“Đỗ Trọng?” Dung Lạc Vân sững lại, vừa kinh ngạc vừa không vui mà lên tiếng.
Hoắc Lâm Phong thình lình xuất hiện trước nhà, đầu đội trăng sáng, chân đạp
sỏi trắng. Hắn né người lấy thùng gỗ ra, chủ động nói rõ: “Cung chủ, tôi tới đưa mấy con cá chép.”
Dung Lạc Vân liếc mắt nhìn xung quanh, cây ngân hạnh, vài ba chiếc đệm cói,
dường như không có gì bất thường. Y bước chậm tới gần, khóe mắt liếc
sang lồng chim ở góc hướng đông, một hồi sau mới nói: “Sau này lúc ta
không có ở đây, không được tự ý xông vào.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Thuộc hạ xin ghi nhớ.” Nói xong liền đổi giọng, xáp lại gần, “Sau giờ Ngọ tôi có đến xem mấy bận, nghĩ chắc tối cung chủ mới
về, vì thế tôi đành ngồi chờ.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Nếu ta qua đêm ở Triều Mộ Lâu, chẳng lẽ ngươi định chờ cả đêm hay sao?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Vậy cũng chẳng hề gì, chỉ là tôi lo cung chủ qua đêm
bên ngoài, nhỡ chân lại bị chuột rút thì không ai xoa bóp cho.”
Non xanh nước biếc, xe ngựa buông rèm, da thịt ẩm ướt quấn quýt chợp mắt…
Dung Lạc Vân nhớ lại tình cảnh hôm qua, tim lại nóng lên, nhưng ánh mắt
vẫn lạnh lùng như phi đao: “Ta sống một mình bị như vậy cũng không có
ai, không có khác biệt gì hết.”
Hoắc Lâm Phong giống như đang đợi câu trả lời này: “Nếu trước khi ngủ xoa bóp một chút thì sẽ không bị chuột rút.”
Sắc trời chìm trong mực tàu, Dung Lạc Vân an tọa trên đệm cói, khoanh chân
lại, giống như đệ tử đang nghe giảng. Hoắc Lâm Phong nửa quỳ bên ngoài,
đối diện với Dung Lạc Vân, tư thế như lần trước băng bó vết thương.
Dung Lạc Vân tỏ vẻ thận trọng, che giấu trái tim xác thịt đang hơi căng
thẳng này, tiếp theo góc áo bị một bàn tay to xốc lên, rồi bàn tay ấy
nhấc cổ chân y lên.
Hoắc
Lâm Phong cởi chiếc giày bạch lĩnh, rút vớ ra, xắn ống quần mềm mại lên
hai lớp. Chân trần mảnh mai trong lòng bàn tay đâu chỉ mượt mà, cẳng
chân còn thon dài, mà mắt cá và đầu gối thì hồng hào.
Hắn hỏi: “Có lạnh không?” Đối phương lắc đầu phủ nhận, nhưng ngón chân thì cuộn lại.
Bàn tay di chuyển từ mắt cá chân lên, vết chai thô ráp, gãi ngứa được nhưng hơi đau, vuốt thẳng tới bắp chân thì dừng lại vuốt ve. Năm ngón tay
dang rộng ra dồn thêm sức, hắn làm chân Dung Lạc Vân đỏ lên, nóng hầm
hập, khiến cái chân ấy bất tri bất giác dựa lên đầu gối hắn, giống như
hắn đã lấy được sự thần phục của đối phương.
“Đỗ Trọng.” Dung Lạc Vân gọi hắn.
Hắn “hửm” một tiếng, không ngước mắt lên.
Dung Lạc Vân nói: “Nhẹ chút thôi.” Đủ rồi, dừng lại đi, những lời đã nghĩ
hết trong đầu tích tụ ở cổ họng, trầm ngâm mãi mà không nói ra. Y quả
thật chưa hiểu cảnh đời, tham luyến độ ấm và cơn nhói đau từ lòng bàn
tay này, rất tê dại, dọc theo kinh mạch và xương cốt chui thẳng vào tim
y.
