Dung Lạc Vân nghe thế liền phì cười, khẽ mắng một câu “Không biết xấu hổ”.
Hoắc Lâm Phong chẳng những không đáp trả, mà còn phối hợp theo gật gù. Hắn
nhìn Dung Lạc Vân vì cười mà cong cong đôi mắt, còn có đôi môi nhếch
thành hình cung, nói: “Từ khi ta vào quân doanh tới nay, cuối cùng em
cũng cười rồi.”
Hắn vừa
nói xong, nụ cười của Dung Lạc Vân lập tức tắt lịm, đuôi mắt cũng không
cong lên nữa, môi cũng mím chặt, đi vuốt lông ngựa để chuyển dời sự chú
ý. Vừa mới tắm xong nên bộ lông còn ươn ướt, y dùng ngón trỏ vẽ lung
tung trên lựng ngựa.
Hoắc Lâm Phong nhìn chăm chú “nhất chỉ thiền” (*) e dè kia, trong đầu quanh quẩn quang cảnh buổi sáng hôm nay. Xiêm y mở
toang, vết thương trên vai được thay băng mới, bên cạnh còn đặt lọ thuốc cao quên cất. Cao thuốc đen sì, đắng nghét, mang theo mùi hương thanh
mát giảm đau của đan bì.
(*) nhất chỉ thiền: là những kiểu hít đất, chồng cây chuối chỉ dùng một ngón tay
Hắn ngồi dậy mặc áo, cúi đầu xuống lại nhìn thấy vệt cao thuốc đã khô trên
bụng, lớn bằng ngón tay, dấu vết kéo dài lên trên, dường như là được đầu ngón tay vuốt ve. Lúc đó còn không hiểu vì sao, bây giờ nhìn người kia
vuốt lông ngựa hắn mới mơ hồ đoán ra.
Hoắc Lâm Phong thăm dò thẳng thừng: “Tối qua bôi thuốc xong, em đã sờ ta đúng không?”
Dung Lạc Vân thầm kinh ngạc, làm sao mà bị phát hiện được? Rõ ràng động tác
của mình rất nhẹ nhàng mà, là lúc ấn vào hấu kết, hay là khi hỏi chuyện? Suy nghĩ một lúc, y giả vờ bình tĩnh nói: “Ta xem thử huynh còn vết
thương nào khác không, nên đã chạm vào vài chỗ.”
Vài chỗ? Hoắc Lâm Phong bật cười, chỉ một chỗ trên bụng thôi đã đủ khiến
hắn bất ngờ rồi, hóa ra là có tận vài chỗ. “Sờ vào vết sẹo trên bụng ta
rồi phải không?” Đối phương gật đầu, vì thế hắn vừa đoán vừa hỏi, “Eo
cũng sờ rồi?”
Dung Lạc Vân gật đầu, thẹn thùng gẩy gẩy bàn đạp.
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong xoay chuyển, giở giọng chất vấn: “Sờ eo xong rồi còn lén hôn ta làm gì?”
Dung Lạc Vân lại giật mình: “Nói bậy!” Trong lòng hết sức căng thẳng, bô lô
ba la khai ra toàn bộ, “Chỉ chạm vào bụng, eo và ngực, ấn hầu kết, và
chọc vào râu thôi.”
Nói
xong mới nhận ra mình vừa xổ một tràng nghe như một tên dâm ô vậy. Y
ngoảnh mặt nhìn trộm, Hoắc Lâm Phong đang thong dong nhìn y, mắt sáng
lấp lánh, y mới hoảng hốt hiểu ra mình bị gài bẫy.
“Sau này không cần sờ lén lút nữa.” Hoắc Lâm Phong lên tiếng, “Em muốn sờ ở đâu cũng được, chỉ cần trên thân thể ta có.”
Câu này thật là ám muội, người nói thì không biết ngượng, người nghe lại
liêu xiêu tâm tư. Dung Lạc Vân thầm nghĩ, thứ trên người huynh có, chẳng lẽ ta không có? Không chỉ có, mà có khi còn hùng vĩ hơn nữa kìa.
Chỉ trong khoảng thời gian dắt ngựa này thôi mà mỗi người đã ôm một tâm trạng khác nhau.
