Dung Lạc Vân nghe xong lập tức kinh ngạc, đang yên đang lành sao Thẩm Châu
lại bôn ba ba trăm dặm tới Tây Càn Lĩnh làm gì? Tại sao lại đến Triều Mộ Lâu tìm tỷ tỷ? Cộc cộc, tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt, vậy mà phòng bên mãi vẫn không có ai đáp lời.
Từ kinh ngạc chuyển sang nghi hoặc, y mở cửa bước ra, đứng cách Thẩm Châu
mấy bước đối mắt với hắn. “Công tử có chuyện gì không?” Y vừa nói vừa
bước tới, khi đến cửa phòng thì thăm dò được một nguồn nội lực mãnh liệt tiếp cận, vì thế y đẩy mạnh Thẩm Châu ra “Tránh ra!”
Rầm một tiếng! Hai cánh cửa phòng vỡ tan hoang, Tra Tiểu Đường đứng trước mặt tung ra một chưởng.
Dung Lạc Vân trở tay phản kích, nội lực va chạm khiến người xung quanh ngã
ra đất, ra chiêu liên tục không ai chịu thua ai, so chiêu ở khoảng cách
gần vô cùng khó phân thắng bại. Dung Lạc Vân linh hoạt như thuồng luồng, Tra Tiểu Đường nhanh nhạy như rắn, hai người truy đuổi giao đấu gần đến trăm chiêu.
Bỗng nhiên Tra Tiểu Đường giẫm lên lan can, trong nháy mắt đã vụt đến hành lang đối diện.
Tư thế này, hơi thở này, Dung Lạc Vân lập tức phát điên, tên dâm tặc này
dùng Bát Phương Du! Y đuổi theo không chịu buông tha, phi người qua bắt
tận thịt day tận xương, bóp cổ Tra Tiểu Đường hỏi: “Ngươi học Bát Phương Du ở đâu?!”
Tra Tiểu Đường trả lời một cách khó khăn: “Làm sao, tưởng rằng… đó là khinh công độc môn của ngươi à?”
Dung Lạc Vân bấu chặt cái cổ kia, nâng đối phương khỏi mặt đất. Tra Tiểu
Đường lập tức “ú ớ”, lưỡi đã tím ngắt, con ngươi không ngừng chuyển
động, cậu ta đang tìm người cứu viện!
Dung Lạc Vân lại quăng Tra Tiểu Đường xuống mặt đất, nhấc chân giẫm lên bụng, hỏi: “Người còn lại là ai?”
Tra Tiểu Đường nói: “Nhân lúc người kia chưa tới, ngươi hãy suy nghĩ di ngôn trước đi!”
Dung Lạc Vân cười khẩy một cái, xoay xoay cổ chân, mũi giày di chuyển từ
bụng xuống chỗ nguy hại nhất: “Miệng còn hôi sữa mà đã không quản được
cái thứ đồ này rồi, có cần ta quản thúc giùm ngươi không?” Dung Lạc Vân
không hề hù dọa, y không có tâm trạng nào nói những lời vô nghĩa, y lập
tức nghiền xuống thật mạnh.
Vẫn thấy chưa đủ, y rút ra một cây trâm bạc cài tóc của một cô nương, cầm
trong tay, đâm mạnh vào chỗ hiểm của cậu ta. Trong lâu vang lên tiếng
thét tê tâm liệt phế, Tra Tiểu Đường rúc lại thành con tôm, gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh toát ra.
Dung Lạc Vân nghiến răng nói: “Đây chỉ mới có một cây trâm, còn mười lăm
thiếu nữ ở Tiêu Dương thành, hai cô nương ở Tây Càn Lĩnh, nên tính sổ
như thế nào đây?” Y nâng tay đâm cây trâm xuống, tiếng gào thét âm vang
mãi không dứt, Tra Tiểu Đường đã đau đến mức ngất xỉu.
Mọi người sợ hãi, quan khách và quần thoa ẩn núp tứ phía, bữa tiệc dưới lầu đã vườn không nhà trống.
Lúc này, một vị nam tử bước vào Triều Mộ Lâu, trông hút mắt lạ thường.
Người này đã gần ngũ tuần, gò má cao mũi thẳng, gương mặt đượm vẻ hà khắc.
chọn một chỗ ngồi, không nhìn tình hình xung quanh, châm rượu một cách
hết sức tự nhiên, khi ngửa cổ uống cạn thì liếc lên hành lang lầu bốn.
