Rèm cửa vén lên, một người mặc y phục không chỉnh tề bước ra, xem điệu bộ có vẻ như là vừa mới thức dậy.
“Tướng gia, cẩn thận kẻo lạnh.” Quản gia nhanh chóng khoác áo choàng lông cáo
cho Trần Nhược Ngâm. Bọc kín rồi, Trần Nhược Ngâm đứng thẫn thờ, chậm
rãi nói: “Mùa đông này lạnh thật.”
Quản gia vội đáp: “Dù sao cũng không có chuyện gì, sao tướng gia không ngủ thêm nữa đi.”
Một câu “Không có chuyện gì” đâm thẳng vào chỗ đau của Trần Nhược Ngâm, ông híp đôi mắt hẹp, giọng điệu cũng lập tức lạnh đi: “Đương nhiên là không có chuyện gì rồi, bây giờ Hoàng thượng ngờ vực ta, điều tra ta, chỉ
thiếu chưa giam ta lại thôi, không cần lo chuyện triều chính thì còn có
chuyện gì được nữa?”
Quản gia nói: “Trong cung báo tin tới, mấy hôm nay Hoàng thượng lâm bệnh
nặng, đến cả tảo triều cũng phải giao cho Thái tử.” Thấy biểu cảm của
Trần Nhược Ngâm thả lỏng hơn chút, “Thái tử chủ trì đại cuộc, tướng gia
cứ yên tâm.”
Trần Nhược
Ngâm hừ nhẹ: “Bổn tướng đương nhiên là yên tâm, chút sóng gió này mà đã
muốn lật đổ ta thì há chẳng phải mấy năm qua đều là công cốc sao.”
Lão nhìn ra sàn đá lát trong đình viện, đêm Trung thu bị kẻ che mặt phá
hủy, bây giờ đã thay đá lát hoa văn đồng tiền và hoa sen. Về phần hai
tên thích khách che mặt kia, một tên có lẽ là thủ hạ của Hoắc Lâm Phong, tên còn lại tám phần là Dung Lạc Vân của Bất Phàm Cung.
Ám vệ lão phái đến Tây Càn Lĩnh đã bẩm báo, Dung Lạc Vân rời cung nhiều ngày, nên chắc là không sai.
Ở cửa có một người tiến vào, không mặc quan phục, cải trang thành người
giang hồ, rõ là mới trở về không lâu. Đến trước bậc thềm, gã khom người
nói: “Tướng gia, đội quân của Hoắc Lâm Phong đã đến Tây Liễu Trang rồi.”
Trần Nhược Ngâm cười lạnh: “Không hổ xuất thân hành quân, bước chân cũng
nhanh chóng thật.” Đôi mắt phượng khép hờ, che giấu một chút gian xảo,
“A Trát Thái thì sao?”
Đối phương đáp: “Suốt quãng đường A Trát Thái đều ngồi cùng xe ngựa với
người hầu cận của Hoắc Lâm Phong, không cách nào ra tay được.”
Hầu cận, chắc hẳn là Dung Lạc Vân rồi, nghe xong, Trần Nhược Ngâm phẫn nộ
tức tối, phất tay cho đối phương lui. Vật chứng đã dâng lên Hoàng thượng rồi, bây giờ nhân chứng cũng ngày càng tiến gần, vật chứng có thể nói
là ngụy tạo, còn nhân chứng thì sao, ngoại trừ diệt khẩu thì còn cách gì nữa chứ.
Trần Nhược Ngâm phiền muộn đến mệt mỏi, xoay người đi vào phòng, lảo đảo gọi quản gia
tới dìu. Quản gia khuyên nhủ: “Tướng gia, đừng quá hao tổn tinh thần,
ngủ thêm một giấc đi ạ.”
Vén rèm vào phòng, Trần Nhược Ngâm căm hận nói: “Ngủ gì mà ngủ, lão ôn thần Hoắc Chiêu kia cứ đến quấy nhiễu giấc mộng của ta, chẳng thể nào ngủ
yên được!”
Rèm che từ từ hạ xuống, tiếng mắng chửi bên trong không còn nghe rõ nữa.
