Trời mới tờ mờ sáng, Thanh thư đã bị đánh thức rồi.
Thanh Thư ôm chăn mền, nhắm mắt lại nói: "Bà ngoại, dậy sớm như vậy làm gì?"
Ngày trước ở Sư Hà am, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã phải đứng
lên làm việc. Chẳng qua từ giờ trở đi, nàng đều muốn ngủ tới khi hửng
sáng mới tỉnh.
Cố lão thái thái vừa mặc quần áo cho nàng, vừa cười nói: "Hôm qua
không phải đã nói với con, ngày hôm nay phải đi chùa Cam Lộ dâng hương."
Chùa Cam Lộ cách huyện thành khá xa, phải hơn bốn mươi dặm đường. Vì vậy, phải sớm lên đường.
"À...." Nói xong, đánh một cái ngáp thật dài.
Rửa mặt xong, bữa sáng cũng đã bày lên. Ngoài hai món chính là cháo
trân châu táo đỏ và bánh bao hấp, còn có bánh quẩy nóng hổi, sữa đậu
nành và canh trứng sữa dê.
Ở Cố gia, không có chuyện ăn không nói ngủ không gọi. Cố lão thái
thái cắn một miếng bánh quẩy, vừa ăn vừa hỏi: "Ta nghe nói tắm bằng sữa
dê, làn da sẽ mềm mại trắng nõn. Bé ngoan, con có muốn dùng sữa dê tắm
hay không?"
Thanh Thư đang húp cháo bị sặc, đứng lên ho khan thật mạnh
Cố lão thái thái vừa thuận khí cho nàng, vừa nói: "Con cái đứa nhỏ này, không muốn thì thôi, sao lại sợ đến thế."
Thanh Thư lắc đầu nói: "Bà ngoại, mỗi ngày một chén sữa dê là tốt rồi."
Ngày ngày dùng sữa dê mới có lợi cho làn da, chứ đây cũng không phải
chuyện ngày một ngày hai có thể thành. Mỗi ngày đều ngâm thứ này, quá
phí tiền rồi. Mặc dù trong nhà có tiền, nhưng cũng không thể xa xỉ như
vậy.
Cố lão thái thái nói : "Mỗi ngày một chén sao đủ? Con đã thích uống,
mỗi ngày sau khi ăn xong lại uống một chén đi!" Sữa dê chính là thứ tốt, chỉ tiếc nàng uống không quen. Nếu không, cũng sẽ kiên trì ba bữa mỗi
ngày đều uống rồi.
Thanh thư sợ ăn quá nhiều sẽ béo phì, nói : "Vậy thì buổi sáng với buổi trưa uống một chén, buổi tối không uống."
Ăn xong điểm tâm, tổ tôn hai người liền đi ra ngoài. Chân trước bọn
họ vừa đi, chân sau Cố Hòa Bình với Viên San Nương đã tới đây.
Nghe tin Cố lão thái thái ra ngoài, sắc mặt Viên san Nương rất khó
nhìn, trở lại viện tử của mình nói với Cố Hòa Bình: "Tướng công, bà ấy
còn coi chàng là con trai sao? Ngay cả đi đâu, cũng không nói với chàng
một tiếng."
Cố Hòa Bình không nói gì. Hắn nhớ khi còn bé Cố lão thái thái đối với hắn cũng rất từ ái, nhưng từ sau khi hắn lấy Viên San Nương thì càng
ngày càng lạnh nhạt đối với hắn. Đến giờ, nói chuyện cũng không thèm nói nhiều hơn một câu với hắn.
Ban đầu hắn rất đau lòng, nhưng có vợ con làm bạn thì dần dần cũng
thông suốt. Đã không thèm để ý hắn, hắn cũng không cần bợ đỡ. Dù sao đi
nữa, bà ấy cũng chẳng phải mẹ ruột mình.
Viên San Nương nói: "Tướng công, chúng ta phải tìm cách lắm lấy sinh ý trong nhà. Nếu không, sản nghiệp Cố gia sắp đổi hết thành họ Lâm rồi."