Dung Lạc Vân đối mắt với ông, sau đó xách Tra Tiểu Đường phi thân bay xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đài ca vũ. Hoắc Lâm Phong vẫn luôn âm thầm quan
sát, thấy thế liền di chuyển ra phía sau người đàn ông kia, ở xa xa gật
gật đầu với Dung Lạc Vân.
“Ai tới đây?” Dung Lạc Vân hỏi, “Ông là cha của cậu ta à?”
Lời này vô cùng khiếm nhã, người kia đáp: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, cứ xem là thế đi.”
Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm ông ta, không hiểu sao sinh lòng ngờ vực, ánh
mắt, biểu cảm, thần thái… vậy mà càng nhìn càng thấy quen. Rót đầy một
chung rượu, người kia cũng giương mắt lên nhìn y, trên mặt còn nở nụ
cười hờ hững. Chính là nụ cười này, âm trầm, tà mị, hốc mắt sáng ngời,
môi mỏng mím lại như lưỡi dao, còn cả khí thế áp bức nồng đậm.
Trong đầu y hỗn loạn đủ mọi cảnh tượng, ngược dòng nhớ lại rất nhiều năm về trước…
Ánh mắt người kia lặng lẽ chuyển dời: “Hoài Khác hiền điệt, ta còn tưởng là con không dám xuất hiện.”
Đoạn Hoài Khác đang lững thững bước lên đài, đến bên cạnh Dung Lạc Vân nói:
“Dung Đoan Vũ không sao, yên tâm đi.” Nói xong mới xoay mặt lại, nhìn
rất điềm tĩnh, nhưng lại lặng lẽ ngăn Dung Lạc Vân ở phía sau mình,
“Mười năm không gặp, Tần thúc thúc đến thăm Tây Càn Lĩnh thật khiến
người ta bất ngờ.”
Dung Lạc Vân thầm kinh ngạc, người này là Tần Tuần!
Một câu thở dài ôi chao thốt lên, Tần Tuần lắc đầu không hài lòng: “Lời này thật xa lạ, sư huynh đệ các con nên gọi ta một tiếng sư thúc mới phải
chứ.” Rồi nhìn sang bên cạnh Đoạn Hoài Khác, giống như đang chọc trẻ
con, “Tiểu Lạc Vân đã lớn thế này rồi, trông còn xinh đẹp hơn cả mấy nha đầu trong lâu.”
Hoắc Lâm Phong khoanh tay nhíu mày, thân làm trưởng bối mà lời lẽ ngả ngớn, dâm
tục, lại còn cả cái xưng hô “Tiểu Lạc Vân” làm như thân thiết lắm. Sau
đó mới bắt được trọng điểm trong câu nói, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác vốn là sư huynh đệ đồng môn, thảo nào lại tin cậy có thừa, lúc xảy ra
chuyện cứ bô bô đòi tìm đại ca.
Nhưng mà, tên này gọi lão quỷ Tần Tuần là sư thúc, vậy sư phụ là ai?
“Tần thúc thúc thật mau quên.” Đoạn Hoài Khác nhắc nhở, “Cha con đã sớm cắt
bào đoạn nghĩa với thúc rồi, làm sao mà vẫn tính là sư thúc được chứ?”
Tần Tuần cười lớn: “Có câu nói, đoạn nghĩa không đoạn tình, vả lại đã nhiều năm trôi qua, ông ấy đã hết giận hay chưa cũng chưa biết.” Lại rót tiếp một chung rượu, đột nhiên nhìn về phía Tra Tiểu Đường đang hôn mê, “Hai hiền điệt cũng không hỏi thăm xem năm đó sư thúc rời núi đã sống như
thế nào?”
Dung Lạc Vân hừ một cái, làm nhiều việc ác chắc sung sướng lắm. Y cúi đầu, Tra Tiểu
Đường nằm liệt, máu chảy ra từ cổ đã tạo thành một vũng máu, hòa vào làm một với thảm đỏ trên đài.
Đang định đá ra, lại nghe thấy Tần Tuần nói: “Ta đi phiêu du nhiều năm, sau đó thành lập một môn phái ở Côn Sơn.”
Đoạn Hoài Khác bật cười: “Khó trách, đệ tử Côn Sơn đúng là chân truyền của thúc thúc.”
Phái Côn Sơn là do Tần Tuần sáng lập, nhưng ông ta ít khi quản giáo, sáu năm trước, ông ta nghe được sư huynh Đoạn Trầm Bích bế quan luyện công, nên ông không quan tâm chuyện gì khác, chỉ đợi đối phương xuất quan để giao chiến một trận.