Hai người quay lại sân tập bắn, không gian thoáng đãng mênh mông, cách đó
chừng trăm bước là một dãy bia ngắm. Hoắc Lâm Phong chọn ra một cây
cung, gẩy gẩy kiểm tra, bảo Dung Lạc Vân đứng yên bắn thử.
Dung Lạc Vân rút tên kéo cung, nhắm một mắt ngắm vào hồng tâm, lưu loát bắn ra một mũi tên.
Hoắc Lâm Phong báo: “Chưa trúng hồng tâm, lại lần nữa.”
Dung Lạc Vân bắn mũi tên thứ hai, Hoắc Lâm Phong tiếp tục báo: “Chưa trúng,
lần nữa.” Cứ lặp đi lặp lại như thế mãi đến mũi tên thứ sáu, rốt cuộc
cũng trúng. Nếu ở trên chiến trường thì sáu mũi tên đã đủ cho quân địch
dí tới trước mặt rồi, Hoắc Lâm Phong khẽ lẩm bẩm: “Kỵ xạ nào đâu chỉ
không tốt lắm, rõ ràng là quá tệ.”
Dung Lạc Vân nghe được rành rành, người trong giang hồ rất nhạy cảm, đường
đường là một cung chủ lại có mặt tiền đẹp, y vô cùng bực bội. Duỗi tay
ra rút thêm một mũi tên nữa, kéo căng dây cung đến hết mức, đột nhiên
“phựt” một tiếng dây cung đứt đôi.
Bầu không khí bỗng rơi vào yên lặng, y cầm cây cung đứt luống cuống không biết làm sao.
Hoắc Lâm Phong vừa yêu vừa hận, vừa tức vừa cười, trong đầu hiện lên hình
ảnh Dung Lạc Vân một tay xách vại. “Cung tốt khó làm, nhóc xúi quẩy.”
Hắn mắng một câu, “Trong quân doanh, ai làm hỏng cung sẽ bị phạt hai
mươi trượng, nếu em là binh sĩ thì chắc mông sẽ nở hoa mất.”
Mới nãy bắn tên đã mất mặt lắm rồi, bây giờ cả người Dung Lạc Vân đều mẫn
cảm: “Có mỗi hai mươi trượng, còn không đủ gãi ngứa.” Vừa khoác lác xong liền thấy Hoắc Lâm Phong tiến lại gần, khiến y hơi căng thẳng.
“Làm gì ——“
Chưa nói hết câu thì mông đã chịu một bạt.
Hoắc Lâm Phong dùng bàn tay to lớn chai sần thay cho quân trượng, vỗ lên cái mông tròn với lực độ vừa phải. Nhân lúc không có người, cách lớp quần
áo, da mặt dày phát khiếp. Một bạt vừa hạ xuống đã viên mãn giấc mộng
giày vò người ta tối hôm qua.
“Đủ gãi ngứa chưa?” Hắn hỏi.
Dung Lạc Vân nghiến răng: “Ta phải bắn huynh!”
Hoắc Lâm Phong cười khì, xoay người đi: “Đợi ở đó, ta đi tìm một cây cung tốt cho em.”
Không lâu sau, Hoắc Lâm Phong quay lai, xách theo một cây cung giác (*). Cánh cung bóng loáng vì được đánh bóng nhiều năm, ở giữa được quấn da
hươu chống trơn, khi Dung Lạc Vân nhận lấy còn chú ý thấy những vệt máu
khô trên hoa văn.
(*) cung giác: hic tự dưng chỗ này ko chèn hình được, là cây cung được vát cong ở 2 đầu, còn gọi là cung recurve bow
Y hỏi: “Đây là máu của huynh sao?”
Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng. “Tẩy không trôi, mong em đừng chê bẩn.”
Dung Lạc Vân lắc đầu, xách cung leo lên ngựa, túm chặt dây cương phi ngựa
đi. Từ đông sang tây, khi đi ngang tấm bia thì nghiêng người vặn eo, rút mũi tên ra kéo dây cung. Đừng nói là trúng hồng tâm, thậm chí có hai
mũi tên còn không trúng bia.
Trong giang hồ chú trọng cận chiến, hiếm khi dùng tên, hôm nay y đúng là mất mặt rồi.