Y thậm chí ngồi không
nổi nữa, hai tay chống xuống sàn, cả người ngửa về sau, phát quan sau
đầu lung lay sắp rớt. Bất chợt, bàn tay to của Hoắc Lâm Phong bao phủ
bắp chân y, vuốt ve nó một cách tàn nhẫn. Hồn phách tan biến, khuỷu tay y mềm nhũn sõng xoài xuống sàn.
Hoắc Lâm Phong thấy thế hơi sửng sốt, nhịn không được bật cười.
Dung Lạc Vân ngây ngốc nhìn xà nhà, nhìn thấy bùn đất đọng dưới đáy tổ chim, thoáng có một bóng người, y lại nhìn thấy Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm
Phong cúi người vây lấy y, còn đưa tay cho y.
Y ngoảnh mặt, gò má dán trên sàn, lạnh đến run rẩy. không đáp lại bàn tay ấy, y nghiêng người bò dậy, để trần chân đi vội vào thính đường. “Xoa
bóp xong rồi, không còn chuyện của ngươi nữa.” Qua cầu rút ván, ăn cháo
đá bát, chính là đức hạnh của y bây giờ.
Hoắc Lâm Phong nói: “Vậy tôi giúp cung chủ đổ cá vào vại hoa rồi đi.”
Thùng gỗ nhỏ bé, mấy con cá ở trong đó vừa chật vừa chòng chành, đã bơi không nổi rồi. Dung Lạc Vân nhìn quanh một vòng, vô cùng mất mặt nói: “Ta
không có vại.”
Hoắc Lâm Phong phì cười: “Sáng mai tôi sẽ đi đón huynh trưởng, cung chủ có muốn cùng đi dạo phố không?”
Dung Lạc Vân nghĩ một lúc: “Một cái vại thôi mà, ngươi mua giúp ta là được rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Vậy cũng được.” Cúi đầu gỡ tay áo xuống, vừa gỡ vừa
nói, “Vậy tôi sẽ theo sở thích của cung chủ, tìm một cái vại vẽ thú vui
khuê phòng, váy tiên ngọc bội, tiêu nhũ ngọc khâu (*), chắc chắn cung chủ sẽ thích.” Thả tay áo xong ngẩng đầu lên, ngọn đèn dầu lờ mờ, Dung Lạc Vân bị hắn nói móc mà đỏ bừng mặt.
(*) tiêu nhũ ngọc khâu: là hình ảnh mấy cô gái khoe bầu sữa căng mọng á :)))
Hắn hỏi lại lần nữa: “Cung chủ có muốn cùng đi dạo phố không?”
Dung Lạc Vân chấp nhận gật gật đầu, ấm ức khó chịu lắm, giống như bất đắc dĩ vậy. Hoắc Lâm Phong cười cáo lui, quay người đội sao mang trăng, vạt áo vung vẫy anh tuấn thần khí suốt một quãng đường về.
Người vừa đi, Vô Danh Cư liền trở nên quạnh vắng.
Xung quanh yên ắng như tờ, đất trời đều rơi vào tĩnh lặng.
Dung Lạc Vân đi vào phòng ngủ, cởi y phục lên giường, cúi người liếc bắp
chân. Đỏ lên rồi, loang lổ những dấu tay, thò tay sờ thử, rất nóng, ma
xui quỷ khiến sao lại sờ lên mặt, cũng nóng bừng rồi.
Thảo nào lúc gò má dán lên mặt sàn thấy rất lạnh, hóa ra là do mặt y quá nóng.
Dung Lạc Vân ngã “phịch” xuống giường, muốn đào một cái hố trên giường, đắp
chăn gấm Thục lên, quấn mình thành một vầng trăng khuyết, ở trong bóng
đêm nghiến răng nghiến lợi, không hiểu sao lại lẩm bẩm: “—— Đỗ, Trọng.”
Đỗ Trọng kia đã đến Thiên Cơ Đường rồi, rẽ vào trúc viện mới thở phào một hơi.
Cầu thang trúc đã cũ, giẫm một bước là lại cọt kẹt một tiếng, lên lầu hai,
Hoắc Lâm Phong đi vào phòng ngủ. Hắn mặc nguyên y phục nằm xuống, cánh
tay gối sau đầu, để cơ thể thả lỏng tự nhiên.
Tối nay thật nguy hiểm, nếu không phải hắn thính tai nhanh tay, thì e là đã bị Dung Lạc Vân bắt thóp rồi. Vì để che giấu hắn còn nói mấy lời quan
tâm sến sẩm, vì để cho thật hơn, còn quỳ xuống xoa bóp chân cho Dung Lạc Vân.
Hoắc Lâm Phong nhéo nhéo hàng lông mày, hắn làm tất cả những chuyện này chỉ để che giấu và
lấy lòng, dù sao cũng không phải thành tâm. Nhưng khi hắn thật sự làm…
tâm không hề thấy không cam, tình cũng không hề thấy không nguyện, mấy
câu trêu chọc thậm chí còn thấy thích thú.
Rối bời một hồi, hắn nện lên giường một cú đấm.
Nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện trọng điểm, những con chữ khí phách trong
tờ giấy kẹp trên chân bồ câu —— Hổ bệnh chưa lành, chưa thể nhậm chức.
Hổ, là chỉ hắn, Hoắc Lâm Phong, nhiễm bệnh chưa khỏi, giống y như lí do hắn dùng để thoái thác với triều đình. Bất Phàm Cung quả nhiên có qua lại
với Trường An, là mệnh quan cấu kết, hay là tay sai ngầm? Hắn giơ tay
buông rèm, ngày tháng còn dài, từ từ tìm hiểu.
Một đêm qua đi, cây ngân hạnh trong Vô Danh Cư đọng một lớp sương sớm, bồ
câu ngói xám bay ra khỏi lồng, đáp cánh xuống song cửa dưới mái hiên.
Một cánh tay đặt trên mép giường trong phòng, ngón trỏ thon dài ngoắc
nhẹ, con bồ câu bay tới túm lấy, đôi mắt hạt đậu xoay tít.
Dung Lạc Vân gỡ mảnh giấy ra, xem xong mỉm cười, thảo nào Hoắc Lâm Phong vẫn chưa lộ diện, hóa ra hổ vào Giang Nam biến thành mèo bệnh.
Y xuống giường tắm rửa thay y phục, mặc một bộ thường phục, bới tóc cao
cao buộc sau đầu. Tinh thần sảng khoái, vừa định ra ngoài lại thấy chim
chưa về lồng, còn đậu trên song cửa nhìn y.
Y không hiểu ra sao: “Bay cả đêm vất vả rồi, ăn chút rồi đi.
Con bồ câu nhảy nhảy mấy cái, không đi. Dung Lạc Vân vội ra ngoài, mở miệng híp mắt giả tiếng mèo kêu: “—— Meo!” Con chim tưởng thiên địch tới bắt, tạm thời vỗ cánh bay đi.
Sau khi đi qua cánh cửa phụ thứ ba, Hoắc Lâm Phong đã tới rồi, còn cầm theo xửng bánh hấp nhà bếp vừa làm xong. Ăn đến cái thứ hai, ánh mắt nhìn ra xa hơi giật mình, trong khoảng một trăm bước, Dung Lạc Vân đang cưỡi
một con lừa nhỏ, từ từ đến gần, tóc đuôi ngựa phía sau đầu đung đưa nhẹ
nhàng.
Hình như còn đang ngâm nga một ca khúc.
Đợi đối phương đến trước mặt, Hoắc Lâm Phong vô cùng hớn hở: “Cung chủ,
chào buổi sáng.” Liếc nhìn mặt con lừa một thoáng rồi lại đối mắt với
Dung Lạc Vân, “Chưa dùng bữa phải không, cung chủ ăn bánh hấp không?”
Dung Lạc Vân gật nhẹ đầu, y biết tên này đang cười cái gì, nhưng trên phố
đông đúc, ngựa lớn khó đi, đành phải cưỡi lừa. Hoắc Lâm Phong cười xong, cầm giấy dầu hỏi: “Cung chủ ăn mặn hay ăn chay?”
Dung Lạc Vân nói: “Ăn hết.”
Hoắc Lâm Phong dứt khoát dâng lên hết: “Vậy cho cung chủ cả đấy, tôi đi dắt lừa.”
Hai người xuất cung, trời trong xanh, bóng hình chiếu nhàn nhạt trên mặt
đất, một người chỉ chăm chú cúi đầu ăn bánh, cũng may người còn lại dắt
lừa đi rất vững vàng.
Đến phố thành Tây, ngựa xe đông như mắc cửi khiến người ta hoa cả mắt, Dung Lạc Vân thoang thả đi dạo, xuống lừa cùng Hoắc Lâm Phong đi bộ, vừa đi
vừa nói chuyện, đi ngang một sạp hàng thì dừng lại.
Người bán hàng là một bà lão, sạp hàng không lớn, đều là đồ thủ công, khăn
lụa, cài tóc, giày thêu muôn hình vạn trạng. Dung Lạc Vân chỉ tay vào
chiếc quạt lụa thêu, đề xuất: “Ngươi có thể mua một cây tặng cho ý trung nhân.”
Hoắc Lâm Phong
suy nghĩ, ý trung nhân của hắn… Xin hỏi là vị nào vậy? Dung Lạc Vân tự
biên tự diễn: “Hôm qua ta phát hiện, Bảo La thường cầm quạt che mặt, vậy ngươi tặng quạt nàng ấy chắc chắn sẽ thích.”
Hoắc Lâm Phong bừng tỉnh đại ngộ, thầm nói đi theo sở thích của y quả nhiên
có tác dụng, Dung Lạc Vân vậy mà lại bày vẽ kế sách cho hắn như bạn bè.
“Đa tạ cung chủ đã nhắc nhở.” Hắn cúi đầu chọn quạt, nhưng mà chọn binh
khí thì còn được, còn những món đồ chơi này hắn nhìn cái nào cũng y đúc
nhau. Hắn nhịn không được hỏi: “Cung chủ vừa ý cái nào?”
Dung Lạc Vân ấp úng: “Cây màu vàng.”
Hoắc Lâm Phong rút ra, mặt quạt trắng tinh, chuôi quạt gắn tơ màu đào, thêu
một cây ngân hạnh. Bà lão nói: “Chuôi này đắt hơn một chút, hai mặt thêu rất công phu.” Lật qua nhìn, mặt kia màu vàng nhạt, thêu một cây ngọc
lan thuần khiết.
Hai đại
nam nhân, một người thích hoa ngọc lan trắng, một người thích lá ngân
hạnh vàng, đều rung động trước cây quạt này. Hoắc Lâm Phong mua ngay,
gói lại xong thì nhét vào túi treo trên lưng lừa, tiếp tục đi dạo.
Đi ngang Luận Trà Cư, nghệ nhân kể chuyện bên trong gõ bàn một cái, câu
chuyện thú vị chảy xuôi xuống lòng đường. Hoắc Lâm Phong vừa nghe, sao
quen tai thế nhỉ? Liếc một cái, người trên đài mặc một bộ la bào xanh da trời, là Đỗ Tranh.
Hắn dừng lại, tên ngốc này đang làm cái gì vậy?!
Đúng là không thể trách Đỗ Tranh được, chủ tử vừa vào Bất Phàm Cung là đã
quên mất cậu ta ngay, cậu ta đành phải kiếm chút chuyện để làm. Kể
chuyện không tốn nhiều sức, cậu cứ kể đại mấy câu chuyện thú vị ở phương Bắc là có thể thu hút được khách quan, nhận được rất nhiều tiền thưởng.
Dung Lạc Vân hỏi: “Ngươi quen à?”
Hoắc Lâm Phong vô cùng mất mặt: “Huynh trưởng của tôi…”
Bọn họ đi vào uống trà, ngồi ở chỗ sát cửa sổ, Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm
Đỗ Tranh đang ung dung kể chuyện. Vai gầy khẳng khiu, mắt nhỏ dài, vừa
mở miệng là biết khí chất không đủ, là một người bình thường không biết
võ công. Y lại nhìn Hoắc Lâm Phong, dồn khí đan điền vững như cây tùng,
từ xương đến da không chỗ nào là không anh tuấn.
“Ca ca của ngươi và ngươi thật sự rất khác nhau.” Y nói, “Xem ra là một người giống cha, một người giống mẹ.”
Hoắc Lâm Phong che giấu sự chột dạ, rót đầy trà cho Dung Lạc Vân. Đúng lúc
Đỗ Tranh gõ thước, câu chuyện lên đến cao trào, khách quan xung quanh
đồng loạt rơi lệ, nghe thật kĩ, là câu chuyện về một đầy tớ và một nha
hoàn lén lút quyết định chung thân trong một hộ giàu có ở phương Bắc.
Một người khóc nói: “Đầy tớ kia rời phủ gia nhập quân đội, tiểu nha hoàn chắc sẽ bị gả cho kẻ khác mất.”
Đỗ Tranh vén áo lau nước mắt, đầy tớ gia nhập quân binh, nha hoàn chờ cậu
trở về, nhưng trời không chiều lòng người, thiếu gia nhận nha hoàn làm
thiếp, bảy năm sau cậu đầy tớ làm tướng quân trở về, chỉ còn lại cảnh
vật còn người mất.
Hoắc
Lâm Phong suýt nữa phun hớp trà nóng, tên ngốc này đang nói xằng nói bậy cái gì vậy? Vừa xoay mặt đi, lại nhìn thấy Dung Lạc Vân chống cằm, dáng vẻ chân thật đến bất ngờ, đợi câu chuyện được kể xong còn thở ngắn than dài theo.
Tiếng vỗ tay
vang lên rầm trời, Đỗ Tranh cầm bát nhỏ đi nhận tiền thưởng, đi một vòng thì đến chỗ cửa sổ. Thiếu gia! Cậu vừa thấy Hoắc Lâm Phong, ánh mắt
nhất thời ngấn lệ, lại thấy Dung Lạc Vân, vì thế nhanh chóng nuốt nước
mắt trở vào.
Hoắc Lâm Phong cắn răng: “Ca ca.”
Đỗ Tranh run lẩy bẩy: “… Đệ đệ.”
Dung Lạc Vân đứng ngoài xem cảnh “huynh đệ tình thâm”, sau khi miệng nhuận
lưỡi thanh mới nhớ ra là chưa mua vại hoa, vì thế đặt tiền trà xuống rồi đi mất. Hoắc Lâm Phong khoanh tay đi phía sau, Đỗ Tranh dắt lừa, ba
người cùng nhau đi dạo trên phố.
Dừng trước một quầy hàng, Dung Lạc Vân tự mình chọn lựa, hai chủ tớ kia thì
đứng đợi hầu hạ. Đỗ Tranh khẽ hỏi: “Thiếu gia, sao làm đại đệ tử mà còn
phải cùng đi dạo phố nữa vậy?”
Đỗ Tranh đau lòng xót xa, Hoắc Lâm Phong lười để ý, tiến lên phía trước chọn cùng với Dung Lạc Vân.
Mười mấy cái vại bày ra trước mặt, Dung Lạc Vân muốn mua cái màu trơn không
hoa văn, nhưng cái màu trơn lại quá lớn. Đang rối bời khó quyết định,
Hoắc Lâm Phong đi tới bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Lớn cũng có sao đâu, tôi
bắt thêm cho cung chủ mấy con cá nữa là được thôi.”
Dung Lạc Vân gật gật đầu, trông rất nghe lời. Gỡ hầu bao ra để trả tiền, nói thì chậm nhưng đến rất nhanh, một kẻ đi qua tông vào người y rồi cướp
túi tiền chạy phóng đi.
“Đỗ Trọng!” Y buột miệng la lên… như một đứa trẻ đang cáo trạng vậy.
Hoắc Lâm Phong nói: “Đợi đó.” Nói xong liền đuổi theo tên cướp kia.
Trên phố rộn ràng đông đúc, Dung Lạc Vân đứng một mình giữa gió xuân, ánh mắt ngóng theo nửa bước không rời.
Tác giả:
Nhật kí tâm tình của Tiểu Dung 1: Đầu xuân, trời trong. Tối qua Đỗ Trọng
chăm sóc sức khỏe cho mình, hơi đau. Hôm nay Đỗ Trọng dẫn mình đi dạo
phố, gặp được ca ca của huynh ấy. Ca ca của huynh ấy và huynh ấy rất
khác nhau, mình với tỷ tỷ thì đều khuynh quốc khuynh thành như nhau. Ca
khúc mình ngâm là “Tôi có một chú lừa nhỏ, trước giờ chưa từng cưỡi ~~”