Từ khi
Bất Phàm Cung sáng lập tới nay, phái Côn Sơn đã nhiều lần khiêu khích,
ba năm trước tất cả các đệ tử xông vào tử chiến ở Bất Phàm Cung, cuối
cùng không một ai sống sót. Người trong giang hồ đều cho rằng phái Côn
Sơn đã bị diệt trừ, không ngờ chưởng môn cùng các tiểu đồ vậy mà chỉ là
không xuất đầu lộ diện.
Dung Lạc Vân nói: “Chuyện từ ba năm trước rồi mà bây giờ thúc thúc mới tới báo thù ư?”
Tần Tuần “ây u” một tiếng vô cùng dâm tục: “Báo thù gì chứ? Đối với ta mà
nói, những đứa này chỉ là bầy chó bảo gì nghe nấy.” Rồi lại liếc về phía Tra Tiểu Đường, “Thằng nhóc này đã hầu hạ ta nhiều năm, khiến ta có
chút không đành lòng.”
Dường như nghe được câu này, Tra Tiểu Đường khẽ động đậy, mở hé mắt ra. Dung
Lạc Vân nhìn Tần Tuần: “Nếu thúc thúc đã không nỡ…” Y giơ tay lên, giáng một chưởng đập vỡ đầu Tra Tiểu Đường, “Vậy tiểu điệt giúp thúc đoạn
tuyệt.”
Sức mạnh ác liệt
như đẩy trời lấp đất, Hoắc Lâm Phong đứng từ xa nhìn, không nhịn được mà nhếch khóe miệng. Trên mặt như thế nhưng tay lại siết chặt Quyết Minh
kiếm, lão tặc này là sư thúc của Dung Lạc Vân, không thể mất cảnh giác
được.
Hắn sửng sốt, nhớ lại ba chữ “Tiểu Lạc Vân”, suýt nữa cười thành tiếng.
Ngoại trừ Hoắc Lâm Phong, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác đều đã chuẩn bị tinh thần nghênh chiến, như mũi tên đã lên dây. Dưới tình huống ngàn cân
treo sợi tóc, Tần Tuần chỉ chầm chậm uống rượu ăn đậu, đợi bình rượu
trống rỗng, ông ta phủi phủi tay dứng dậy.
Ông ta cười khinh thường: “Hừ, giết các ngươi thật chẳng có gì thú vị.”
“Đã sáu năm trôi qua, ta tạm thời đợi thêm nửa năm nữa.” Tần Tuần xoay
người rời đi, “Đợi Đoạn Trầm Bích xuất quan xuống núi, ta nhất định sẽ
quyết một trận sống mái với hắn.”
Bóng dáng kia biến mất trong màn đêm, quan khách trong lâu vô cùng hoảng sợ
nên cũng lục tục rời khỏi. Náo nhiệt biến thành hiu quạnh, Dung Lạc Vân
không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng lên lầu xem tình hình Dung Đoan Vũ.
Vừa lên lầu bốn y đã nhìn thấy Thẩm Châu đứng dựa vào lan can ở ngoài phòng, vậy mà vẫn chưa đi. Y đi tới, mắt không thèm liếc mà rẽ thẳng vào trong phòng.
Đến thay bà vú đang chăm sóc Dung Đoan Vũ bên giường, Dung Lạc Vân bưng bát đút canh, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ sao rồi?”
Dung Đoan Vũ không bị gì, chỉ là trên cổ bị đánh ngất có hơi đau, nàng vẫn
còn hoảng loạn, tên thiếu niên kia vậy mà lại là hái hoa tặc, cứ nhớ lại lúc ở chung một phòng liền cảm thấy run sợ.
Dung Lạc Vân khẽ nói: “Tỷ tỷ, lúc đó nếu không phải có người gõ cửa đòi gặp
tỷ thì e rằng tên Tra Tiểu Đường kia đã thực hiện được mưu đồ rồi.”
Dung Đoan Vũ hỏi: “Ai muốn gặp tỷ?”
Dung Lạc Vân nói thầm bên tai: “—— Thẩm Châu, huynh ấy đang ở bên ngoài.”
Dung Đoan Vũ kinh ngạc, sặc một ngụm thuốc ho sù sụ. Dung Lạc Vân vuốt lưng
cho nàng, không biết nên làm thế nào. Đuổi người ta đi rồi lỡ sau này
lại tới thì làm sao? Mà cứ mặc kệ thì xem cái kiểu kia chắc sẽ chầu chực cả đêm mất.
Cơn ho từ từ dừng lại, Dung Đoan Vũ nói một câu gì đó.
Chừng nửa nén hương sau, bón thuốc xong, Dung Lạc Vân ra ngoài mở cửa, đúng
lúc Thẩm Châu đang đứng trước mặt. “Huynh muốn gặp hoa khôi phải không?” Y nghiêng người giơ tay lên, “Vào đi.”
Thẩm Châu không kịp liệu, sững sờ một chút mới vén bào bước vào, rèm sa mờ
ảo, Dung Đoan Vũ lẳng lặng ngồi dựa vào thành giường, khiến người ta
không nhịn được mà thả nhẹ động tác. Bên giường có đặt một cái ghế, Thẩm Châu ngồi xuống rất quy củ, hai tay đặt lên đầu gối vô cùng căng thẳng.
Mãi lâu sau, y mới hỏi: “Cô nương không sao chứ?”
Dung Đoan Vũ đáp: “Không sao.” Đôi môi hồng khẽ mở, định hỏi một câu có
chuyện gì mà cầu kiến, lại sợ nói nhiều sai nhiều. Trong lúc trầm lắng
này, Thẩm Châu giải thích: “Hôm nay đứng ở ven sông nhìn thấy cô nương
ném tú cầu, cảm thấy cô nương rất quen mắt.”
Dung Đoan Vũ cười rất thê lương, hỏi: “Công tử đã từng đến đây sao?”
Thẩm Châu nói: “Chưa từng đến.”
Dung Đoan Vũ nói: “Lần đầu gặp mặt, vì sao lại thấy quen?”
Thẩm Châu khẽ nói: “Tại hạ có một thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ từng lập
hôn ước, nhưng mà vật còn người mất.” Cổ họng y đau nhói, “Đã qua nhiều
năm, chỉ nhớ mang máng gương mặt nàng ấy… rất giống cô nương.”
Dung Đoan Vũ lắc đầu: “Công tử nhận nhầm người rồi.” Cô nhìn chằm chằm hoa
văn trên tấm chăn, “Công tử không phải khách quan, không nên ở lại thanh lâu, thanh mai của công tử nếu đã khó quên thì càng không nên nghĩ cô
ấy thành một kỹ nữ.”
Khách quan, kỹ nữ, Thẩm Châu dường như đã trúng một ngón đòn nghiêm trọng.
“Là tại hạ nói năng hoang đường.” Lát sau, y lại thì thào, “Tại hạ nói
năng hoang đường… nhất thời hồ đồ, tâm trí mông muội.”
Y nói xong rồi đứng dậy, xoay người định đi, dường như nếu còn ở lại nữa sẽ gây ra đại họa.
Cách tấm rèm, Dung Đoan Vũ nhìn ra, nói với bóng lưng kia: “Sau này công tử
đừng nên đến đây nữa.” Lồng ngực nàng nóng ran, siết chặt khăn tay, cắn
răng nói, “Nếu vật còn người mất… vậy hãy dứt khoát mà quên đi.”
“… Đa tạ cô nương khuyên giải.” Thẩm Châu không biểu đạt có đồng ý hay không, chỉ vội vã rời khỏi phòng.
Y lắc lắc đầu, từ nhỏ đã đọc đủ loại thi thư, bây giờ lại hoảng loạn đến
mức không hiểu nổi tâm trạng mình. Bước chân chếnh choáng, lúc này bên
cạnh có một bàn tay vươn ra đỡ lấy, là một nam tử cao lớn tuấn tú.
Hoắc Lâm Phong thu tay về: “Công tử xin cẩn thận.” Hắn và Thẩm Châu sớm muộn cũng sẽ có ngày ngồi lại trò chuyện, nhưng bây giờ chỉ có thể đi sượt
qua vai nhau. Đợi Thẩm Châu rời khỏi, hắn tìm Dung Lạc Vân bẩm báo công
chuyện, vừa lên cầu thang đã thấy đối phương đang đứng thẫn thờ bên lan
can.
Khóe mắt Dung Lạc
Vân nhìn thấy hắn, vẫy tay một cái rồi cúi đầu, tỏ thái độ cần người dỗ
dành. Hoắc Lâm Phong đến gần bẩm báo, thi thể của Tra Tiểu Đường đã treo ở cổng thành thị chúng, đã dán xong cáo thị, căn cứ trú nạn cũng đã dỡ
bỏ trong đêm.
“Sao cung chủ lại không vui?” Hắn hỏi.
Dung Lạc Vân nói: “Nhớ lại chút chuyện thơ ấu, bị bóng đè rồi.” Sau đầu chợt có một luồng nhiệt ấm áp, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu y. Hoắc Lâm
Phong nói: “Đại ca tôi nói, khi bị bóng đè chỉ cần xoa đầu một lát sẽ
khỏi.” Hắn nói dối, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, Hoắc Kinh Hải đều dùng một
chưởng đánh cho hắn tỉnh giấc.
Dung Lạc Vân từ từ tỉnh táo lại, trông chừng Dung Đoan Vũ đi ngủ mới rời
khỏi. Bọn họ về Bất Phàm Cung, trời gần sáng rồi, dưới chân núi Lãnh
Tang trải một dải màu xanh biếc xa dài dằng dặc. Hoắc Lâm Phong tháo
trường kiếm vác lên vai, mỗi khi thắng trận trở về hắn đều tỏ ra thoải
mái như vậy, lúc này còn dùng vỏ kiếm vén góc bào Dung Lạc Vân.
Đã quen trêu mèo ghẹo chó, thích nhất là gây hấn kiếm chuyện, mà còn cho đó là chuyện đúng lý hợp tình.
Dung Lạc Vân nhẫn nại chừng một dặm đường, nhịn lên tới đỉnh, cố ý bước chậm bị vấp chân. Y “ây da” một tiếng ôm bắp chân nhíu mày, bộ dạng như đứt
gân gãy xương tới nơi không bằng.
Biểu cảm của Hoắc Lâm Phong như rất rành rọt, không hề vạch trần, chống kiếm quỳ một chân xuống: “Cung chủ, lên đi.”
Nhìn bờ vai tấm lưng to rộng kia, Dung Lạc Vân nhớ đến khi đối phương cõng
mình leo núi, nghĩ nghĩ một hồi liền ngả người lên. Móc tay qua cổ, chân kẹp sườn hông, y xách kiếm cho Hoắc Lâm Phong. Hai người đi về phía
trước, dường như y nhẹ tựa lông hồng, bước chân của đối phương vẫn thư
thái như cũ.
Y hỏi: “Huynh vui lắm sao?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Phải, tôi đúng là đang rất vui.”
Y lại hỏi: “Vì sao?”
Hoắc Lâm Phong vui sướng đến độ xoay một vòng, xốc xốc người trên lưng. Hái
hoa tặc đã bị giết, trong thành đã thái bình, những điều này đã đủ khiến hắn mừng rỡ, còn tại sao hắn lại vui đến mức ấy… Hắn nói: “Bởi vì tin
đồn là giả, cung chủ không phải loại người như vậy.”
Đầu vai chợt thấy ngưa ngứa, là cằm nhọn của Dung Lạc Vân cọ xát loạn xạ
trên đó. Cọ một hồi, Dung Lạc Vân nhìn về dãy núi xanh trùng điệp kia,
khẽ hỏi: “Huynh thấy ta thế nào?”
Khi ở Linh Bích Thang, y từng hỏi “Ngươi cảm thấy ta có xấu xa không?”
Bây giờ đã tốt hơn chút rồi, chắc ít nhất y cũng được “Không xấu” rồi phải không.
Nhưng khi Hoắc Lâm Phong nghe vào tai, giọng điệu này vẫn còn không tự tin
lắm, ẩn chứa chút rụt rè giữ lại thể diện. Hắn chân thành đáp: “Từ khi
quen biết tới nay, cung chủ thật sự khiến người ta thấy thích.”
Dung Lạc Vân khó nghĩ lắm, muốn hỏi khiến ai thích? Thích đến mức nào? Đôi
môi mở rồi lại đóng, gương mặt nhợt nhạt nhịn lời nói trong cổ họng. Từ
lâu y đã đoán, khi ôm y ở Trầm Bích Điện, có phải Hoắc Lâm Phong đã muốn nói rồi không?
Đêm mưa hôm đó, Hoắc Lâm Phong đợi y trở về có phải cũng muốn nói không?
