Nước
trong thùng không gợn sóng, nhưng đầu óc Hoắc Lâm Phong thì lại lăn tăn, từng gợn sóng tan biến, dần dần hiện lên hai kẻ trong phủ Giả Viêm Tức. Đỗ Tranh sợ đến mức hô lên một tiếng, khó tin ghé qua nói: “Thiếu gia,
người chớ có gạt tôi! Thiếu gia toàn là lành ít dữ nhiều, rốt cuộc là ai lợi hại như vậy?”
Hoắc Lâm Phong nhả ra bốn chữ: “—— Đoàn Hồn Cửu Mãng.”
Đỗ Tranh ngạc nhiên: “Có tới chín tên lận ư?”
Chín tên này đều là cao thủ tuyệt đỉnh, dùng mặt nạ để phân biệt, ai cũng có sát nghiệt cao vạn trượng, vô cùng hung tàn. Chúng xưng nhau bằng huynh đệ, đều mang họ Trần, là nghĩa tử do Thừa tướng Trần Nhược Ngâm nuôi
dưỡng, chỉ tuân lệnh của một mình ông ta.
Đoàn Hồn Cửu Mãng rất ít khi hành động đơn lẻ, sở dĩ chúng hợp xưng thành
một tên là bởi vì hợp lực ắt sẽ mạnh, phối hợp vô cùng ăn ý, khi hai
hoặc nhiều tên cùng hợp sức thì uy lực tăng vọt. Còn khi chín tên cùng
ra tay, kẻ thù chắc chắn chỉ có con đường chết.
Hai tên trong phủ Giả Viêm Tức đều giắt theo kiếm, hẳn đó là Trần Miên và
Trần Kiêu đứng thứ năm và thứ sáu, tuyệt chiêu của hai tên này có tên là “Tôi Mệnh Chưởng”, làm vỡ tim đứt ruột, khiến người ta đau đớn tột
cùng.
Hoắc Lâm Phong bước ra khỏi thùng tắm, Đỗ Tranh hầu hạ hắn mặc y phục, hỏi: “Thiếu gia,
Đoàn Hồn Cửu Mãng lợi hại như vậy, vậy chẳng phải là không có ai có thể
cản trở được chúng sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu chúng hành động một mình thì không cách nào thắng
được ta.” Nếu như chín người hợp sức, có lẽ ba phụ tử nhà họ Hoắc cùng
chiến đấu thì có thể ngang tay. Người làm lính, tối kỵ nhất là vọng
động, vì thế nếu chưa có chuẩn bị đầy đủ thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng
giao đấu.
Thắt đai lưng
xong, dưới bờ vai rộng và vòng hông chắc khỏe, vạt áo che khuất đôi chân dài. Tay Đỗ Tranh cầm phát quan cài lên cho chủ tử, không nhắc đến
chuyện phiền lòng nữa, nịnh nọt nói: “Thiếu gia, tôi nhìn hết rồi, Bất
Phàm Cung này không ai anh tuấn bằng thiếu gia!”
Hoắc Lâm Phong hừ một tiếng, lúc hành quân đánh giặc đều loàng xoàng như mọi rợ, hắn ít khi để ý tới tướng mạo của mình. Ngược lại khá để ý đến
người khác, khó mà không nghĩ đến cái người có vẻ ngoài ưa nhìn trong Vô Danh Cư. Hắn muốn hỏi Dung Lạc Vân thì thế nào bỗng ngửi ngửi rồi nói:
“Mùi gì thế?”
Đỗ Tranh hoảng hồn: “Chân giò hầm cháy rồi!”
Tối qua ăn được vài miếng cơm nguội, Hoắc Lâm Phong lúc này đã đói meo,
ngồi trong vườn trúc thanh tịnh nhai thịt nhai cá. Hắn nhìn thấy những
bông hoa nhỏ đã nở rộ, bỗng nhiên nhớ đến cây ngọc lan đang trồng trong
vườn, đến lúc nó lớn lên đứng cùng với rừng trúc xanh biếc chắc chắn sẽ
rất tao nhã.
Nghĩ thế xong rồi lại bác bỏ, một cái cây muốn lớn phải cần đến vài năm, hắn lại không thể chờ lâu như vậy được.
Dùng cơm xong, Hoắc Lâm Phong ngồi bên thạch kỷ ẩm trà, trước mắt là trúc
xuân sau mưa, hắn nhớ đến chuôi đèn bằng trúc Dung Lạc Vân đã bẻ gãy.
Nếu đã nghỉ ngơi rảnh rỗi, ở đây lại có sẵn vật liệu, dứt khoát làm một
cái đèn mới cho người kia.
Hắn chọn lựa thật tỉ mỉ, rút đao chặt một gốc trúc tốt, rồi chặt thành
những thanh nhỏ, mài bóng loáng. Ghép lại dựng giá hoàn thành khung đèn, lấy một tấm vải mỏng phẳng phiu làm lồng, như vậy là đã xong một chiếc
đèn lồng mặt trơn.
Hoắc Lâm Phong xách đèn lên nhìn thật tường tận, cảm thấy đơn điệu nên lại cầm bút lên, vẽ ba đường vân mây lên chuôi đèn.
Đèn đã làm xong, trên thạch kỷ vẫn còn dư mấy thanh trúc, vứt đi thì tiếc.
Hắn nhanh trí lấy hồ dán còn dư lại làm thành một con diều, mặt giấy
trắng, thân chim yến, tạm thời chưa nghĩ ra nên vẽ hình gì.
Lúc này Đỗ Tranh lẩm bẩm: “Lại thêm một mục —— Làm đèn cho Dung Lạc Vân.”
Da mặt Hoắc Lâm Phong lúc dày lúc mỏng, lúc này thì khá mỏng, bèn cố ý nói: “Còn làm diều cho y nữa đấy.”
Đỗ Tranh lại líu lo: “Y bay còn nhanh hơn diều, bảo diều thả y còn hợp lý hơn. (*)”
(*) Bình thường mình hay nói là người đi thả diều, Đỗ Tranh nói móc là diều đi thả người.
Hoắc Lâm Phong cười không ngừng lại được, dáng vẻ thần tiên của Bát Phương
Du bay quanh trong đầu hắn, như một làn khói. Đến trưa, hắn đoán Dung
Lạc Vân đã thức dậy rồi, liền một tay cầm đèn, một tay cầm diều đi ra
khỏi Thiên Cơ Đường.
Khí
trời trong xanh, khoảng sân rải sỏi trắng ấy nhất định sẽ sáng đến chói
mắt, hắn nghĩ như thế đấy. Không ngờ bước đến Vô Danh Cư, trên cửa móc
một cái khóa, chứng tỏ trong biệt uyển không có người.
Hắn đành phải vòng lại, bận rộn suốt một canh giờ đều lãng phí, hơi mất
mặt. Đúng lúc đi ngang Tàng Kim Các, nghe theo tiếng đọc dòm vào bên
trong, Lục Chuẩn ở trong sân đang lắc lư cái đầu đọc sách.
Lục Chuẩn cũng nhìn thấy hắn, chạy ra cản đường: “Đỗ Trọng, ban ngày ban mặt xách đèn làm gì?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Đèn của Nhị cung chủ gãy rồi, tôi làm một cái mới cho Nhị cung chủ.”
Lục Chuẩn gật gù: “Vậy ba ngày sau ngươi hẵng tới đưa, Nhị ca đi đến Triều Mộ Lâu rồi.”
Cảm giác mất mát trong lòng hắn lập tức biến chất, Hoắc Lâm Phong nghĩ, đắm chìm trong thanh lâu tận ba ngày, cũng không sợ bị ép khô tinh khí,
nói: “Tam cung chủ, thuộc hạ phải lo chuyện bố thí, cảm phiền Tam cung
chủ đến lúc đó giao cho Nhị cung chủ.”
Lục Chuẩn nhận lấy, nhịn không được lẩm bẩm: “Thói đời đúng thật kỳ quái,
Nhị ca thì xách kiếm phóng ngựa đến thanh lâu, bổn cung chủ còn phải làm chân sai vặt cho đệ tử.”
Hoắc Lâm Phong nghe rất rõ ràng, tim lại đột nhiên thấp thỏm, Dung Lạc Vân
rất hiếm khi cưỡi ngựa đến Triều Mộ Lâu, càng đừng nói là mang theo
kiếm. hắn lập tức nhớ lại đêm qua, lúc nghe hắn nhắc đến Trần Miên và
Trần Kiêu, phản ứng của Dung Lạc Vân hết sức kịch liệt.
Lẽ nào… Dung Lạc Vân biết bọn Đoàn Hồn Cửu Mãng, thậm chí còn có thù hận nữa ư?
Hoắc Lâm Phong suy tư trở về vườn trúc, thấy Đỗ Tranh đang tưới cây. Người
trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc chắc chắn sẽ rõ, hắn dứt khoát hỏi:
“Ngốc tử, nếu ta xách kiếm phóng ngựa đi mấy ngày trời, là vì sao?”
Đỗ Tranh nói: “Đánh giặc giết địch.”
Hắn lại hỏi: “Nếu ta nói ta đi đạp thanh (*) thì sao?”
(*) đạp thanh: đi quẫy :))) bạn nào học Truyện Kiều chắc cũng biết hết rồi ha
Đỗ Tranh lại nói: “Lần nào mà thiếu gia chẳng gạt phu nhân là đi đạp thanh, đại mạc làm gì có thanh cho thiếu gia đạp đâu.”
Hoắc Lâm Phong lập tức được khơi thông, nếu không đoán sai, Dung Lạc Vân vốn không hề đến Triều Mộ Lâu, mà là đi giết kẻ thù rồi. Nhưng mà Dung Lạc
Vân một mình đấu với Trần Miên Trần Kiêu, còn thêm mấy tên thị vệ phân
tán tinh lực, sẽ dữ nhiều lành ít.
Khó mà dò được suy nghĩ của y, hắn lắc lắc đầu, cũng có thể Dung Lạc Vân đang vui vẻ ở chốn thanh lâu thì sao?
Bước chậm đến bên thạch kỷ, trà đã nguội lạnh, chỉ mới một lúc mà đã lạnh
rồi. Vậy bốn canh giờ từ giờ Dậu đến giờ Sửu, trà lạnh cơm nguội, người
thì quanh quẩn, có phải tâm tư cũng khó nói như hắn lúc này hay không?
Hoắc Lâm Phong hít sâu một hơi, nhấc chân xoay người, định chạy đến Triều Mộ Lâu thăm dò thử. Đỗ Tranh la lên: “Thiếu gia, người đi đâu vậy?!”
Hắn vội vã bàn giao: “Nếu sau giờ Ngọ chưa về thì là đi làm anh hùng cứu thổ phỉ!”
Hoắc Lâm Phong vung roi quất ngựa đến thẳng Triều Mộ Lâu, ban ngày đóng cửa, hắn đùng đùng xông vào. Tiểu nhị xông tới ngăn cản, bị hắn hất tay đẩy
ngã, tiếng ồn ào truyền tới bà vú.
Bà vú tinh mắt, nhận ra hắn là chàng trai đã vung tay vạn lượng. Hắn không có ý định dài dòng, liếc lên lầu bốn rồi phóng người nhảy lên, gõ cửa
mấy cái, quát lên: “Cung chủ? Người có ở trong đó không?”
Có một vị cô nương nói: “Công tử buổi sáng có tới, nhưng đã đi rồi.”
Hoắc Lâm Phong bình tĩnh, Dung Lạc Vân thật sự có tới đây, lẽ nào biết
chuyến này mạo hiểm nên tới tìm tỷ tỷ để cáo biệt chăng? Lúc này bà vú
đuổi theo, cản đường không cho hắn làm loạn. Hắn hỏi: “Hoa khôi đang ở
đâu?”
Bà tổng quản trêu đùa: “Muốn gặp hoa khôi thì phải xem công tử đây có còn bốn nghìn lượng hay không.”
Hoắc Lâm Phong cười lạnh, xem ai dám cản đường ta, hắn đi dọc theo hành lang đá văng từng cánh cửa. Liên tục hô to không dứt, Dung Đoan Vũ từ lúc đệ đệ đi thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được, lúc này khoác áo đi ra, liền thấy một trận gà bay chó sủa.
Hoắc Lâm Phong nhìn thấy đối phương, chạy tới trước mặt cô, Dung Đoan Vũ
nhìn hắn với ánh mắt đề phòng: “Công tử là người lần trước…”
Hắn nói: “Lần trước bốc đồng, e đã mạo phạm. Hôm nay tôi là đại đệ tử đã
chiến thắng trong cuộc tỉ võ của Bất Phàm Cung, Đỗ Trọng.” Thời gian gấp rút, hắn đưa ra lệnh bài của đệ tử nói ngắn gọn, “Làm phiền cô nương
cho ta biết, cung chủ có phải đã đi tới Hạn Châu một mình rồi không? Hôm trước ta nhận lệnh thăm dò, biết Hạn Châu có hai cao thủ, nếu cung chủ
một thân một mình thì tính mạng khó bảo toàn, mong cô nương đừng giấu.”
Dung Đoan Vũ chợt kinh ngạc, vốn đã rất ưu phiền, lúc này lại hoảng loạn đến rơi lệ. Vẫy tay cho mọi người lui, cô lại gần nửa bước, khẽ nói: “Lạc
Vân một mình đến Hạn Châu bắt Giả Viêm Tức, tính toán thời gian thì chắc đã sắp đến nơi rồi.”
Hoắc Lâm Phong bực bội, liền cáo biệt.
Dung Đoan Vũ gọi hắn lại: “Lạc Vân có nói với tôi, nếu trong ba ngày đệ ấy chưa về thì báo cho Đoạn đại ca đi tìm đệ ấy.”
Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “Y chỉ đích danh Đoạn Hoài Khác ư?”
Ngữ khí kiêu căng, hàm chứa khinh thường, nào có giống thái độ của đệ tử
chứ. Hắn không đợi Dung Đoan Vũ đáp đã phi thân xuống lầu đi mất, quay
người lên ngựa chạy khỏi Tây Càn Lĩnh, đi đường tắt về hướng bắc.
Ngày thường thì sai hắn làm cái này, sai hắn làm cái kia, sao đến chính sự
thì lại giấu kĩ thế không biết? Để hắn giúp một tay cũng không cần hay
sao? Hắn ngồi trên lưng ngựa xóc nảy mà đoán, Dung Lạc Vân và Giả Viêm
Tức hoặc là với Đoàn Hồn Cửu Mãng có mối thù cũ, không tự tay giết thì
không thể nào xóa nhòa cừu hận.
Nếu đã có cốt khí như thế, vậy thì thông báo cho Đoạn Hoài Khác làm gì? Trong lòng y cảm thấy Đoạn Hoài Khác lợi hại nhất ư?
“Đi!” Hắn gào thét lao đi như tên bắn.
Đèn không thể làm phí công, diều cũng không thể dán phí công, thì tên nhóc
không khiến cho người ta bớt lo kia cũng không thể cứ thế mà chết được.
Đúng lúc này, Dung Lạc Vân đã tới thành Hạn Châu, nhóm dân tị nạn trong
thành kéo ùn ùn ra ngoài, y ngược dòng người đi vào trong thành. Trên
phố không ai quét dọn, người thì hoặc là chết hoặc là chạy tị nạn, rất
nhiều hộ chỉ còn lại hai phòng trống trơn.
Giả Viêm Tức ỷ hoàng đế ở xa, làm trung gian tham nhũng làm xằng làm bậy,
“hút máu” thay cho Trần Nhược Ngâm. Bòn rút hết phồn hoa nơi đây, tình
hình nạn đói ngày càng nghiêm trọng, phỏng chừng sẽ nhanh chóng tháo
chạy khỏi thành.
Dung Lạc Vân móc địa đồ ra, dựa theo đường vẽ chạy đến kho lương thực.
Kho lương thực ở thành Tây, là một tòa tháp hình tròn xây bằng đất, tổng cộng có ba tầng hầm.
Dung Lạc Vân đứng từ xa xuống ngựa, ẩn nấp giữa những tán cây nhớ lại lời
của Hoắc Lâm Phong, bên ngoài kho lương thực có binh lính canh gác hai
lớp, tổng cộng có bốn mươi người, trong tháp trực mười hai người, bên
trong có ba mươi thị vệ cấp cao, là binh nhà của Giả Viêm Tức.
Y nhẹ nhàng đáp xuống đất, đường hoàng lại gần kho lương thực, giống như
sợ không ai nhìn thấy. Một nhóm binh lính phát hiện ra y, lập tức rút
đao quát to, bao vây Dung Lạc Vân.
Y cười rút kiếm ra, nho nhã lễ độ nói: “Trời trong nắng ấm, ta muốn cướp vạn thạch lương thực (*), làm phiền các vị nhường đường.”
(*) thạch: một đơn vị để đo thể tích, một thạch bằng mười đấu (gạo)
Bọn lính tưởng y là kẻ điên, hung dữ quen rồi, lập tức giơ đao sấn tới.
Dung Lạc Vân nghiêng người tiếp chiêu, đáng lẽ chỉ cần một chiêu lấy một mạng, nhưng lại kéo dài thời gian lượn vòng xung quanh. Dây dưa một lúc lâu, đợi đến khi giết được nửa số lính thì thị vệ bên trong kho mới
xông ra, y phi người lên bắt lấy tên đầu đàn, một kiếm chẻ đôi đối
phương với tốc độ nhanh như chớp.
Đám còn lại kinh hoàng, không còn ai dám xông lên nữa.
Đuôi mắt Dung Lạc Vân khẽ nhếch lên, chợt thấy ở góc xa có tên trốn đi báo
tin. Y phi người bay vào trong tòa tháp, một nhát một tên, chém chết
mười hai tên canh gác. Đột nhập vào được bên trong kho lương thực, chém
khóa phá cửa, tiêu diệt mọi phòng bị dưới tầng hầm, vạn thạch lương thực nhìn thấy ánh sáng.
Đám
thị vệ và binh lính còn lại thì hoảng hốt túm tụm lại thành một cụm, bất cứ ai lên ngăn cản cũng bị giết trong một nhát kiếm, nên chỉ đành
nhượng bộ lui binh.
Khoảng chừng sau nửa nén hương, bỗng nhiên có người cao giọng hô, quân ứng viện đã đến rồi.
Một đội thị vệ từ xa đuổi tới, gã đứng đầu đeo mặt nạ, chính là một trong
Đoàn Hồn Cửu Mãng. Dung Lạc Vân từ xa nhìn thấy vội vàng phi thân bỏ
chạy, dùng Bát Phương Du biến mất không còn tung tích, y ngoái đầu nhìn
thầm phỉ nhổ, kho lương đại loạn, lo mà dọn đi!
Dung Lạc Vân dựa theo địa đồ tìm đến phủ đệ của Giả Viêm Tức, chỉ thấy nóc
nhà san sát chẳng có chút khí phách nào. Bay xuống bờ tường, trực diện
với với một đội thị vệ đi tuần tra, tra kiếm vào vỏ, y dùng tay không
tốc chiến tốc thắng, bẻ gãy cổ mười người liên tiếp.
Xoay mình tiến vào trong phủ, y nhớ tới lời Hoắc Lâm Phong nói, con yểng
trên hành lang gặp người là sẽ kêu, rất dễ đánh rắn động cỏ. Đợi đến khi đột nhập vào tới biệt uyển, y rút ra một cây kim trong eo kẹp trên đầu
ngón tay, gặp người thì đâm thẳng vào tử huyệt mi tâm, gặp chim cũng
thế.
Bắc uyển đã không còn người sống, Dung Lạc Vân cứ như Diêm La quá cảnh, đi đến đâu là chết đến đó.
Vào được hoa viên, một vị nữ quyến đang khoan thai đánh đàn trong đình, bên cạnh có bốn nha hoàn theo hầu, ngoài đình là tám tên thị vệ. Y thản
nhiên bay lên nóc đình, lười biếng dựa vào tàu đao (*), nhét cây kim châm vào lại eo, lên tiếng: “Đàn gì thế hả, ta muốn nghe ‘Liễu Nga’.”
(*) tàu đao:
Gương mặt xinh đẹp như hoa của nữ quyến chợt biến sắc, vội vàng núp sau đám
nha hoàn, đám thị vệ bao vây đình viện. Dung Lạc Vân cúi người xuất
chiêu, hai tay làm đấm, đấm trái đấm phải, đấm vỡ sọ tám tên thị vệ.
Y sải bước vào trong đình đánh ngất nha hoàn, túm lấy cổ tay nữ quyến.
“Sợ cái gì, sợ ta cướp sắc à?” Hai con mắt đào hoa của y sắp dọa người nữ
nhi này chết khiếp, “Trong thành bao nhiêu cô nương đang chết đói, nhìn
lại cô, cô cầm tinh con heo à?”
Nữ quyến không mập không gầy, bị y vũ nhục hận không thể đâm đầu vào tường chết đi cho rồi.
Y siết tay người ta: “Giả Viêm Tức đang ở đâu, bọn đeo mặt nạ đang ở đâu?”
Nữ quyến thút thít nói: “Đại nhân đang ở căn lầu giữa hồ… Lục ca đang ở rừng cây Tây Uyển…”
Đoàn Hồn Cửu Mãng là nghĩa tử của Trần Nhược Ngâm, Giả Viêm Tức là cháu, cho nên tương xứng là huynh đệ. Đánh ngất nữ quyến, dựa theo địa đồ y tìm
đến được căn lầu giữa hồ, đi tới đâu giết người tới đó khó mà không kinh động, thị vệ của cả phủ đang bao vây bắt y.
Đến giữa phủ đệ, một mặt là hồ nước xanh biếc, ở giữa hồ có một lầu gỗ ba gác.
Dung Lạc Vân bĩu môi, y ghét nhất là các loại sông ngòi hồ biển.
Cách đây không lâu mới bị chết đuối, đều tại Đỗ Trọng.
Y phân tâm nghĩ, hai ngày nay Đỗ Trọng nghỉ ngơi, có phải sẽ đến Triều Mộ Lâu tìm Bảo La không? Đã tặng quạt hay chưa?
Lúc này, mười mấy tên thị vệ ùn ùn kéo tới, dòng suy nghĩ của y nhất thời
bị ngắt, bỗng nhiên giận dữ. Rút kiếm ứng chiến, y chém một đường máu
cực nhanh cực mạnh, người ngã xuống ngày càng nhiều, người nằm la liệt
trên đất, người thì rơi uống nước, mặt hồ xanh biếc nhuốm một màu đỏ
tươi tanh tưởi.
Đến khi không còn một ai sống sót, Dung Lạc Vân mới ngừng lại.
Y xách kiếm bước lên chiếc cầu gỗ nối ra giữa hồ, đến căn lầu, phát hiện
lầu này chỉ có một cửa ra vào, không hề có cửa sổ. Bước vào, nhưng chỉ
thấy vàng bạc chất thành núi, nghìn món quý báu, sáng lòa đến mức chói
cả mắt.
Lên lầu ba, Giả Viêm Tức mặc áo gấm đeo ngọc quan, dán vào tường, đứng trông có vẻ rất điềm tĩnh.
Dung Lạc Vân bước từng bước tới gần, dùng mũi kiếm nhấc cằm đối phương lên.
“Chỉ là một quan phụ mẫu Hạn Châu, trang hoàng khí thế như vậy, ta còn
tưởng là đang bước vào phủ thừa tướng cơ đấy.” Vừa nói mũi kiếm vừa di
chuyển xuống yết hầu, “Hầu kết trông như thế nào, từ lâu ta vẫn luôn
muốn móc ra xem thử.”
Giả Viêm Tức chợt hoảng sợ, nhưng giọng nói vẫn rất phô trương: “Chỉ sợ ngươi vào được mà không ra được.”
Dung Lạc Vân đâm kiếm vào vai đối phương, nghe thấy tiếng kêu rên rỉ kêu
đau, y xoay cổ tay khoan vào lỗ thủng đó. Y quan tâm nói: “Giả lang đừng sợ, đau thì chắc chắn sẽ đau rồi, nhưng chưa chết được đâu.”
Y túm người lên, giơ kiếm phá tường, túm đối phương bay tới bên hồ. Rồi
ném gã ra, đạp mạnh vào hai đầu gối gã, gã nằm vật ra tê liệt như kẻ tàn phế.
Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, y xách kiếm đi về phía rừng cây Tây uyển, đuôi ngựa phe phẩy
trên xương bả vai, dáng vẻ hết sức dứt khoát.
Rừng rậm gió mát, chỉ nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Dung Lạc Vân đi sâu vào trong, bỗng nhiên có một cơn gió thổi lá cây bay
phất phới, y xoay người biến mất giữa những tán cây. Trên thân cây, y
nhìn chằm chặp qua kẽ lá, trong rừng xuất hiện một người, y phục đen,
giày đen, đeo mặt nạ, chính là lão Lục Trần Kiêu.
Trần Kiêu nhếch tai lắng nghe, nhìn về phía tán cây rậm rạp dò xét, rồi bay
lên đó, rút kiếm đâm thẳng xuống. Dung Lạc Vân phi người xuống giao đấu, mũi kiếm va chạm, tay áo thổi phần phật.
Y và đối phương giao đấu một hơi hết bốn mươi chiêu, sức lực ngang nhau,
khó phân cao thấp, khó nhằn hơn y tưởng. Một chiêu đẩy lùi ra mấy bước,
hai người kéo giãn một khoảng cách, Trần Kiêu hỏi: “Ngươi là kẻ nào đến
tìm đường chết?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ta là —— cha của Trần Nhược Ngâm.”
Trần Kiêu phá lên cười: “Hà cớ gì muốn tìm đường chết?”
Dung Lạc Vân trả lời: “Tên cẩu nhi tử Trần Nhược Ngâm đó không nhận người
cha là ta đây, ta đành phải tới tìm đứa cháu là ngươi đó.”
Y bỗng nhiên bay ra sau, vất vả tránh thoát một kiếm lấy mạng của Trần
Kiêu, đối phương khiến y thấy khó thở, chiêu nào cũng trí mạng. Lại giao đấu thêm gần bốn mươi chiêu nữa, y xoay gót bay vút lên trời, tay nâng
lên tạo thế, bay ra phía sau Trần Kiêu xuất ra Đoạt Hồn Chưởng dùng toàn bộ sức lực.
Oành!
Lồng ngực Trần Kiêu đột nhiên phồng rộp lên, ngoại y nứt toác, gã phun ra
một búng máu rồi máu chảy từ cổ xuống nửa người. Gã định dùng chân khí
tạm thời hộ tâm mạch, nhưng Dung Lạc Vân đâu để yên, chém từng nhát từng nhát không cho gã cơ hội thở dốc.
Chợt bên tai nổi gió, lại thêm một bóng đen đột kích, là lão Ngũ Trần Miên vừa quay về.
Một đánh hai, giao đấu gần trăm chiêu mới tách ra. Dung Lạc Vân bình tĩnh
lại mới hỏi: “Vì sao phải đeo mặt nạ, tướng mạo xấu xí không thành hình
người luôn sao?”
Trần
Miên đáp không đúng câu hỏi: “Hay cho chiêu điệu hổ ly sơn, là sợ huynh
đệ ta hợp lực ngươi sẽ khó thoát thân chứ gì?” Gã dìu Trần Kiêu dậy,
“Hôm nay ngươi phải chết không đất chôn thây.”
Dung Lạc Vân nghiến răng đáp trả: “Vậy các ngươi sẽ còn thảm hơn ta, các ngươi phải chết không toàn thây.”
Lúc này, Trần Kiêu đã vận khí chữa thương, tạm thời khôi phục một nửa công
lực. Hai tên giơ kiếm cùng chĩa về phía Dung Lạc Vân, hợp lực xuất
chiêu, phối hợp ăn ý không một kẽ hở, uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều.
Dung Lạc Vân lấy một địch hai, thế như chẻ tre đánh nhau kịch liệt mấy trăm
chiêu, sau đó hơi thở bắt đầu rối loạn, dần dần rơi vào thế bất lợi.
Trần Miên và Trần Kiêu khó khăn lắm mới tránh thoát, chỉ bị thương ngoài da, đợi gió yên sóng lặng sương mù dần tan biến, Dung Lạc Vân đã biến mất
không còn tăm hơi. Khinh công này thế gian hiếm thấy, hai người không
khỏi kinh ngạc, lưng tựa lưng nhìn quanh bốn phía.
Nhắm mắt lắng nghe hô hấp của Dung Lạc Vân, chỉ vỏn vẹn trong khoảnh khắc
một chiếc lá rơi, hai người cùng lúc mở mắt cùng lúc giương kiếm. Kiếm
chỉ vào một thân cây, không ngờ trên cây không có ai, Dung Lạc Vân đã
vút bay đi xa rồi.
Việc
truy đuổi trong rừng như thế này, Dung Lạc Vân vốn nhanh như chớp. Chỉ
trong nửa nén hương y đã chơi đùa đối phương đủ mệt, nhân lúc chúng mỏi
mệt sơ suất, y phi thân rút ra kim châm từ trong eo.
Một kim bị trượt ghim thẳng vào thân cây, cùng lúc đó trong rừng chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Trần Kiêu sửng sốt xoay mặt lại, chỉ thấy mặt nạ của Trần Miên chưa rớt, nhưng một cây kim châm đã xuyên vào mắt trái gã.
Dung Lạc Vân dựa vào nhánh cây lắc lư đôi chân, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng vang vọng.
Thể lực dần tiêu hao, y thở dốc một lát rồi bẻ gẫy cành phi xuống, cầm kiếm giao đấu với Trần Kiêu. Y xoay người sang đến bên cạnh Trần Miên, ngón
tay làm móng vuốt, móng tay như những chiếc móc câu, vồ tới quắp mắt
trái của gã.
Trần Miên
vận chân khí, trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc bức ra ngân châm,
ngân châm đó đâm xuyên qua lòng bàn tay Dung Lạc Vân rồi bay ra.
“A!” Dung Lạc Vân rên rỉ lùi bước, đau đến mức hai mắt tối sầm.
Y cúi đầu nhìn, lòng bàn tay phải tựa như có một dòng suối nhỏ, không
ngừng tuôn máu ra, mu bàn tay cũng như thế. Từng đoạn kinh mạch trong
lòng bàn tay đều tê cứng, từ năm ngón tay đến cánh tay cũng không thể
nhấc lên nổi.
Lúc này
Trần Miên Trần Kiêu sóng vai xông tới, sát khí ngập trời chĩa thẳng vào
cửa mệnh của y. Công kích cả phía trước lẫn phía sau, y tung Phách Vân
kiếm pháp, trong lúc khói bụi bay mù mịt, Trần Kiêu ở phía trước xông
tới đánh y trọng thương, Trần Miên phía sau tung ra một chưởng đoạt
mệnh.
Kiếm rơi, người ngã, cổ họng từ từ trào lên mùi tanh.
Dung Lạc Vân ngã xuống đất, phun ra một búng máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau
như thể bị nghiền nát thành bùn. Trần Miên bước đi loạng choạng, mắt
trái đã bị khoét một lỗ đầy máu, vết thương chằng chịt trên người.
Dung Lạc Vân đau gần như ngất đi, nửa cánh tay đều không còn tri giác, chỉ nhìn thấy mũi kiếm đâm về phía mình.
Trần Miên quát: “Đôi mắt hoa đào đẹp như thế này… Ta sẽ đâm nát đôi mắt ngươi trước!”
Nói thì chậm nhưng đến thì nhanh, một tia sáng sắc bén chợt lóe lên đánh văng thanh bảo kiếm!
Dung Lạc Vân bị một thân hình cao lớn xông tới đè lên, lăn lộn mấy vòng. Bất ngờ đến nỗi không kịp phòng bị, y chỉ biết cái ôm này rất nóng, sau khi kinh ngạc ngẩng đầu mới đối diện với hàng lông mày lưỡi mác và đôi mắt
sáng tinh anh của Hoắc Lâm Phong.
“Đỗ Trọng…” Y khẽ cất lời trong sự khó tin.
Hoắc Lâm Phong đáp: “Tôi đến muộn rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn đối phương, trên mặt, trên cổ, trên vạt áo, đâu đâu cũng
là máu tươi nóng hầm hập. Đôi mắt kia hàm chứa đầy hận thù và giết chóc, khi đối mắt nhìn hắn thì lại dần dần hiện lên một chút yên lòng. Hắn
vốn mang cả một bụng đầy lời giáo huấn, ấp ủ suốt ba trăm dặm đường,
chẳng sợ vượt phép tắc cũng muốn mắng một trận ra trò, nhưng giờ này
khắc này lại chẳng thể nói ra được nửa câu.
Giọng Dung Lạc Vân yếu ớt, túm chặt vạt áo Hoắc Lâm Phong kéo lại gần, dán
bên tai hắn mấp máy môi: “Ta muốn giết bọn chúng… ta muốn giết chết
chúng…”
Hoắc Lâm Phong nói: “Được, giết chết bọn chúng.”
Hắn đặt Dung Lạc Vân nằm thẳng, đứng dậy đối mặt với hai gã kia. Trần Kiêu
đã trúng một chưởng và một kiếm của Dung Lạc Vân, đang cận kề cái chết,
Trần Miên thì càng không phải nói, máu ở mắt trái vẫn chưa ngừng chảy,
vừa choáng váng vừa hoa mắt đau đớn đến tột cùng, loạng choàng bò trên
đất.
Rốt cuộc là có thù hận gì mà chịu bôn ba ba trăm dặm giao đấu tới mức lưỡng bại câu thương.
Trần Miên chống tay cầm kiếm: “Muốn làm cứu viện thì cũng phải xem có bản lĩnh đó không.”
Hoắc Lâm Phong nhìn vào con mắt kia, nếu hắn tới muộn một bước, có phải Dung Lạc Vân cũng sẽ trở thành như thế không? Hắn nói: “Ngươi chỉ đang kéo
dài chút hơi tàn mà thôi, tới đi.” Rồi cúi người xuống nhặt kiếm của
Dung Lạc Vân lên, vô ý trì hoãn để lưu tình, chứ nếu xuất chiêu ra thì
khí thế sẽ rất dữ dội.
Trần Miên vốn đã tổn thương nguyên khí, không còn cầm cự được bao lâu nữa,
chưa ra được ba mươi chiêu, khí huyết vỡ vụn quỳ rạp xuống đất. Dung Lạc Vân gắng gượng bò lên, lập tức lại đau mà ngã quỵ, y sức cùng lực kiệt
ngập ngừng nói: “Đỗ Trọng… Ta muốn giết…”
Hoắc Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài, cái tên nhóc không khiến người ta đỡ lo
này lúc chịu chết thì tùy tiện lắm, mà giết người lại rất chăm chỉ. Hắn
vòng lại dìu Dung Lạc Vân lên, một tay ghì chặt eo, một tay bọc lấy tay
phải của y.
“Nắm chặt.” Hắn cọ bên tóc mai Dung Lạc Vân nói, “Đâm vào tim có được không?”
Nghe được tiếng ừm trong hơi thở, hắn nhấc tay Dung Lạc Vân lên đâm thật
mạnh xuống, một mũi kiếm xuyên thẳng vào lồng ngực Trần Miên. Mu bàn tay có cái gì đó rơi lõm tõm xuống rất nóng, hắn nghiêng mặt nhìn, thấy đối phương đang rơi lệ. Dung Lạc Vân khóc nức nở nói: “Chưa đủ… chưa đủ!”
Hoắc Lâm Phong cầm cái tay kia đâm một nhát vào bụng, máu tươi phun ra, thảm cỏ xanh dưới chân nhuộm thành màu đỏ, không biết đâm bao nhiêu nhát
kiếm Dung Lạc Vân cuối cùng mới chịu yên ổn ngả vào lòng hắn.
Sau khi giết chết lão Ngũ và lão Lục, Dung Lạc Vân lúc này mới nhớ tới cơn đau, chợt cơ quắp lại.
Hoắc Lâm Phong kéo vạt sau của y xuống xem thử, giữa lưng có một dấu tay đỏ
lựng. Là Tôi Mệnh Chưởng, có thể khiến con người ta vỡ tim đứt ruột sống không bằng chết. Sắc mặt Dung Lạc Vân trắng bệch chỉ có mỗi bờ môi là
đỏ thẫm, mỗi một bước đi đều đau không tả nổi, bước thử vài bước liền
ngã sấp vào người Hoắc Lâm Phong.
Hoắc Lâm Phong đỡ vai y, hỏi: “Tôi bế cung chủ nhé?”
Y lắc đầu, không chịu.
Hoắc Lâm Phong lại chế giễu y: “Đã thế này rồi còn cậy mạnh cái gì nữa?”
Y vẫn khăng khăng không chịu, ra lệnh: “… Cõng ta.”
Mồ hôi lạnh thấm ướt y phục, tầm nhìn mơ hồ, lúc được cõng lên thì đất
trời trước mắt y như đảo lộn. Y cong chân lên để bàn tay to kia giữ lấy, nắm chặt, cố định hai bên hông. Hoắc Lâm Phong cõng y đi ra khỏi Tây
uyển, đi về phía hồ, bỗng nhiên hỏi: “Cung chủ, người đạp gãy chân Giả
Viêm Tức rồi ư?”
Y yếu ớt “Ừm” một tiếng.
Gãi đúng chỗ ngứa, Hoắc Lâm Phong thừa dịp nói: “Biết bản thân mình mạnh
tới cỡ nào rồi chứ gì?” Khẽ nhấc nhấc y lên, vừa đi vừa cảnh cáo, “Sau
này không được dùng chân đạp tôi nữa.”
Trong giang hồ cá lớn nuốt cá bé, Dung Lạc Vân lúc này là cá bé, chẳng bày ra nổi dáng dấp cung chủ. Mở miệng liền phụt máu, y đành dùng cằm cọ cọ
lên vai Hoắc Lâm Phong, xem như đồng ý.
Đến bên hồ, Giả Viêm Tức vẫn còn nằm liệt ở đó ngọ nguậy, bảy tám nàng kiều thê mỹ thiếp vây quanh khóc nức nở. Thấy Hoắc Lâm Phong cõng Dung Lạc
Vân đi tới, liền biết Trần Miên và Trần Kiêu đã chết, mắt gã ngập tràn
sợ hãi mấp máy môi xin tha.
Dung Lạc Vân không còn sức nhấc tay, chỉ chỉ vào căn lầu giữa lòng hồ.
Giả Viêm Tức vội vàng nói: “Thiếu hiệp tha mạng! Tất cả vàng bạc châu báu
đều đưa hết cho các người, đưa hết cho các người!” Gã sợ hãi lắm rồi,
lôi kéo thê thiếp bên người, “Những người này cũng tặng cho các thiếu
hiệp hưởng dụng!”
Hoắc
Lâm Phong nhìn về phía căn lầu, vàng bạc châu báu cầm không hết, cứ vứt ở đó trước đã. Phủ đệ tri châu này vẫn khí phách như cũ, người ngoài chỉ
trong phút chốc cũng sẽ không phát hiện ra điều gì dị thường. Còn về
những chuyện khác này, hắn liếc mắt nhìn những mỹ nhân lê hoa đái vũ,
nghiêng đầu dùng đuôi mắt dò hỏi Dung Lạc Vân.
“Nhìn ta làm gì…” Dung Lạc Vân chợt dấy lên chút mê man trong cơn đau.
Hoắc Lâm Phong khuyên răn: “Cung chủ hiện đang trọng thương, mỹ nhân trước
mắt sợ là tâm có thừa nhưng sức không đủ, đợi dưỡng thương khỏi hẳn ngày sau còn dài.”
Dung Lạc Vân hiểu ý, nhưng y đang đau đến nỗi không thể biện giải nổi, đành mặc cho Hoắc Lâm Phong nói.
Tìm một xe ngựa trong phủ, Hoắc Lâm Phong cho Dung Lạc Vân an vị xong, sau
đó trói Giả Viêm Tức dẫn đi, các nữ quyến và nha hoàn đều bị nhốt trong
phủ, nhốt mấy ngày rồi tính sau. Hắn cưỡi xe rời khỏi từ cửa sau, trong
thành các hộ buôn bán đều đóng kín cửa, Dung Lạc Vân cần trị thương gấp, phải mau chóng tìm một chỗ nghỉ chân.
Hoắc Lâm Phong nhớ ra, hình như trên đường đi có lướt ngang qua một ngọn núi, dưới chân núi có một ngôi miếu cổ.
Tức tốc đi tìm, phía sau xe thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ, là Dung Lạc Vân đau đến mức không chịu đựng được nữa. “Huuu!” Đường núi xóc nảy,
Hoắc Lâm Phong tạm dừng xe xoay người lại, vén rèm lên, thấy Dung Lạc
Vân đang tựa vào người Giả Viêm Tức.
Hắn nhíu mày: “Cung chủ dựa vào gã làm gì?”
Vách xe thô cứng khó mà dựa vào, Dung Lạc Vân chỉ muốn tìm một cái đệm thịt mà thôi.
Hoắc Lâm Phong trầm tư một lúc, dìu đối phương ra mép xe, như vậy có thể dựa vào lưng hắn. Tiếp tục lên đường, tấm lưng thẳng đứng hơi khom về phía
trước, thỉnh thoảng vòng tay ra sau đỡ y, tiếng rên rỉ kêu đau của Dung
Lạc Vân cũng dần ít đi.
Hắn nói: “Cung chủ, người ôm eo tôi đi.”
Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn bàn tay trái, máu không ngừng chảy, cánh tay thì
không thể cử động được. “Ta không ôm được.” Y thều thào, đành phải dùng
tay phải vịn lưng Hoắc Lâm Phong, “Ta muốn…”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Muốn cái gì?” nhưng lại không nghe thấy động tĩnh phía
sau nữa, quay lại nhìn đã thấy Dung Lạc Vân đã ngả người nằm oặt bất
tỉnh. Tăng tốc đến ngọn núi kia, miếu cổ dưới chân núi nằm khuất không
dễ thấy, tiểu hòa thượng đang quét cổng hiếu kỳ ngóng ra xem.
Xe ngựa dừng lại, Hoắc Lâm Phong xoay người ôm Dung Lạc Vân vào lòng, hình như đã tỉnh lại rồi, yếu ớt hé mắt ra, giống như một con thú đẹp đẽ đã
chết. Hắn cõng Dung Lạc Vân đi tới xin giúp đỡ, nhưng chưa vào cửa đã bị mấy tiểu hòa thượng chặn lại.
Một người trong đó nói: “Trong miếu kị sắc máu, mong thí chủ đừng vấy bẩn tịnh địa phật môn.”
Hoắc Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy
tòa tháp, chẳng phải đó là lương ngôn của Phật môn hay sao?” Hắn định
hùng hổ xông vào, lúc trước ở nhà đứng trước bàn thờ Phật chẳng kiêng kị lời nói, bây giờ lại càng không cần phải kiêng kị.
Tiếng la hét ầm ĩ khiến trụ trì phải đi ra, trụ trì thấy Dung Lạc Vân toàn
thân đầy máu, cực kỳ hoảng sợ, vội vàng niệm “A di đà phật”. Hoắc Lâm
Phong cấp thiết giải thích: “Đại sư, cả thành Hạn Châu đều tan hoang, đệ đệ tôi vì cướp kho lương thực mà một thân một mình xông vào nơi hiểm
nguy, vì để cứu người dân gặp nạn mà khiến mình trọng thương, cầu đại sư rủ lòng từ bi!”
Rõ ràng là vì phục thù mới bị thương, còn nữa, cái gì mà đệ đệ tôi…
Dung Lạc Vân vừa đau đớn vừa ngại ngùng, rụt đầu lại như một chú rùa nhỏ.
Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Không giấu gì đại sư, tri châu của Hạn Châu Giả
Viêm Tức đang ở trong xe, tội lỗi hắn chồng chất khó tha, thỉnh cầu đại
sư giam giữ hắn trong vựa củi.”
Trụ trì vốn đã hết sức khó xử, bỗng nhiên nghĩ ra: “Trên đỉnh núi có một
thiền viện để trống, cách chân núi chừng trăm bậc thang, thanh tịnh
không người, có thể dẫn lệnh đệ lên đó dưỡng thương.” Thu xếp ổn thỏa,
lập tức gọi đệ tử đưa chăn đệm sạch cho họ.
Hoắc Lâm Phong nói cảm tạ rồi lập tức cõng Dung Lạc Vân lên núi.
Bước lên bậc đầu tiên, hắn hỏi: “Đau lắm sao?” Vừa dứt lời, Dung Lạc Vân ậm ừ một tiếng, cũng chẳng có sức mà gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đi chậm, để cung chủ đỡ thấy khó chịu.” Hoắc Lâm Phong nói,
giống như sợ Dung Lạc Vân ngủ mất, lại tiếp tục nói, “Cung chủ có biết
tại sao tôi biết mà tới đây không?”
“Nghe Tam cung chủ nói người đi Triều Mộ Lâu, đúng lúc tôi đang rảnh rỗi nên đi dạo tới đó.”
“Lại chẳng thấy cung chủ đâu, Đoan Vũ cô nương vô cùng lo lắng, tôi mới biết cung chủ một mình đến Hạn Châu.”
“Người nói ba ngày sau Đại cung chủ tới, Đại cung chủ cả ngày uống rượu, làm gì có thời gian để ý tới cung chủ?”
“… Tại sao cung chủ không gọi tôi? Không tin tưởng tôi sao?”
Thềm đá màu xám đậm, hai bên là cây cỏ xanh um, bên tai là giọng nói dong
dài của Hoắc Lâm Phong. Dung Lạc Vân nằm tựa trên bả vai vững chãi, nghe mà thấy thả lỏng, trong cơn đau đớn còn có thể tranh thủ xem cảnh rừng.
Bước lên từng bậc một, y phát hiện hô hấp và bước chân của Hoắc Lâm Phong
vẫn vững vàng, nhưng những giọt mồ hôi bên thái dương trông rất chật
vật. Khi lên đến một trăm bậc, y ngại ngùng thở dài: “Cao thật…”
Hoắc Lâm Phong nói: “Cũng may cung chủ mảnh mai, nên không thấy mệt.”
Dung Lạc Vân rũ mắt nhìn xuống, khẽ “này” một tiếng, không ngừng cọ lên vai
đối phương. “Cung chủ đang làm gì vậy?” Hoắc Lâm Phong bật cười, nhịn
không được nhếch nhếch vai, “Đừng chạm vào tôi như vậy, ngứa lắm.”
Dung Lạc Vân thẳng thắn: “Máu dính lên y phục của ngươi rồi.”
“Biết sao được, cung chủ nằm yên ở đó là được rồi.” Hoắc Lâm Phong nói, bên thái dương lại chảy xuống một giọt mồ hôi.
Càng lên trên thì càng mát mẻ, không khí trong xoang mũi cũng lạnh hơn
nhiều. Lồng ngực Dung Lạc Vân dán vào lưng Hoắc Lâm Phong, mồ hôi vì đau đớn của y trộn lẫn với mồ hôi mệt nhọc của Hoắc Lâm Phong, cả hai đều
ướt đẫm.
Hai trăm bậc, ba trăm bậc, lên gần bốn trăm bậc, cuối cùng cũng nhìn thấy thiền viện.
Hoắc Lâm Phong quay đầu lại: “Cung chủ, tới——“
Hắn chợt dừng lại, vì nhìn thấy bóng dáng màu xám tro phất qua, là chiếc
khăn tay màu xám tro Dung Lạc Vân vất vả rút ra từ trong ngực. Chiếc
khăn tay hắn nhặt được bên ngoài Triều Mộ Lâu, cũng là chiếc khăn tay
hắn cố tình đánh rơi ở góc cầu thang gỗ, không ngờ đối phương vẫn giữ
tới bây giờ.
Chiếc khăn
tay dán lên trán, Dung Lạc Vân lau mồ hôi cho hắn, lúc nhẹ lúc nặng, còn ngô nghê cọ lên mắt hắn. Hắn hỏi: “Tại sao cung chủ không trả khăn tay
lại cho tôi?”
Dung Lạc Vân nói: “Nó vốn là của ta mà.”
Hoắc Lâm Phong không hiểu ý lắm, vẫn nghiêng đầu, đợi lau xong, khăn tay rút về, mới nhìn vào mắt Dung Lạc Vân. Gần như vậy, đừng nói là lớp mí mắt
mỏng manh, đến cả đường vân trên môi cũng có thể nhìn rõ, tim hắn bỗng
nhiên thắt chặt, bàn tay cũng bóp chặt.
Hai chân bị bóp đau quá, Dung Lạc Vân tỏ vẻ như biết sai: “Thật sự là của ta mà…”
Hoắc Lâm Phong không nói gì, chỉ muốn mau chóng bỏ người xuống, cái thân thể này đè lên người hắn khiến hắn thấy lúng túng. Đi vào thiền viện, trên
mặt đất đọng một lớp lá khô, thiền phòng đã lâu không ai ở, đi đến đâu
cũng thấy một lớp bụi dày.
Thiếu gia Hầu phủ thề sống thề chết không làm chuyện của nha hoàn đành phải
nhận lệnh, xắn tay áo lên quét dọn. Nhưng hắn hoàn toàn không có kinh
nghiệm hầu hạ người khác, không cho ghế dựa không cho ghế dài, thẳng
thừng đặt Dung Lạc Vân ngoài cửa.
Lau bàn quét đất đã đủ làm khó hắn rồi, trên giường đất đặt chăn đệm do
tiểu hòa thượng mang tới, lát nữa hắn còn phải trải giường. Sống hai
mươi ba năm, hắn còn chưa từng trải giường cho bản thân nữa.
Hoắc Lâm Phong nhớ đến Đỗ Tranh, nếu như tên đầy tớ kia biết hắn quét dọn
nhà cửa, nhất định sẽ tức đến độ quay lưng đi luôn. Mơ màng một hồi,
bỗng thấy xung quanh yên tĩnh lạ thường, hắn quay đầu lại nhìn không
khỏi giật mình.
Dung Lạc Vân ngồi trên ngưỡng cửa dựa vào cánh cửa, không biết là tỉnh hay ngủ mất rồi.
Thanh sam loang lổ những máu, tóc đuôi ngựa nằm xõa ra lặng yên, giống như sự sống đang dần mất đi.
Hắn khó tả cảm giác lúc này, cửa mở toang, cảnh sắc bốn bề bao bọc bọn họ,
trong viện lát đá, góc tường um tùm cây xanh, còn có cả bầu trời phương
xa. Ở góc bên phải giữa bốn bề này, Dung Lạc Vân ngồi ở đó, bóng lưng
tĩnh lặng không tiếng động, một chút đáng thương, một chút yếu ớt, còn
có chút cô độc.
Hắn bỗng nhiên muốn gọi y, gọi tên của y.
Môi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không cất lời.
Hoắc Lâm Phong mau chóng dọn dẹp sạch sẽ, trải đệm kê gối, lúc này mới gọi
một tiếng “cung chủ”. Dung Lạc Vân phản ứng rất chậm, động tác quay đầu
cũng rề rề. Dường như y nói “Được”, giọng nói nhỏ đến nỗi không nghe rõ
được.
Hoắc Lâm Phong đi tới cúi người ngồi xổm xuống định đỡ Dung Lạc Vân lên.
Dung Lạc Vân đã rất đờ đẫn rồi, mím môi dựa vào khung cửa ngớ ra, sau đó mím môi vẫn chưa đủ, chuyển sang cắn chặt môi dưới. Sau một lúc dùng sức
kéo, y không địch lại được, bị Hoắc Lâm Phong túm vào trong ngực.
Bộ dạng yếu ớt mệt mỏi, cuối cùng y cũng chịu thua: “Đỗ Trọng, ta thấy đau lắm.”
Thật ra Hoắc Lâm Phong biết chứ, chiêu Trần Miên dùng là Tôi Mệnh Chưởng, vỡ tim đứt ruột, có thể đau đến mức khiến người ta sống không bằng chết.
Dung Lạc Vân run lẩy bẩy cuộn tròn trong lồng ngực hắn, hận không thể
mọc ra một cái vỏ ẩn thân trên lưng.
“Đánh ngất ta đi” Dung Lạc Vân túm lấy vạt áo hắn, “Đánh ngất ta… đi tìm Đại ca…”
Hoắc Lâm Phong giả ngốc: “Tìm ai?”
Dung Lạc Vân nói với giọng cầu xin: “Đại ca… đi tìm Đại ca…”
Nội lực của Đoạn Hoài Khác thâm hậu, đương nhiên là cọng cỏ cứu mạng của
Dung Lạc Vân. Hoắc Lâm Phong lại không hề nhúc nhích gì, gương mặt đau
đớn đến méo mó của Dung Lạc Vân gần sát trước mắt, hắn cụp mắt nhìn chằm chằm, tòa tháp trong lòng từ từ sụp đổ.
Vạt áo trước ngày càng bị túm chặt hơn, chốc lát sau, Dung Lạc Vân buông lỏng tay, thều thào đứt quãng: “Ta muốn Đại ca…”
Khi đó ở trong xe ngựa cũng muốn nói câu này ư? Dựa vào lưng hắn, ôm lấy eo hắn, trong lòng lại vẫn muốn tìm Đại ca cách đây ba trăm dặm? Hoắc Lâm
Phong giống như đã nghe đủ rồi, bế Dung Lạc Vân dậy: “Cần Đại ca làm gì, nước xa không cứu được lửa lớn đâu.”
Vòng vào bên trong, quay người đạp cửa.
Hắn bế Dung Lạc Vân lên giường, cởi xiêm y.
Trong phòng mờ tối, chỉ có những tia sáng leo lét xuyên qua khe cửa, Dung Lạc Vân thẫn thờ để bàn tay to kia dán lớp da thịt nóng hầm hập vào. Y
không nhịn được mà mở hé mắt, tựa như một kẻ đang đói rã nhận được một
cái bánh thơm phưng phức, như một chú nai ở trong núi tuyết lạnh giá tìm được một cái ổ ấm áp.
Hoắc Lâm Phong ở phía sau y hỏi: “Tôi là ai?”
Dung Lạc Vân thì thào lấy lòng: “Huynh của ta… Đỗ Trọng.”