Cố Hòa Bình cau mày nói: "Đại tỷ không phải người như thế, ngay cả đồ mẫu thân đưa cho tỷ ấy cũng không muốn nhận, sao có thể thèm muốn sản
nghiệp trong nhà."
Viên San Nương không tin: "Chàng thấy nàng ta không muốn nhận đồ của
nhà chúng ta, chẳng qua là diễn cho người khác xem thôi. Chàng xem đồ
tặng đi, thứ nào không vừa gửi đã thu vào."
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_Lục Lam)
Trái lại bà già đáng chết kia đối với Cố Nhàn thật là hào phóng cực
kỳ, những thứ tơ lụa y phục trang sức quý giá, đồ bổ đưa qua như không
tốn tiền. Đối với mấy người mẹ con các nàng lại rất keo kiệt, mỗi tháng
chỉ cho mấy lượng bạc như vậy, thật giống như đuổi ăn mày.
Càng nghĩ, Viên San Nương càng hận.
Môi dưới Cố Hòa Bình rung rung, nói: "Tiền ở trong tay mẫu thân, bà
dùng cho ai chúng ta cũng không ngăn được." Chẳng lẽ hắn lại còn có thể
đoạt sinh ý về, mà coi như hắn muốn, cũng không có cái bản lĩnh này đâu!
Viên San Nương nghe thế, tức khắc nhụt chí. Nhưng mà rất nhanh, nàng
ta lại vực dậy tinh thần: "Tướng công, không thử làm sao biết không
thành công chứ?"
Cố Hòa Bình lại lắc đầu nói:" San Nương, đại tỷ sẽ không cần sản
nghiệp trong nhà. Mẫu thân chỉ có một mình ta là con trai, hết thảy
những thứ trong nhà sớm muộn đều là của chúng ta."
Viên san Nương thấy nói như vậy rồi mà Cố Hòa Bình vẫn không hiểu,
lại đổi cách khuyên: "Ngày hôm trước mẫu thân dẫn theo tặc nha đầu kia
ra đường, một mạch tiêu hết mấy trăm lượng bạc. Tướng công, cho dù nhà
ta có núi vàng núi bạc cũng chẳng đủ cho nha đầu kia tiêu xài hoang phí
như thế. Tướng công, tiếp tục như vậy, ta thấy không quá mấy năm trong
nhà chỉ còn cái xác rỗng."
Cố Hòa Bình trầm mặc nói: "Nàng chờ ta nghĩ lại một chút."
Ra khỏi thành, Thanh thư vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Bầu trời
màu lam nhạt có nhiều đám mây trắng lơ lửng, gió nhẹ thổi phất lên lá
cây bên đường, chú chim trên tàng cây ríu rít vui sướng hót nhảy. Tất cả đều như đang nói với mọi người, một ngày mới đã bắt đầu.
Tâm trạng Thanh Thư, thông suốt và vui tươi. Ông trời đã cho nàng cơ
hội làm lại, nàng phải thật quý trọng, mà không phải chìm đắm trong quá
khứ.
Cố lão thái thái thấy Thanh Thư say sưa nhìn ra bên ngoài, ôm nàng
vào lòng mình, cười hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn đến tập trung như vậy?"
Thanh Thư lấy lại tinh thần, vừa cười vừa nói: "Bà ngoại, phong cảnh nơi này rất đẹp."
Xoa đầu Thanh thư, Cố lão thái thái nói: "Nếu con thích, sau này bà
ngoại sẽ thường dẫn con tới." Bà cũng không thích Cố Nhàn nhốt đứa nhỏ
trong nhà cả ngày. Trẻ con mà, chính là thời điểm hiếu động hoạt bát,
nên ra cửa nhiều mới đúng. Nhốt trong nhà cả ngày, người cung bị nhốt
đến ngu ngơ.
"Tốt quá tốt quá!" Lúc đầu nàng vốn cũng không muốn bị nhốt cả ngày ở trong nhà, lời Cố lão thái thái nói chính là nguyện vọng của nàng.