“Hu!” Mặt Dung Lạc Vân tối sầm, dường như là mất đi hứng thú tiếp tục chơi.
Hoắc Lâm Phong thấy thế liền phi thân trèo lên lưng ngựa, ôm đối phương,
đoạt lấy cung và dây cương. Dung Lạc Vân định xuống ngựa, hắn nói: “Có
muốn thử cảm giác bách phát bách trúng không?”
Dung Lạc Vân không cưỡng lại được cám dỗ, ngồi lại hẳn hoi. Hoắc Lâm Phong
áp phía sau lưng y, tay phải ôm y nắm lấy dây cương, bọn họ cùng nhau
rong ruổi trên bãi cỏ xanh,
Tầm nhìn lấp lánh ánh vàng, đó là ánh nắng chói chang, Dung Lạc Vân híp mắt lại. Nói thì chậm đến thì nhanh, đầu ngựa quay phắt hối hả chạy băng
băng, tay phải của y được nắm lấy.
Lông đuôi tên gãi vào lòng bàn tay, Hoắc Lâm Phong vây quanh người Dung Lạc Vân kéo cung bắn tên, hai má áp sát vào nhau.
“Chúng ta cùng bắn.” Vù một phát, chỉ chớp mắt là tên đã trúng hồng tâm.
Ngựa vẫn chưa dừng lại, ngay sau đó là một mũi tên nữa, từ đông sang tây
liên tục mười mấy phát. Hoắc tướng quân không hề gạt y, không hề khoác
lác, thật sự là bách phát bách trúng. Khi đến tấm bia cuối cùng, Dung
Lạc Vân đã cực kỳ hào hứng, nhưng lại nghe thấy phía sau có tiếng rên
rỉ.
Y vội vàng xoay mặt lại: “Sao thế?”
Hoắc Lâm Phong nhíu mày: “Vết thương bị rách rồi.”
Dung Lạc Vân run người: “Vậy dừng lại ——“
Còn chưa dứt câu thì Hoắc Lâm Phong đã cúi đầu hôn chặn miệng. Gương mặt
này gần sát trước mắt, ươn ướt mồ hôi, mặt hơi phiếm đỏ, toát lên vẻ
quan tâm lo lắng, khiến hắn có thể nhẫn nhịn qua cơn đau. Hai bờ môi
quyện vào nhau, cùng lúc kéo căng dây cung, hắn cầm tay Dung Lạc Vân bắn ra mũi tên cuối cùng.
Trúng hồng tâm, hắn cạy mở răng cửa của y, công thành đoạt đất.
Dung Lạc Vân “ưm ưm” mấy tiếng, cầm dây cương run rẩy, tấm lưng được lồng
ngực Hoắc Lâm Phong áp sát toát đầy mồ hôi. Y chợt nghĩ, Đỗ Trọng và
Hoắc Lâm Phong đều giống nhau, đều hôn người ta bá đạo như đang hành
hung vậy.
Mãi lâu sau, môi lưỡi ức hiếp người ta cũng trở nên dịu dàng, dần dần chậm lại cho tới khi dừng hẳn.
Y từ từ mở mắt ra, đối mắt với Hoắc Lâm Phong, dường như có thể nhìn thấy lẫn nhau thông qua con ngươi của đối phương. Hoắc Lâm Phong cọ cằm lên
gò má y, hỏi: “Cạo sạch rồi, có còn đâm vào da nữa không?”
Dung Lạc Vân ngoảnh mặt đi, sao không đâm chứ, đâm đến nỗi tạo thành những
lỗ nhỏ trong tim y. Thấm một chút vị chua, rỉ một ít vị ngọt, còn có vị
thuốc đắng chát.
Hẵng còn đang làm điệu bộ, khi hoàn hồn thì đã bị xách xuống ngựa rồi. Y hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Không sao, bây giờ không còn đau nữa.”
Dung Lạc Vân gật đầu, dời tầm mắt nhìn bia bắn, nhịn không được hỏi: “Trong
quân đội ở Tái Bắc, có phải kỵ xạ của huynh là lợi hại nhất không?”