Cách Trường An ba mươi dặm, ở Tây Liễu Trang, kiêu vệ quân bảo vệ xung quanh dịch quán, cấm tiệt tất cả tiểu nhị ra vào. Trong dịch quán, Định Bắc
quân mới vừa dùng cơm xong, đang ngồi nghỉ chân.
Trên bàn đặt một ấm trà mới đun xong, Hoắc Lâm Phong rót ra hai ly, liếc về phía cửa.
Dung Lạc Vân bưng ly còn lại lên, hỏi: “Chỉ còn có ba mươi dặm nữa là đến Trường An rồi, hà tất phải nghỉ chân lúc này?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Không cần vội, trước hoàng hôn đến nơi là được rồi.”
Câu cuối vừa dứt, Trương Duy Nhân từ cửa tiến vào, tháo mũ rộng vành xuống, sải bước đến trước bàn. Hai ngày trước gã rời khỏi Tái Bắc, đơn thương
độc mã đi rất nhanh, đã ở trong thành Trường An tra thám một lượt rồi.
Hoắc Lâm Phong rót ra ly thứ ba: “Ngồi xuống rồi nói.”
“Đa tạ tướng quân.” Trương Duy Nhân ngồi xuống, bưng trà lên uống cạn làm
nhuận cổ họng, “Tướng quân, trong thành Trường An tất cả đều như thường, khách điếm, tửu điếm, kỹ quán, đều không có người nào khả nghi.”
Trước đó, Trần Nhược Ngâm thuê người giang hồ ẩn nấp trong thành Tái Bắc,
phen này điều tra là để phòng bị lão ta giở lại trò cũ. Trương Duy Nhân
nói tiếp: “Mấy ngày nay Trần Nhược Ngâm đều ở trong phủ thừa tướng,
không hề ra khỏi nhà, còn về phần trong cung thì long thể của Hoàng
thượng bất an…”
Hoắc Lâm Phong bật cười: “Đến cả hoàng cung mà ngươi cũng có thể thăm dò được à?”
Trương Duy Nhân nói: “Tướng quân đề cao tôi quá, chỉ là nghe nói trong thành
có rất nhiều danh y được mời tiến cung, nên tôi đoán như thế.”
Mời danh y bên ngoài vào cung, chứng tỏ ngự y trong cung đã bó tay rồi, có
thể thấy hoàng đế bệnh rất nặng. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân nhìn
nhau không lên tiếng, mỗi người tự uống trà của mình.
Dung Lạc Vân cúi gằm xuống, giống như chuyện không liên quan đến mình, nhưng hai tai vẫn dỏng lên, trong lòng lại bắt đầu chột dạ. Trương Duy Nhân
bẩm báo: “Có lẽ là do tướng quân muốn ở tạm nơi đó nên phủ Duệ Vương đã
tăng cường nhân lực, lúc nào cũng có kiêu vệ quân tuần tra.”
Điều này nằm trong dự liệu của hắn, Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Vậy Duệ Vương có qua lại với người ngoài nào không?”
Trương Duy Nhân đáp: “Duệ Vương hành sự kín kẽ, thuộc hạ không thăm dò được.”
Bẩm báo từng chuyện xong xuôi, Trương Duy Nhân vội vàng rời đi mà không
theo cùng đội ngũ của Định Bắc quân. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân ngồi nghỉ một lát rồi cũng lên đường rời khỏi Tây Liễu Trang.
Trong xe ngựa, Dung Lạc Vân trông chừng A Trát Thái, đội trưởng đang cưỡi xe
vốn là một tiểu binh, trong trận chiến Lam Hồ vì đã lập được công nên
được Hoắc Lâm Phong đề bạt lên làm đội trưởng. Nói tới cũng khéo, vị nam tử này tên Điền Triệt, quê nhà ở Nham Thổ Cương, khi Dung Lạc Vân bôn
ba đến Tái Bắc đã nghỉ chân ở nhà của cậu ta, Điền đại tẩu chính là mẹ
ruột của cậu.
Quãng đường này, Định Bắc quân có tổng cộng ba mươi binh lính tinh nhuệ, bây giờ
tới gần Trường An rồi, kiêu vệ quân đến đón tiếp đi theo bọc hậu, trông
rất rầm rộ.
Khi mặt trời sắp lặn, bọn họ thong thả đến được thành Trường An.
Lần trước đến đây vẫn là cha con đồng hành, bây giờ lại âm dương cách biệt, cảm xúc của Hoắc Lâm Phong trông rõ là buồn bã, nhưng chỉ một giây sau, khi vó ngựa tiến vào cổng thành, cảm xúc trong mắt hắn đều đã được che
giấu hoàn toàn.
Hai bên đường có rất nhiều bà con tụ tập vây xem với ánh mắt tò mò, ao ước, nhịn không được châu đầu ghé tai.
“Đó chính là Hoắc tướng quân, con trai thứ của Định Bắc Hầu, thật là uy phong.”
“Mau nhìn Định Bắc quân đi, nghe nói một trăm kiêu vệ cũng không địch lại một Định Bắc quân, có thật không?”
“Trong xe ngựa là ai thế nhỉ, có phải là phu nhân tướng quân không?”
…
Dung Lạc Vân ngồi trong buồng xe nghe được hết, gì mà phu nhân tướng quân
chứ, bá tánh Trường An quen thói nói càn, y khẽ đẩy hé cửa sổ ra, lén
lút quan sát, y nhận ra con phố này.
Đi đến cuối phố, một đội thị vệ đang cung kính chờ đợi, là thân binh của Duệ Vương phủ.
Rẽ qua đường khác, mặt đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có người đi
đường vây xem ồn ào nữa, Hoắc Lâm Phong từ xa nhìn thấy cổng Duệ Vương
phủ ngay phía trước, thấy một người đang đứng chắp tay sau lưng, trang
phục của hoàng tử, chính là Duệ Vương Mạnh Đình Nguyên.
Khi ánh sáng rực rỡ nhất, xe ngựa dừng lại, Hoắc Lâm Phong nhảy khỏi lưng
ngựa, đi đến chỗ Tam hoàng tử đang xuống bậc thềm tiếp đón. Hắn là thần
tử, chắp tay hành lễ: “Để Duệ Vương đợi lâu, xin Duệ Vương thứ lỗi.”
Mạnh Đình Nguyên cười: “Hoắc tướng quân khách sáo rồi, đường sá xa xôi, mau
vào phủ nghỉ ngơi đi.” Duệ Vương nói thế, nhưng ánh mắt vẫn dò tìm trong đội ngũ Định Bắc quân, ba mươi tinh binh ai cũng mình đồng giáp sắt,
toàn những gương mặt lạ lẫm, không có người mà hắn quen.
Hoắc Lâm Phong nhận ra, hỏi: “Duệ Vương đang tìm ai vậy?”
Mạnh Đình Nguyên giật mình: “Không có gì… Sao không nhìn thấy A Trát Thái?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ở trong xe ngựa.” Nói xong hắn đi về phía xe ngựa, mở
cánh cửa gỗ của buồng xe ra, Điền Triệt lôi A Trát Thái xuống, giải đến
trước mặt Mạnh Đình Nguyên.
Đây là nhân vật cực kỳ quan trọng, Mạnh Đình Nguyên phân phó: “Trước nhốt vào trong phủ, canh chừng cẩn thận.”
Đợi thân binh dẫn A Trát Thái đi vào trong, Mạnh Đình Nguyên nhìn về phía
xe ngựa. Dưới ánh ráng chiều đỏ rực như lửa, Dung Lạc Vân chui ra khỏi
buồng xe, bôn ba suốt một đường nhưng vẻ mỏi mệt vẫn không che lấp được
phong thái, y cầm tay Hoắc Lâm Phong nhảy xuống xe ngựa.
Hoắc Lâm Phong lặng lẽ siết bàn tay y, hờ hững nói: “Duệ Vương tìm em kìa.”
Dung Lạc Vân mím môi, y không biết làm sao, mặc cho đối phương dẫn mình tiến lên phía trước, khi cách còn ba, bốn bước, y gặp lại Mạnh Đình Nguyên
dưới con mắt của bao nhiêu người. Chỉ liếc một cái rồi y cúi xuống, trên mặt viết rõ —— “Tôi không quen người này”.
Mạnh Đình Nguyên làm thinh giây lát rồi nói: “Mau vào phủ đi, mời Hoắc tướng quân.”
Hoắc Lâm Phong làm tư thế “Mời”, theo sau Mạnh Đình Nguyên bước lên thềm
tiến vào phủ, Dung Lạc Vân đi phía sau Hoắc Lâm Phong, vừa chọc ghẹo vừa dỗ dành hắn, ba bốn lần giẫm vào đế giày hắn.
Đến một cái sân, thính đường mở rộng cửa, một đám nha hoàn gật đầu hành lễ, đợi bọn họ vào trong sảnh, cửa đóng lại, không để người khác hầu hạ.
Mạnh Đình Nguyên ngồi xuống ghế chủ vị, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân
ngồi xuống ghế ở bên rìa, trà đã rót sẵn đang tỏa lên hơi nóng.
“Trước tiên làm ấm cơ thể đi.” Mạnh Đình Nguyên cất lời, “Mùa đông năm nay
lạnh thật, bá tánh trong thành Trường An đều ít ra ngoài, nghe thấy Hoắc tướng quân tới nên mới đổ ra phố xem khí thế anh dũng của tướng quân
đấy.”
Đây chỉ là một câu
sáo rỗng thông thường, nhưng Hoắc Lâm Phong lại không có ý khách sáo,
nói: “Bá tánh Trường An thật có phúc, không giống như Tái Bắc, không chỉ phải chịu gió tuyết lạnh giá mà còn phải chịu cảnh lưu lạc trong chiến
tranh.”
Mạnh Đình Nguyên
thở dài một tiếng: “Chỉ trách Trần Nhược Ngâm gian xảo, vậy mà dám mai
phục trong thành Tái Bắc, liên lụy bao nhiêu là bách tính.” Tầm mắt di
chuyển, dừng trên bàn tay đang cầm tách trà của Dung Lạc Vân, “Còn làm
vướng chân binh lực, nếu không có Định Bắc Hầu thì có lẽ…”
Dường như là không thể nói hết, y sửa lời: “Bổn vương không nên nhắc đến
chuyện đau lòng của tướng quân, mong tướng quân đừng trách.”
Hai người mỗi người một câu, không có gì ngoài trận ác chiến cách đây không lâu, trong khoảng thời gian này, Dung Lạc Vân ngồi yên lặng lắng nghe,
từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Đợi mặt trời lặn hẳn, trời bắt đầu
tối đen, quản gia trong phủ tới báo bữa tối đã chuẩn bị xong.
Mạnh Đình Nguyên đứng dậy: “Bổn vương tổ chức tiệc đón gió cho Hoắc tướng quân, chúng ta đi làm vài chung đi.”
Hoắc Lâm Phong đương nhiên đồng ý, cùng Mạnh Đình Nguyên ra ngoài, đẩy cửa
ra chỉ nhìn thấy cảnh đêm tối om, đèn hành lang không sáng lắm, Mạnh
Đình Nguyên xoay mặt nhìn chằm chằm dưới chân Dung Lạc Vân, quan tâm
nói: “Cẩn thận bậc cửa, coi chừng vấp chân.”
Dung Lạc Vân “Vâng” một tiếng thật khẽ, nhưng không ngờ bàn tay khép bên
sườn được Hoắc Lâm Phong cầm lấy, cẩn thận dắt y bước qua bậc cửa. Nhẹ
nhàng buông ra, hơi ấm vấn vít nơi bàn tay, y cuộn tay lại, giữ lại chút độ ấm đó không nỡ để nó bay đi.
Đến Noãn Các dùng cơm, vừa vào phòng, Dung Lạc Vân lập tức cảm thấy quen
mắt, ngồi xuống bàn, mặt bàn trải khăn gấm hoa văn cán gân, viền vải rũ
tua rua, còn có bình vàng bụng tròn đựng rượu đặt giữa những món cao
lương mỹ vị… Đây là căn phòng hôm đó y đột nhập vào Duệ Vương phủ nói
chuyện với Mạnh Đình Nguyên.
Vương phủ rộng lớn, vì sao lại cứ phải chọn nơi này để chiêu đãi?
Vừa ngước mắt lên, Dung Lạc Vân chạm phải ánh mắt Mạnh Đình Nguyên phóng
tới, y dời tầm mắt, nhìn chằm chằm đĩa sứ phát sáng trước mặt mình.
Hoắc Lâm Phong đang cầm khăn nóng lau tay, hắn không biết nguyên do trong
này, chỉ cảm thấy Noãn Các này không rộng rãi lắm. Khai tiệc, nha hoàn
rót đầy rượu, hắn bưng chung rượu lên thực hành bổn phận của thần tử:
“Duệ Vương, tại hạ kính người.”
Mạnh Đình Nguyên uống cạn, cho nha hoàn hầu hạ lui xuống, đích thân rót
rượu. “Bây giờ không có người ngoài nữa, chúng ta cũng thoải mái nói
chuyện đi.” Hắn nói, “Dù sao thì… chúng ta cũng đã quen biết từ trước
rồi.”
“Chúng ta” này ám
chỉ bản thân Duệ Vương và Bất Phàm Cung, Bất Phàm Cung và phủ tướng
quân, không có nói rõ chuyện kết liên minh, về mặt ý nghĩa rõ ràng là
đang lôi kéo.
Hoắc Lâm
Phong nghe xong, khóe mắt liếc về Dung Lạc Vân ở bên cạnh, nói: “Vương
gia và Nhị cung chủ qua lại mới nhiều, tôi chỉ có thể tính là người
ngoài cuộc thôi.”
Mặt
Mạnh Đình Nguyên không cảm xúc gì, nhưng trong lòng không khỏi ngập
ngừng, bởi vì câu này của Hoắc Lâm Phong là đang ám chỉ lời từ chối. Hắn nhớ, lúc trước Dung Lạc Vân đến tìm mình, thẳng thắn bày tỏ có quan hệ
sống chết với Hoắc Lâm Phong, gì mà rất nhớ nhung, tình cảm chân thật,
vậy sao giờ thái độ của Hoắc Lâm Phong lại lạnh nhạt như thế?
Nhưng cùng một câu nói, Mạnh Đình Nguyên nghe ra lạnh nhạt, còn Dung Lạc Vân
ngửi ra mùi chua lòm, thầm nghĩ, Hoắc Lâm Phong là đang mỉa mai y đây
mà, mỉa y ban đầu qua lại với Duệ Vương, bồ câu đưa thư cũng nuôi tận
mấy lồng.
Dung Lạc Vân
gắp một miếng thịt viên, giả ngốc lo ăn, định làm lơ màn này, ai ngờ,
trong đĩa có một con tôm to được gắp bỏ vào. Nhìn theo hướng đầu đũa,
tay đeo nhẫn ngọc, xiêm y viền mép hoa văn chìm, sau đó là gương mặt của Mạnh Đình Nguyên.
Mạnh
Đình Nguyên tưởng là Hoắc Lâm Phong vẫn chưa biết thân phận của Dung Lạc Vân nên không gọi tên thật “Đường Hành”, mà nói: “Tiểu Dung, thử xem
món tôm này nấu có vừa miệng không.”
Hoắc Lâm Phong chơi nhăn mày, tuy không lên tiếng nhưng cũng vươn tay ra gắp một con.
Mạnh Đình Nguyên nhìn cảnh này thầm nghĩ, đều là tôm cả, đang muốn phân cao
thấp với mình sao? Dựa theo thứ tự trước sau thì cũng nên ăn con của
mình trước.
Nhưng Hoắc
Lâm Phong lại gắp con tôm đó vào trong đĩa của mình, bỏ đũa xuống, lột
sạch vỏ tôm, lúc này mới đem con tôm đã sạch vỏ gắp cho Dung Lạc Vân.
Hắn không gắp vào đĩa sứ mà trực tiếp bỏ thẳng vào bát Dung Lạc Vân.
“Nếm thử xem.” Khăn vải bày ở đó, nhưng Hoắc Lâm Phong lại móc khăn tay màu
xám ở trong vạt áo ra lau tay, thong thả ung dung, đủ để khiến Duệ Vương nhìn rõ cây ngân hạnh trên chiếc khăn tay.
Lúc trước Đường phủ trồng rất nhiều cây ngân hạnh, sau khi tan nhà nát cửa, đương nhiên phải có món đồ để gửi gắm nỗi nhớ, Mạnh Đình Nguyên nhìn
cảnh này tự nhiên sẽ đoán ra được chiếc khăn này là ai tặng.
Dung Lạc Vân động đũa, ăn con tôm mà Hoắc Lâm Phong gắp cho, rồi vươn tay ra gắp một miếng cá, bỏ lại vào bát Hoắc Lâm Phong cho có lễ nghĩa qua
lại. Gắp xong vẫn chưa dừng, tay trái còn duỗi ra rút từng miếng xương
dăm trên ngón út đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc tinh xảo.
Mạnh Đình Nguyên không biết nên biểu cảm như thế nào: “Tiểu Dung, đây đâu phải là cái nhẫn ta tặng cho Tiểu Dung.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Là tại hạ tặng.”
Noãn Các rơi vào bầu không khí tĩnh mịch, Dung Lạc Vân cuộn tay lại, rũ
xuống siết tua rua ở mép vải, bỗng nhiên, Hoắc Lâm Phong ở dưới bàn nắm
lấy tay y, chỉ tay dán sát vào nhau, càng trở nên khắng khít hơn.
“Vương gia.” Hoắc Lâm Phong nói, “Vẫn đừng nên gọi là ‘Tiểu Dung’ nữa, nếu bị
người khác biết em ấy chính là Dung Lạc Vân, há chẳng phải để người ta
hoài nghi vương gia cấu kết với môn phái giang hồ sao?”
Lời này rất có lý, Mạnh Đình Nguyên không thể nói ra được chữ “Không”.
Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Gọi ‘Tiểu Hành’ cũng không thích hợp, nếu bị người khác biết em ấy là con của Đường Trinh, há chẳng phải dây vào rắc rối
sao?”
Mạnh Đình Nguyên
hơi sửng sốt, trừng to hai mắt nhìn hắn, không ngờ Hoắc Lâm Phong đã
biết được thân phận của Dung Lạc Vân rồi. Trong lúc sững sờ, tim y ê ẩm
căng phồng, không biết phải nói gì nữa.
Mạnh Đình Nguyên hoàn hồn: “Hoắc tướng quân, trập viên trong phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, tướng quân đến đó nghỉ ngơi đi.” Nếu đã tỏ rõ thân phận
rồi, vừa hoảng loạn vừa lo lắng, “Tiểu Hành… Tiểu Hành ở trong chủ uyển
nhé, chúng ta hàn huyên chuyện cũ?”
Dung Lạc Vân thầm nghĩ, ngài đừng hại tôi nữa mà…
Y cự tuyệt: “Tôi ở trập viên là được rồi, chuyện cũ đã phủ bụi nhiều năm, không cần phải nhắc lại làm gì.”
Nói đến mức này rồi, Mạnh Đình Nguyên cười khổ một tiếng, không thể tiếp
tục kéo dài nữa, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đứng dậy cáo từ, được
quản gia dẫn đi, bước ra khỏi Noãn Các đi về phía trập viên.
Ánh lửa lập lờ, men say ngây ngất, trong bóng tối Dung Lạc Vân níu lấy tay áo Hoắc Lâm Phong.
Đúng như y dự liệu… quả nhiên là không ổn mà.
Tác giả:
Mạnh: Tiểu Dung không cho gọi, Tiểu Hành cũng không cho gọi, vậy tui gọi em ấy là cái gì?
Hoắc: Người anh em.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh nhìn thấy Dung, hỏi: “Người anh em, tối qua ngủ có ngon không?