coi Thanh Thư như trẻ con mà đối đãi, cho nên mọi chi tiết bà đều thuật lại cho nàng nghe.
Thanh Thư cảm thấy kinh sợ cực kỳ.
Hoa ma ma nhìn thần sắc nàng, cười khổ một tiếng, nói: "Đại lão gia
không hưu thê, lão phu nhân cũng không thể thật sự bắt ép lão gia viết
giấy hưu thê. Vì vậy, chỉ có thể dùng hạ sách này thôi." Lúc ấy ở trong
tràng cảnh kia, đây là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Phàm là Cố Hòa Bình có một chút tình cảm đối với bà ngoại nàng, cũng
sẽ không để Viên San Nương tùy ý nguyền rủa, nhục mạ bà ngoại. Cho nên,
đuổi con bạch nhãn lang này đi cũng rất tốt.
Chẳng qua, việc này còn có hậu hoạn. Thanh Thư bèn nói: "Ma ma, ta sợ Viên gia sẽ tung tin đồn nói ngoại tổ mẫu vì để gia sản lại cho nương
ta, vậy nên mới đuổi cữu cữu ra ngoài."
Nữ tử bị đưa đến Sư Hà am, hầu hết đều là kẻ thất bại trong tranh
đấu, cái loại giống nàng này trái lại là số ít. Mà mọi người tụ họp cùng một chỗ, có đôi khi nhàm chán sẽ nói chút ít chuyện trước kia. Thanh
Thư từng nghe được đôi chút, cũng biết một số phụ nhân trong nội trạch,
vì để đạt được mục đích đã hạ độc, rồi bịa đặt, vu oan, thậm chí đến cả
giết người cũng dám làm, quả thật không có thủ đoạn gì là không thể
dùng.
Hoa ma ma cũng không để ý, nói: "Không sao. Cho dù bọn họ thật sự
tung những lời đồn đãi như thế, lão phu nhân cũng sẽ chẳng để ở trong
lòng đâu."
Thanh Thư cười khổ đáp lời: "Ta không nói bà ngoại nghe được sẽ khổ
sở. Ta e sợ nương tưởng là thế thật. Đến lúc đó nương nhất định sẽ tới
mang ta về, không cho ta ở lại Cố gia đấy."
Hoa ma ma giật mình, trái lại vẻ mặt vui mừng nói: "Là lão sơ sót, may mà có biểu tiểu thư nhắc nhở."
Thanh Thư suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Ma ma, việc này bà nói với bà ngoại một tiếng là được rồi, không cần nhắc đến ta."
Từ khi Hạ đại phu nói do nàng ưu tư quá nặng gây nên bệnh đau đầu thì bà ngoại đã rất lo lắng cho nàng, ngày thường cũng không cho phép nàng
suy nghĩ quá nhiều.
"Chỉ duy nhất lần này."
Thanh Thư cười nói: "Ma ma yên tâm, chỉ lần này thôi." Viên San Nương đã bị đuổi đi, bà ngoại cũng an toàn. Vì vậy, cũng không còn gì hay để
mà nghĩ cả.
Hoa ma ma chờ sau khi lão phu nhân tỉnh lại, liền nói chuyện này với
bà: "Lão phu nhân, tính tình cô nãi nãi người cũng rõ ràng mà. Nếu người Viên gia tung lời bịa đặt, tám chín phần mười nàng ấy sẽ cho là thật."
Mấy ngày gần đây tâm trạng Cố lão phu nhân không tốt, cộng thêm tuổi
tác cũng lớn, tinh lực không bằng trước kia, thật đúng là không nghĩ tới mặt này.
Trầm mặc một lúc, Cố lão phu nhân nói: "Nếu như thế, ngay bây giờ hãy thông báo cho người trong phủ, nếu có người hỏi thì liền nói cho đối
phương biết tình hình thực tế." Bà xem thường những lời bịa đặt, nhưng
cũng không thể để mặc kẻ khác vu vạ.
Hoa ma ma gật đầu.
Đồ ăn được bưng lên, tổ tôn hai người đang định ăn thì lại thấy có bà tử vào bẩm báo: "Lão phu nhân, Tam lão phu nhân cầu kiến."
"Không gặp." Cái chủ ý cho Cố Hoà Bình cùng Viên San Nương gạo nấu
thành cơm, chính là Viên thị nghĩ ra. Sau khi bà biết chân tướng đã trở
mặt với Viên thị rồi, những năm qua càng là không cho phép Viên thị bước vào cửa nhà bà.
Bà tử vội vàng lui xuống.
Sau khi Cố Tam lão gia rời Cố gia thì liền đi phố Tiền Hà, căn bản
không có về nhà. Bởi vậy thẳng đến hai khắc trước, Viên thị mới biết
được chuyện Cố Hòa Bình bị phân ra.
Tự cho là Lã Vọng buông cần, ngồi đợi tiểu nhi tử kế thừa sản nghiệp
đại phòng. Hiện giờ Cố Hoà Bình lại bị phân ra, đối với Viên thị mà nói, chuyện này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Hoa ma ma đi đến cửa lớn, hướng phía Viên thị cùng con dâu bà ta là
Tuyên thị đang đợi bên ngoài, nói: "Tam lão phu nhân, hôm nay lão phu
nhân nhà ta không tiện gặp khách, kính xin quay về."
Trong nháy mắt sắc mặt Viên thị sa sầm xuống.
Tuyên thị đứng bên cạnh nói: "Ma ma, xin bà lại vào báo với bá mẫu
một tiếng. Chuyện lớn như vậy, cũng nên để cho chúng ta biết rõ tiền căn hậu quả mới phải."
Hoa ma ma khinh thường nói: "Muốn biết đầu đuôi câu chuyện, thì đến phố Tú Thủy sẽ rõ."
Tuyên thị thấy thế, cảm thấy có điều không đúng. Các nàng chỉ biết là Cố Hòa Bình bị đuổi ra ngoài, nhưng lại không biết vì sao lại bị đuổi
ra.
Đúng lúc này Viên thị lại gào rống khóc lớn: "Thang thị, Hòa Bình nhà ta làm con trai bà cũng hơn mười năm rồi, thế mà bà cứ thế đuổi nó ra
khỏi cửa, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy hả?"
Tiếng khóc của bà ta, lại dẫn đến một đám người đứng đó vây xem.
Hoa ma ma không có nửa điểm khách khí nói: "Lời này của Tam lão phu
nhân nói sai rồi! Không phải lão phu nhân nhà ta đuổi lão gia ra ngoài,
là chính ông ấy muốn phân ra."
Viên thị hoàn toàn chẳng tin lời này, lớn tiếng rống lên: "Ngươi cái
đồ cẩu nô tài này, nói hươu nói vượn gì đấy? Con ta là con một, nếu
không phải là bị bức ép, sao có thể chủ động chuyển ra ngoài."
Tiếng của Hoa ma ma còn lớn hơn so với bà ta, hơn nữa còn tràn ngập
tức giận: "Cháu gái tốt của bà oán hận lão phu nhân không cho nàng ta
quản gia, không chỉ giật dây lão gia tranh đoạt gia sản, còn làm con rối ngày ngày dùng kim đâm muốn rủa chết lão phu nhân nhà ta. Sau khi biết
chuyện, lão phu nhân muốn lão gia hưu thê, vậy mà lão gia lại là loại si tình, thà rằng dọn ra ngoài cũng không muốn hưu thê.