Hoắc Lâm Phong nói như thật: “Thượng đẳng luôn ấy chứ, nhưng về lại đội quân tinh nhuệ của Hoắc gia thì còn không vào nổi mười hạng đầu.” Đội quân
tinh nhuệ của Hoắc gia có chuyên môn đặc biệt chống lại đội quân tinh
nhuệ Đột Quyết, trong đó có rất nhiều cung thủ tài giỏi, còn hắn thường
dùng nhất là kiếm.
Dung
Lạc Vân thầm kinh ngạc, cảnh giới như vậy mà còn không vào được mười
hạng đầu. Nghĩ lại từ đó đến nay, những kế hoạch, trù tính, năng lực
lãnh đạo của Đỗ Trọng, và cả phương thức huấn luyện đệ tử, thật ra từ
lâu đều theo một quy luật.
Đến trưa, hai người sóng vai đi ra thao trường, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong.
Điêu Ngọc Lương chơi rất hả hê, tỉ võ với các binh lính cực kỳ sảng khoái,
cả người dính đầy bùn đất. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đứng dưới tán
cây, giống như cha đang nhìn con trai, Dung Lạc Vân la lên: “Lão Tứ,
phải về cung ăn cơm rồi.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Lần sau khi nào sẽ tới?”
Lần này vẫn còn chưa tạm biệt mà đã hỏi tới lần sau, Dung Lạc Vân hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ huynh muốn lôi kéo ta tòng quân à?” Vốn chỉ là một câu
đùa, lại thấy đối phương cười mỉm chi gật đầu, khiến y giật mình.
“Nhưng mà không phải em, mà là đệ ấy.” Hoắc Lâm Phong chỉ về phía Điêu Ngọc
Lương, “Em có từng nghĩ Tứ cung chủ vì sao lại vui vẻ như thế không? Bởi vì đệ ấy ở Bất Phàm Cung chưa từng được sảng khoái như vậy.”
Dung Lạc Vân nhìn về phía cậu nhóc, nghe Hoắc Lâm Phong tiếp tục nói: “Tứ
cung chủ còn nhỏ, võ công thậm chí còn không bằng Nguyễn Nghê hay Trâu
Lâm, đa số các đệ tử cũng chỉ xem đệ ấy như một đứa trẻ, hoặc là đệ đệ
của cung chủ.”
Những binh lính ở đây đều kém xa với đệ tử trong cung, Điêu Ngọc Lương đánh thắng
được tất cả, có thể khiến cậu nảy sinh cảm giác thỏa mãn và lòng tự tin. Dung Lạc Vân trước giờ chưa từng cân nhắc chuyện này, bây giờ nghe xong mới thấy hơi áy náy.
Hoắc Lâm Phong nói: “Thật ra tài năng thật sự của Tứ cung chủ vẫn chưa được
phát huy.” Ngày đầu tiên hắn vào Bất Phàm Cung, Điêu Ngọc Lương lặn
xuống nước đẩy thuyền đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc, “Tứ cung chủ cực
kỳ có sở trường về nước, ở trên bờ thì đệ ấy đánh không lại người khác,
nhưng xuống nước thì chưa chắc.”
Dung Lạc Vân chợt hiểu ra: “Ý của huynh là?”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Khi nghịch nước thì đệ ấy chỉ là một con cá, nhưng
khi dụng nước thì sẽ trở thành thuồng luồng.” Hắn nhìn về phía cậu nhóc, bày tỏ kế hoạch và ký thác trong lòng, “Giang Nam và Tái Bắc không
giống nhau, ta định thiết lập một đội thủy binh, định mời Tứ cung chủ
làm phó soái luyện binh.”
Đang nói đến đây thì Điêu Ngọc Lương mang cơ thể đầy mồ hôi chạy tới, bím tóc nhỏ cũng rơi rớt ra một nhánh.
Tốt xấu gì cũng mười bốn tuổi rồi, lại chẳng biết xấu hổ là gì, trước mặt
bao nhiêu đây người mà cởi xiêm y. “Nóng chết mất!” Cậu ném y phục cho
Dung Lạc Vân, muốn cùng Hồ Phong đi tắm, “Hoắc tướng quân, huynh và Nhị
ca đã làm lành chưa?”
Hoắc Lâm Phong cười đáp: “Ta nói thì không tính.”
Điêu Ngọc Lương hỏi: “Vậy lần sau ta vẫn có thể tới chứ?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu đệ thích, thì có thể tới bất cứ lúc nào.” Đợi đối
phương mừng rỡ chạy đi xa, hắn cùng Dung Lạc Vân đi về phía cổng quân
doanh, “Sau này ta sẽ trình bày rõ cách nghĩ của ta, nếu Tứ cung chủ
đồng ý, thì em có ngăn cản không?”
Dung Lạc Vân nói: “Bọn ta sẽ không cống hiến cho triều đình.”
Người giang hồ trước giờ đều không thích triều đình, Hoắc Lâm Phong hiểu. Vì
thế hắn đứng lại, nói một cách hết sức trịnh trọng: “Cha ta từng nói,
chiến đấu vì quân vương là binh lính; chiến đấu vì quốc gia là nhà chỉ
huy; chiến đấu vì vạn dân là đại tướng dũng cảm quyết chiến.”
Lòng Dung Lạc Vân chấn động, nhớ tới đêm bái Phật ở miếu cổ, y cầu nguyện
“Vạn dân an cư”, Hoắc Lâm Phong cầu nguyện “Thái bình yên ổn”. Gạt đi
tất cả cảm xúc ẩn sâu dưới đáy lòng, y gật đầu đồng ý.
Dần dần tới cổng quân doanh, đợi Điêu Ngọc Lương tắm rửa xong, hai người chuẩn bị hồi cung.
Hoắc Lâm Phong ra lệnh cho binh lính đi dùng bữa, một mình hắn tiễn đối
phương ra đến cổng. Điêu Ngọc Lương chạy xa ở phía trước, không ngừng
quay lại phất tay với hắn, còn hắn thì chặn đường Dung Lạc Vân lại, hỏi: “Cứ thế mà đi sao?”
Dung Lạc Vân ngẩng lên nhìn hắn: “Cơm quân doanh khó ăn lắm.”
Dung Lạc Vân nhịn cười: “Hai ngày nữa ta được nghỉ, mời em ăn một bữa thật ngon được không?”
Dung Lạc Vân nghĩ một hồi, nói: “Dưỡng thương cho khỏe đi.” Sau đó sải bước rời đi.
Bị từ chối rồi, tiểu Hầu gia vuốt vuốt trái tim son sắt của mình, cân nhắc một lúc, là vì Dung Lạc Vân đau lòng cho hắn nên mới như vậy phải
không? Hắn hướng về bóng lưng kia la to: “Ta sẽ mua một vại hoa nữa cho
em!”
Nói xong bước nhanh vào trong, đến tận lúc mặt trời lặn về nhà hắn vẫn còn vui sướng.
Đêm khuya, phủ tướng quân.
Sau khi Hoắc Lâm Phong tắm rửa xong nằm nghiêng dựa vào sạp, mài mực chấm
bút viết một lá thư, phong thư đề tên “Thẩm Châu”. Lúc trước ẩn danh
tính nên không cách nào làm quen, lại từng được Thẩm Vấn Đạo giúp đỡ,
bây giờ cũng nên chủ động thăm hỏi rồi.
Viết xong giương mắt lên, thấy Đỗ Tranh ngồi trong góc cầm thư đọc, tròn
mười tám bức. Hắn thấy lạ, nói: “Đỗ quản gia, ai viết thư cho ngươi
vậy?”
Đỗ Tranh thẹn thùng nói: “Trong những ngày chúng ta ở Bất Phàm Cung, Mai Tử đã gửi đến phủ đấy.”
Hắn tấm tắc: “Mai Tử còn đợi ngươi à?”
Đỗ Tranh nói: “Tôi không trả lời cô ấy, ngược lại cô ấy càng siêng gửi hơn, viết ngày càng dài, yêu cũng càng sâu đậm…”
Hoắc Lâm Phong ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Đỗ Tranh đáp: Thiếu gia ngốc thế, lạt mềm buộc chặt đó!”
Lạt mềm buộc chặt ư.. Hoắc Lâm Phong cắn bút nghiền ngẫm, nghe đồn Nguyệt
Lão buộc dây tơ hồng cho những người có tình, vậy em tới ta đi, khi lỏng khi chặt, nếu phóng túng không quan tâm đổi lại khoanh tay chịu trói
thì sao?
Thật là quá tuyệt vời, quá tuyệt vời…
“Ngốc tử.” Hắn không ngại mà hỏi ngay, “Ta phải làm sao đây?”
Đỗ Tranh nói: “Thờ ơ với Dung Lạc Vân một tháng!”
Sao mà hắn nhịn được chứ?! Hoắc Lâm Phong lặng lẽ tính toán, hai mươi ngày
được không? Lâu quá lâu quá, nửa tháng đi, hay là mười ngày cho tròn?
Năm ngày thì sao, hai ngày nữa được nghỉ rồi chẳng lẽ thật sự không gặp
mặt sao?
Lui hết bước này đến bước khác, cuối cùng đặt bút xuống.
Hoắc Lâm Phong quyết định rồi, trước tiên khoan mua vại hoa.
Tác giả:
Cuối tuần Hoắc Lâm Phong hẹn bạn học Tiểu Dung đi bắn cung, Tiểu Dung không
biết chơi, còn hắn thì bách phát bách trúng, không hề giả ngầu xíu nào,
còn vô cùng quan tâm mà đi mua nước ngọt. Sau khi quay lại thì nhìn thấy Tiểu Dung đứng bên cạnh tấm bia selfie, đăng lên mạng còn không thèm
viết caption, khiến mọi người hiểu lầm là cậu tự bắn. Hoắc Lâm Phong
bình luận: “Tất cả đều bắn cho em.” Cố tình bình luận, vô tình vạch
trần, Tiểu Dung đành phải trả lời: “Lần sau cùng nhau bắn.”
Thứ hai đi học, giáo viên chủ nhiệm không tịch thu điện thoại của họ.
Câu cuối chỗ GVCN không tịch thu điện thoại, ban đầu mình cũng ko hiểu lắm
nên đi đọc comment của mọi người bên Tấn Giang, nên hiểu là do chữ “bắn” á nó vừa là bắn cung, vừa là bắn cái khác nữa á mọi ngừi tự hỉu. Nên là GVCN đọc bình luận thì chỉ hiểu là bắn cung thôi, chứ còn gv mà hiểu là bắn cái khác là GV tịch thu điện thoại méc ba mẹ òi :))))
Có một comment nói thế này: “GVCN phải đeo kính màu vàng vào mới thấy được nội dung vàng khè của chúng ló” :)))) (vàng nghĩa là H á)
Không biết có bạn nào để ý không, mình khá thích cách Bắc Nam xây dựng tính
cách Hoắc Lâm Phong, rất có phong thái tướng quân, không phải chỉ ở vẻ
bề ngoài, quần áo hay hào quang nam chính mà còn ở cách cư xử những
chuyện nhỏ nhặt nhất. Ví dụ như lúc bắt hái hoa tặc, Dung Lạc Vân sau
khi biết được chút tung tích là bắt đầu xồn xồn lên đòi các đệ tử đi
kiếm, nhưng HLP đã nói “Đệ tử cũng là người, cũng biết mệt”, cái chi
tiết đó mình siêu ưng bụng luôn á. Kiểu như nó rất rất nhỏ thôi á nhưng
mà nó đã thể hiện được cái tâm của của một tướng quân. Lúc đó mọi người
chỉ nghĩ đến chuyện bắt hái hoa tặc, đến mình khi ngồi dịch từng câu
từng chữ cũng chỉ muốn biết hái hoa tặc rốt cuộc ra làm sao, nhưng HLP
phán một câu khiến mình thấy suy nghĩ của mình còn tầm thường lắm. Còn ở chương này khi HLP nghĩ đến chuyện mời Điêu Ngọc Lương vào đội thủy
binh, cách HLP quan sát mọi thứ xung quanh và nghĩ ra được ý tưởng này
thể hiện cái tầm của một nhà chỉ huy quân sự. Ý mình là Bắc Nam xây dựng nhân vật HLP vô cùng hoàn chỉnh, từ cách chỉ huy quân đội, cách luyện
tập đội ngũ, phân chia đội hình tuần tra v,vv…