Chùa Cam Lộ nằm ở trên đỉnh núi, mà từ chân núi lên đỉnh núi lại
không có đường, chỉ có những bậc thang đá quanh co uốn lượn. Vì vậy,
không thể ngồi trên xe ngựa đi tiếp, chỉ có thể tự đi lên.
Tất nhiên, dưới chân núi cũng có kiệu phu. Chỉ cần cho bọn hắn tiền,
bọn hắn sẽ đưa ngươi lên núi. Chẳng qua nếu không phải là lớn tuổi hoặc
người bệnh tật, bình thường khách hành hương vì tỏ lòng thành kính đều
sẽ tự mình đi lên.
Thanh Thư cùng Cố lão thái thái xuống xe ngựa, thì có hai người đàn
ông trung niên tới, hỏi thăm tùy tùng A Phúc có cần ghế mát hay không.
Cố lão thái thái cúi đầu nhìn Thanh thư, dò hỏi: "Bé ngoan, con có muốn ngồi trên ghế mát hay không?"
Thanh Thư lắc đầu nói: "Không cần. Bà ngoại, ta với người cùng đi lên."
Mới đi chưa đến nửa khắc đồng hồ, Thanh Thư đã thở hồng hộc. Thân thể này, vẫn còn quá yếu ớt.
Cố lão thái thái muốn ôm nàng, lại bị Thanh thư từ chối: "Bà ngoại, ta muốn tự đi lên."
Cố lão thái thái lại không đồng ý, mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực: "Đừng cậy mạnh."
Thanh Thư bất đắc dĩ ghé vào trên bả vai của bà.
Sức khỏe Cố lão thái thái rất tốt, cho dù bế Thanh thư đi trên thang đá cũng là mặt không đỏ thở không gấp.
Thanh thư không nhịn được có chút nghi ngờ. Nàng nhớ rất rõ ràng, năm đó thím nhỏ nói với nàng, bà ngoại nàng là vì nghe được tin mẫu thân
khó sinh, nộ khí công tâm nên bị bệnh, không bao lâu sau đã qua đời.
Nếu như là sức khỏe không tốt sau đó lại biết tin nữ nhi duy nhất bỏ
mình, kinh sợ đến cùng lúc mà đi đời nhà ma trái lại có nghe nói qua.
Nhưng thân thể bà ngoại nàng cường kiện như vậy, lại còn rất thương
nàng, sao lại mới bệnh đã không dậy nổi, buông tay trần thế đây!
Ngay vào lúc này, Cố lão thái thái cắt ngang suy nghĩ của nàng: Hồng
Đậu, con đang suy nghĩ gì đấy?" Đứa nhỏ này cũng không biết xảy ra
chuyện gì, gần đây luôn thích ngẩn người.
Thanh Thư cười nói: "Sức khỏe bà ngoại tốt như vậy, nhưng ta động một tí lại sinh bệnh, thật là quá vô dụng."
Lão thái thái bật cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, con còn nhỏ. Chờ con lớn lên, nhất định thân thể còn tốt hơn so với bà ngoại."
Ngược lại Thanh Thư tin lời này. Từ khi nàng biết nhớ, quả thật là rất ít sinh bệnh.
Lại đi thêm một lát, trán Cố lão thái thái ứa mồ hôi. Thanh Thư lau
mồ hôi giúp bà nói: "Bà ngoại, người thả ta xuống, ta tự đi."
Cố lão thái thái không lay chuyển được Thanh Thư, đành phải thả nàng xuống.
Nhìn thấy Thanh Thư nắm tay bà, Cố lão thái thái cảm thấy tự trách vì hoài nghi lúc trước. Cháu ngoan hiếu thuận như vậy sao có thể là yêu
tà, khụ, không ngờ tới bà cũng lại bị Cố Nhàn ảnh hưởng tới.
Thật ra cũng không thể trách Cố lão thái thái, tính tình Thanh Thư
không chỉ thay đổi rất lớn, ngay cả lời nói việc làm cũng có chút khác
biệt so với trước kia. Chỉ là Cố lão thái thái thương nàng, luôn suy
nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp.