Thánh chỉ ung dung đến Định Bắc Hầu phủ, vẫn y như cũ, lệnh cho Hoắc Lâm
Phong đến Trường An diện thánh để được phong thưởng. Cả nhà quỳ trên đất nghe tuyên chỉ xong, lập tức đa tạ long ân, Hoắc Lâm Phong nhận lấy
cuộn gấm kia.
“Mọi người đường xa vất vả, ở Hầu phủ nghỉ ngơi chút đi.” Hoắc Kinh Hải phất tay dẫn đường, đích thân dẫn quan thánh chỉ đi.
Hoắc Lâm Phong dìu Bạch thị đứng dậy, đi về phía phòng lớn, còn chưa đến
trước cửa thì hắn đã nhìn thấy bóng dáng Dung Lạc Vân qua khe hở chạm
khắc hoa văn. Không biết sao, trong phòng rõ ràng bập bùng ánh lửa nhưng hắn lại cảm thấy Dung Lạc Vân đang run cầm cập.
Kẽo kẹt, Hoắc Lâm Phong đẩy cửa ra nhìn thấy thật rõ, Dung Lạc Vân mím môi
trố mắt, bộ dạng vô cùng hoảng sợ. Hắn dìu Bạch thị vào phòng, thấp
giọng hỏi han: “Sao thế, thấy trong người không khỏe à?”
Dung Lạc Vân lắc đầu, muốn nói mình không sao, nhưng cho dù thế nào y vẫn không nói ra được.
Bạch thị cũng nhận ra điều kì lạ, liền gọi: “Vãn Sênh, châm thêm lửa đi, rồi bưng một bát canh nóng tới đây.” Phân phó xong, bà đóng cửa lại ngăn
cản khí lạnh bên ngoài, “Có phải bị cảm lạnh không?”
Dung Lạc Vân vẫn lắc đầu, hai tay giấu trong tay áo, siết chặt đến nỗi đốt
ngón tay đều trắng bệch. Trước giờ y đều dũng cảm tự tin, huống hồ ban
nãy vẫn còn bình thường, bây giờ đột ngột biến sắc khiến người ta không
khỏi lo lắng.
Hoắc Lâm Phong nói với Bạch thị: “Mẹ, mẹ ở đây, nên có lẽ em ấy không tiện nói.”
Hắn tiến lên nắm hờ Dung Lạc Vân, dắt vào bên trong, tiến vào cửa trong đến một đoạn hành lang nhỏ trong phòng. Đoạn hành lang chỉ dài mấy bước này yên tĩnh đến lạ thường, hơi chật hẹp, đặt ba, bốn giá gỗ sưa, bình ngọc trên giá cắm những cành mai tuyết tươi mới.
Đã đến nơi không người rồi, Hoắc Lâm Phong vừa xoay người lại, mặt đối mặt hỏi: “Sao thế, kể cho ta ——”
Âm cuối vẫn chưa phát ra thì Dung Lạc Vân đã ngửa mặt lên bổ nhào lên
người hắn như chim yến tìm tổ, hắn theo đà ôm lấy y, cơ thể dưới bàn tay mỏng manh yếu ớt, run lẩy bẩy, nếu không phải lạnh, vậy chỉ có thể là
sợ.
Nỗi lo lắng của Hoắc Lâm Phong trào dâng: “Tiểu Dung, nói gì đi.”
Dung Lạc Vân áp má lên vai Hoắc Lâm Phong, ánh mắt không xê không dịch, nhìn chăm chú vào một bông mai tuyết. Mãi một lúc sau, y mới thì thào: “Ta
sợ.” Sợ Hoắc Lâm Phong không hiểu, y vụng về giải thích, “Thánh chỉ vừa
tới là ta bắt đầu sợ, ta tưởng là…”
Y cứ nghĩ là mười bảy, mười tám năm trôi qua, y sẽ không còn sợ hãi đến
vậy nữa, nhưng không ngờ y đã đánh giá cao bản thân mình rồi.
Hoắc Lâm Phong sực tỉnh ngộ, bàn tay chuyển động vuốt ve sau gáy Dung Lạc
Vân, như đang vuốt lông con thú cưng đang hoảng sợ. Nút thắt tâm tình
cần được gỡ bỏ, hắn không kiêng dè gì mà hỏi: “Năm đó trong nhà em gặp
biến cố, đã phải nhận thánh chỉ đúng không?”
Dung Lạc Vân cứng đờ: “Cũng là một tên quan ăn mặc giống như vậy, dẫn theo
kiêu vệ quân tiến vào phủ tuyên chỉ.” Ký ức như những cơn sóng, vỗ mạnh
vào nỗi đau của người ta, “Khi đó ta nghe không hiểu, nhưng sau khi đọc
thánh chỉ xong thì đám người đó liền rút đao vung kiếm, giết sạch người
trong phủ…”
Lớn lên một chút y mới hiểu, thánh chỉ nói là “đại nghịch bất đạo”, tuyên phạt “giết chết bất luận tội”.
Dung Lạc Vân khi đó chỉ mới năm tuổi, chính mắt nhìn thấy hạ nhân trong phủ
chết dưới lưỡi đao, những người hầu kẻ hạ, những người từng gọi thiếu
gia, những người đang sống sờ sờ bỗng hóa thành một vũng máu tanh. Sau
đó y và cha mẹ chia ly, bị dẫn đi trong đêm, dọc đường hoảng loạn suýt
nữa mất mạng, từ đó trở đi không còn được gặp cha mẹ nữa.
Tim Hoắc Lâm Phong co thắt, cúi đầu nghiêng mặt, hôn lên sau tai Dung Lạc
Vân thay cho những lời an ủi. Hắn hôn vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, mổ
từng chút lên cơ thể run rẩy này.
Sự dịu dàng này có thể hóa giải được trăm nghìn cơn ớn lạnh, Dung Lạc Vân tiếp nhận lấy, còn cầu xin: “Nữa đi.”
Hoắc Lâm Phong dùng một tay nâng mặt y lên, hôn lên gò má, đuôi mắt, thậm
chí còn dùng đầu môi mân mê mí mắt của Dung Lạc Vân. Con ngươi bị chèn
ép, trước mắt Dung Lạc Vân nổ đom đóm, giống như nở hoa luôn rồi vậy. Y
giống như một đứa trẻ háu ăn, cọ tới cọ lui trên lòng bàn tay Hoắc Lâm
Phong, y hé mở môi, chủ động ngước cằm dâng lên.
Hoắc Lâm Phong ngậm lấy y, bốn phiến môi quấn quýt vào nhau, răng nanh va
chạm, đầu lưỡi dây dưa, phát ra tiếng nước nhớp nháp. Mai tuyết cũng may đang ngậm nụ đợi nở, nếu như nở ra rồi nhất định sẽ thẹn thùng đến gãy
cành mất.
Đợi đến khi từ
từ tách ra, mặt Dung Lạc Vân đã ngượng chín, cửa sổ hoa văn hắt ánh sáng ánh lốm đốm của nhị hoa đậu trên mặt y, giống như một nốt ruồi đa tình. Hoắc Lâm Phong không dời nổi tầm mắt, dùng ngón tay miết khóe miệng
Dung Lạc Vân, khàn giọng nói: “Có ta ở đây, sau này không cần phải sợ gì nữa.”
Dung Lạc Vân nhìn xuống, cắn nhẹ một cái lên ngón tay kia, một lời hồi đáp rướm đầy mật ngọt.
Hoắc Lâm Phong thầm nói “oan gia”, tay còn lại siết chặt, hỏi: “Sao vẫn còn run thế?”
Hành lang tĩnh mịch vang lên tiếng cười trầm thấp của Hoắc Lâm Phong, gảy
lên dây đàn con tim, hai cơ thể đã sưởi ấm cho nhau đến nóng hầm hập,
vừa tách ra đã khiến đôi bên quyến luyến. Dung Lạc Vân xoay người về
phía giá gỗ, né tránh ánh mắt lưu luyến của đối phương, còn giơ tay lên
nghịch mai, giả vờ như mình không xấu hổ gì.
Hoắc Lâm Phong đúng là một tên nhà binh thối tha không biết thương hoa tiếc
ngọc, vươn tay ra ngắt một đóa, nói: “Dung Lạc Vân yêu mình.”
Dung Lạc Vân giật thót tim: “Ban ngày ban mặt, nói xằng bậy gì thế…”
Hoắc Lâm Phong lại ngắt một bông nữa: “Dung Lạc Vân không yêu mình.”
Hắn chưa dừng lại, tiếp tục ngắt hết đóa này đến đóa khác, cứ liên tục lặp
lại “yêu mình không yêu mình”, không lâu sau, cành mai trong bình ngọc
trơ trụi, hoa tàn rụng đầy đất.
“… Yêu mình.” Thấy chỉ còn lại một đóa, Hoắc Lâm Phong ngắt xuống, “Không yêu mình.”
Dung Lạc Vân ngơ ra, tiến lên phía trước đến bên cạnh giá gỗ, gập cổ nhìn
vào trong bình, chỉ sợ còn sót lại gì đó. Nhưng mà cành mai tuyết đã
trụi lủi, dùng hoa để bấm mệnh mà bấm ra rạn nứt tình cảm, cậu thất vọng lảo đảo, nói: “Vớ vẩn quá đi, rõ ràng ta yêu huynh đến thế cơ mà.”
Nét ngượng ngùng cũ chưa tan bây giờ lại có thêm nét mới rồi.
Hoắc Lâm Phong xấu xa đến mức ấy là chỉ đợi câu này thôi, nghe xong thấy thả lỏng toàn thân, lật tay lại, để lộ một đóa hắn giấu trong lòng bàn tay. Dung Lạc Vân trúng chiêu, thẹn đến khó nhịn nổi, giơ nắm đấm lên, rượt
Hoắc Lâm Phong từ hành lang đến sảnh nhỏ.
Trong gian phòng trong sảnh, Bạch thị nghe thấy tiếng động, hô gọi: “Tới húp canh đi.”
Dung Lạc Vân lập tức dừng lại, chột dạ quá mà, dùng mu bàn tay chùi chùi
miệng, lúc nãy thì đáng thương cầu hoan, bây giờ lại chê người ta hôn
bạo quá, hại môi y đỏ bừng.
Hai người chân trước chân sau tiến vào phòng, Bạch thị nhìn sang, quan sát
biểu cảm của Dung Lạc Vân, rồi lại nhìn qua Hoắc Lâm Phong đang nhịn
cười là biết ngay mọi chuyện đã ổn rồi. Bà không muốn truy hỏi, nói:
“Nhân lúc canh còn nóng, mau ăn đi.”
“Cảm ơn bá mẫu.” Dung Lạc Vân ngồi xuống, bưng bát lên nhấp từng ngụm.
Hoắc Lâm Phong bưng bát còn lại lên, ngửa cổ húp ực ực như đang uống rượu.
Bạch thị rốt cuộc cũng yên lòng, cảm thán: “Hôm nay mới về mà thánh chỉ
đã tới rồi, đúng là không được nghỉ ngày nào.”
Thánh chỉ đã tới, hai ngày tới ắt phải chuẩn bị ngay, quả thật quá gấp rút.
Vãn Sênh ở một bên hầu hạ, nói: “Sinh thần của thiếu gia sắp đến rồi,
xem ra cũng không đợi được nữa, cũng không biết có kịp về đón tết hay
không.”
Một khi đến
Trường An thì cũng không chắc có thể quay về, Hoắc Lâm Phong nhìn về
phía Bạch thị, dịp đoàn viên không thể nói lời ly biệt, sợ Bạch thị
buồn. Nhưng mà, hắn đã xem thường mẹ mình rồi, Bạch thị từ lâu đã nghĩ
tới, quay đầu nói với Vãn Sênh: “Tiểu nha đầu thiếu suy nghĩ, chỉ nhớ
mấy chuyện lặt vặt không quan trọng.”
Hoắc Lâm Phong vừa nghe liền hiểu, gọi một tiếng “Mẹ”.
Bạch thị nói: “Lâm Phong, đại sự làm trọng.” Giọng dịu dàng đè thấp, bà căn
dặn, “Trận chiến này đe dọa tính mạng bách tính, hy sinh tính mạng tướng sĩ, phu thê Đường Trinh năm đó, còn có tính mạng của cha con hôm nay,
con nhất định phải nhớ cho kỹ.”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Vâng, con đều ghi nhớ hết.”
Bạch thị nói: “Phen này đến Trường An, gian phải trừ, ác phải diệt, tuyệt đối không được buông thả.”
Hoắc Lâm Phong cam kết: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.”
Nói đến đây cũng không cần nhiều lời nữa, Bạch thị nở nụ cười nhạt: “Vãn Sênh, lấy đồ tới đây.”
Tiểu nha hoàn đến bên tủ lấy ra một tay nải, mở nút buộc, bên trong cất một
cái túi gấm sưởi ấm tay vẫn còn mới, lớp trong lót lông thỏ xám, bên
ngoài bọc bằng gấm màu đen, thêu một con hổ trông rất linh hoạt.
“Thử xem.” Bạch thị đưa cho Dung Lạc Vân, “Lần này đi có cái để dùng rồi.”
Dung Lạc Vân nhận lấy, một món quà kỳ công như vậy khiến y được thương mà
sợ, hai tay đút vào từ hai bên, ngay tức thì tay ấm lại, độ ấm từ lòng
bàn tay lan ra khắp người, đến cả trái tim cũng nóng lên.
“Đa tạ bá mẫu.” Y giống như khó mà tin được, “Hôm đó con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, vậy mà bá mẫu thật sự làm cho con.”
Bạch thị cười nói: “Mấy ngày trước đã làm xong rồi, chỉ đợi con từ quân
doanh về thôi.” Bà nhìn con hổ trắng kia, “Con nói nhà họ Hoắc là binh
lính hổ sói, thêu cái này… mới xứng.”
Dung Lạc Vân giật mình, vô cùng khiếp sợ, nhất thời không biết nên trả lời
thế nào. Bạch thị lại chuyển chủ đề, lấy ra một món nữa trong tay nải,
là một đôi ủng bằng vải bông, nói: “Lâm Phong, cái này cho con.”
Hoắc Lâm Phong nhận lấy: “Đa tạ mẹ, con đi về sẽ thay ngay.”
Bạch thị cười cười: “Vậy các con về nghỉ ngơi thu dọn hành trang đi.”
Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân rời đi, ra đến hoa viên nhỏ, thời tiết này
trăm hoa đều điêu tàn, duy chỉ có hoa mai là nở rất tươi. Mai đỏ bọc
trong tuyết trắng, yêu kiều gặp phải thuần khiết, vậy mà chẳng ai vừa
mắt ai.
Hoắc Lâm Phong nói: “Cũng bình thường thôi, còn lâu mới đẹp bằng hoa ngọc lan.”
Dung Lạc Vân nhiễu sự: “Sao lại thay đổi rồi, không phải nên nói là không đẹp bằng ta sao?”
“…” Hoắc Lâm Phong cứng họng, hắn thật sự đã chiều hư nhóc con da mặt mỏng
này rồi, dám chu môi đòi hôn, cũng dám nói mấy lời sến sẩm không biết
xấu hổ ngay trong hoa viên.
“Phải, em đẹp.” Hắn nói, “Đáng tiếc Tiểu Xuân Đài bị phong tỏa rồi, nếu không
với vẻ đẹp của em, hoa khôi ở đó cũng phải lấy làm xấu hổ.”
Dung Lạc Vân biết đây là nói móc, muốn đấm cho một cái nhưng lại không nỡ
rút tay ra khỏi túi gấm, nên chỉ đành rối bời mà thôi. Hai tay Hoắc Lâm
Phong lạnh ngắt, đỏ mắt ngưỡng mộ, vừa duỗi tay ra vừa nói: “Mỹ nhân ơi, sưởi ấm cho ta với.”
Dung Lạc Vân nhanh nhẹn trốn đi: “Nằm mơ đi!”
Y vội vàng bỏ chạy, tà váy phất phơ bị Hoắc Lâm Phong túm lấy, suýt nữa
lảo đảo ngã sấp xuống, họ đuổi bắt nhau, vòng qua gốc cây mai trong
vườn, giẫm lên tuyết chạy đến biệt uyển.
“Thiếu gia.” Ở cổng vòm bắt gặp bốn, năm nô bộc.
Dung Lạc Vân phanh gấp lại, bộ dạng lúng túng đó cứ như vừa bị người ta bắt
gian vậy. ngược lại Hoắc Lâm Phong rất điềm nhiên, khoát khoát tay, cây
tùng nghiêng ngả bên trong cánh cửa lộ ra một đoạn, tiện thể vuốt tuyết
đọng trên cành xuống.
Đợi họ rời đi, hắn vo một quả cầu tuyết, nói: “Không giỡn nữa, đi đàng hoàng đi.”
Dung Lạc Vân cúi đầu, đường hoàng đi về phía trước, không kịp phòng bị, sau
gáy cũng không có mắt, đi được bảy tám bước thì phập một tiếng, mông y
bị trúng một quả cầu tuyết. Y xoay người phẫn nộ, thấy Hoắc Lâm Phong
lại vo một quả nữa, trong màn tuyết trắng, dưới bầu trời xanh, vẻ anh
tuấn lỗi lạc cũng không giấu được sự nghịch ngợm giữa hàng lông mày.
Quả cầu này vừa nhỏ vừa lỏng, Hoắc Lâm Phong ra tay cực nhanh, chớp mắt một cái đã nghe thấy Dung Lạc Vân khẽ gầm lên.
Quả cầu tuyết ném thẳng vào cổ, tan thành hoa tuyết, không đau nhưng rất
lạnh. Dung Lạc Vân run rẩy cả người, chạy ào về phía Hoắc Lâm Phong,
cuối cùng cũng chịu rút bàn tay nóng hầm hập ra, quát: “Ta sẽ giết
huynh!”
Lúc nãy là huynh
đuổi ta, bây giờ là ta rượt huynh, Hoắc Lâm Phong co cẳng chạy ngay, men theo hành lang, nhân cơ hội bốc một nắm tuyết trên lan can, vo thành
quả cầu, trở tay ném về phía sau.
Dung Lạc Vân giơ tay gạt ra, rượt đến giữa đình viện, tuyết dày vẫn chưa
quét, trên đá lát phủ một lớp băng mỏng. Bất thình lình, đế giày trơn
trượt, cơ thể mất thăng băng, y ngã ngửa lên mặt tuyết.
Võ công cao cường như thế, ngã nhào một cú có là gì đâu, nhưng tim Hoắc
Lâm Phong nói mềm là mềm ngay, chạy tới cúi người kéo tay Dung Lạc Vân.
“Ngã ở đâu vậy? Có đau không?” Hai tay nắm chặt, một ấm một lạnh, “Dậy
đi, giận rồi à?”
Mặt Dung Lạc Vân không có cảm xúc gì, cũng không lên tiếng, nhưng lại túm mạnh
lấy Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong cũng biết tỏng, ngã nhào xuống, sau
đó lập tức ôm Dung Lạc Vân lăn một vòng, đè người ta lên đất tuyết.
Ánh mặt trời chiếu rọi, mặt Dung Lạc Vân trắng y như là tuyết, sợ y lạnh,
nên Hoắc Lâm Phong dùng bàn tay đỡ sau đầu y. “Chúng ta sắp tới Trường
An rồi.” Y nói, trong miệng thở ra khói trắng, “Rời khỏi nơi đây, có
chút luyến tiếc.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Sau này chúng ta sẽ quay về, có lẽ khi đó ngọc lan cũng đang nở hoa rồi, đẹp giống như em vậy.”
Trời băng đất tuyết cũng không che lấp được tình nồng ý mật, hai người dựa vào nhau, thời tiết có lạnh cũng thấy ấm.
Lúc này, Đỗ Tranh vén rèm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trong tuyết, vội vàng lùi về: “Ây dô, mù mắt tôi rồi!”
Chủ tử đùa giỡn chẳng còn chút thể diện nào.
Trong phòng lớn ở chủ uyển, Bạch thị thấy hơi nhàm chán, bà cầm một quyển
sách ngồi trên sạp đọc, Vãn Sênh thu dọn bàn xong xuôi, đang định đi,
Bạch thị trầm ngâm nói: “Mai tuyết trong hành lang đã trụi hoa rồi, ngắt một cành mới thay vào đi.”
Vãn Sênh hơi nghi ngờ, chợt nhớ tới phu nhân đã đến hành lang tìm thiếu gia và công tử nhất định đã nhìn thấy. Nhưng có phải trẻ con nữa đâu, đang
yên đang lành tự dưng vặt hết hoa, cô đi ra ngoài, nhịn không được mà
lẩm bẩm: “Là ai làm không biết…”
Đợi Vãn Sênh ra ngoài, Bạch thị tự nhủ: “Còn có thể là ai nữa chứ.”
Đáng lẽ nên nhìn ra từ lâu rồi, là một đôi tình nhân.
Tác giả:
Sau khi Đỗ Tranh nghỉ hưu đã viết một cuốn thoại bản trăm vạn chữ “Tướng
quân anh dũng và công tử xinh đẹp”, trở thành tác giả viết thoại bản nổi tiếng nhất giang hồ.