Biến cố này làm Hoắc Lâm Phong “quên sạch sẽ”, bây giờ chuyện đã được giải
quyết, có phải cũng nên nói rồi không… Y căng thẳng đến mức xoay loạn
xạ, cây xanh núi biếc cũng không che được gương mặt đỏ lựng, Quyết Minh
kiếm bị y siết chặt thành Tuyệt Mệnh kiếm. (Quyết Minh và Tuyệt Mệnh có cách đọc giống nhau)
Y đường đường là cung chủ, trước giờ giết người không chớp mắt, sao y có
thể chịu được chứng bứt rứt này chứ? Thôi bỏ đi! Mắt vừa nhắm, tim vừa
loạn, y ghé bên tai người ta rủ rỉ: “Đỗ Trọng, huynh có thích…”
“… tỷ tỷ của ta không?”
Y gõ thước rút lui (*), cú gõ này bị y đánh cho xẻ núi phá thạch, đinh tai nhức óc.
(*) gõ thước rút lui: có nghĩa là bỏ cuộc giữa chừng, bắt nguồn từ ngày xưa khi nha môn xử án chưa xong đã gõ thước kết thúc rồi rời khỏi công
đường.
Hoắc Lâm Phong nhịn muốn nội thương, trả lời: “Không ai là không thích Đoan Vũ cô nương.”
Dung Lạc Vân vội vàng bịa chuyện: “Sư phụ ta là phụ thân của đại ca, ta và
đại ca là sư huynh đệ đồng môn, bọn ta lớn lên cùng nhau.” Râu ông nọ
cắm cằm bà kia, lại kể vô cùng hăng say, “Đại ca đối xử với ta tốt nhất, ta cũng ỷ lại huynh ấy nhất, đợi sư phụ xuất quan bọn ta sẽ có thể đoàn viên rồi.”
Miệng lưỡi
vụng về muốn chọc cho người ta ghen, ý đồ rõ như ban ngày. Hoắc Lâm
Phong không trúng kế, nhưng lại ngẩn người tưởng tượng ra Dung Lạc Vân
thời thơ ấu… Tiểu Lạc Vân, ngồi bên cạnh sư phụ luyện công, đọc sách, đó là khung cảnh như thế nào nhỉ?
Hắn từng cưỡi trên vai Hoắc Kinh Hải hái táo, liền hỏi: “Khi cung chủ còn
nhỏ, có từng leo lên vai Đại cung chủ hái trái cây không?”
Dung Lạc Vân thành thật đáp: “Ta dùng Đoạt Hồn Chưởng rung cây là được mà.”
Hoắc Lâm Phong từ nhỏ đã bị Hoắc Kinh Hải dùng quân pháp để xử phạt, lại
hỏi: “Khi cung chủ còn nhỏ, có từng mắc lỗi bị Đại cung chủ đánh mông
không?”
Dung Lạc Vân hết sức thành thật: “Ta biết Bát Phương Du, đại ca đuổi theo không kịp.”
Về đến trước cổng chính, Dung Lạc Vân nhảy xuống chạy đi vài bước. Ba cánh cổng phụ mở toang, đây là một con đường dài thăm thẳm, y đứng cách đó
mấy bước, dưới ánh ban mai mờ nhạt, vóc người y trông càng mỏng manh gầy yếu.
“Đỗ Trọng.” Y nói, “Sáng mai trong thành tổ chức lễ chùa cầu phúc, huynh có muốn đi cùng ta không?”
Đỗ Trọng, trong lòng y muốn hỏi, tỷ tỷ chỉ là mượn cớ thôi… huynh có thích ta không?
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Cung chủ muốn đi đâu, tôi đều nguyện lòng đi theo.”
Dung Lạc Vân lại hỏi thầm trong lòng, như vậy có nghĩa là… thích mình phải
không? Nếu như chỉ là lời nịnh hót lừa gạt y, nhưng xét thấy cũng êm
tai, y cũng chịu…
Bước
lùi mấy bước, Dung Lạc Vân quay người chạy thoăn thoắt vào con đường dài thăm thẳm kia, trên lưng cõng theo ánh mặt trời nhàn nhạt, trước mặt
nghênh đón từng luồng gió hạ. Hoắc Lâm Phong nhìn theo bóng lưng kia,
đừng nói là tim chao đảo, trái tim hắn đã có thể vắt ra đầm đìa nước
rồi.
Hắn quên hỏi, Tiểu Lạc Vân ra ngoài du ngoạn, đại ca có chuẩn bị ngựa cho không?
Thôi kệ, dù sao thì sau này cũng đã có hắn rồi, sáng mai chú lừa sẽ vất vả đây, đi cho nó ăn cái đã.