Hôm sau Đàm Hồng gặp
Cố Minh Diệp ở đoàn phim, chị bắt đầu nghi ngờ cái tus “bận, bận, bận
điên cuồng” của Chu tổng đăng bên weibo. Cố tổng thanh thản tự tại, ngồi cạnh đạo diễn, nói chuyện câu được câu không.
Hạ Minh Nguyệt đứng bên cạnh vừa thấy Cố tổng, mắt đã sáng lên, say sưa
dựa vào người Đàm Hồng: “Ngày nào cũng được ngắm Cố tổng thật tuyệt.”
Rồi cô lạch bạch chạy qua, ngọt miệng chào hỏi: “Em chào đạo diễn Ngô,
em chào Cố tổng.”
Bông hoa nhỏ trong lòng Cố Minh Diệp rung lên, “Ừm, tối qua ngủ ngon không?”
Đạo diễn Ngô: Câu này hơi…
“Ngon ạ.” Hạ Minh Nguyệt cười tủm tỉm, “Ngủ một giấc đến sáng, còn anh thì sao?”
Cố Minh Diệp hắng giọng, “Cũng được.”
“Anh bận gì ạ?”
“Chuyện kinh doanh.”
“Buổi tối vẫn phải làm sao?”
“Ừ.”
“Khổ quá đi.”
“Tôi quen rồi.”
…………
Đạo diễn Ngô: Cuộc trò chuyện này …
Hai người chào hỏi xong thì im lặng xem diễn viên đóng phim. Hạ Minh Nguyệt rất thích xem cảnh diễn viên nhập vai, nếu là diễn viên giỏi, vừa nhập
cảnh, ánh mắt, biểu cảm, khí chất của họ sẽ trở thành một người khác. Họ cười, chửi rủa, khóc lóc, thay đổi chỉ trong nháy mắt. Hạ Minh Nguyệt
vừa xem vừa trầm trồ. Đặc biệt là trong trường quay, có rất nhiều người
không liên quan, dưới ánh đèn chói lọi, đôi khi máy quay quay phần thân
trên thì phía dưới còn có hai ba người ngồi xổm bên cạnh. Dù ở trạng
thái này, khuôn mặt họ vẫn không thay đổi, họ có thể biểu lộ bất kỳ cảm
xúc nào. Hạ Minh Nguyệt thực sự ngưỡng mộ. Vì vậy, cô cũng có thể hiểu
cho một số người không thể nhập vai được, diễn rất đơ.
Ví dụ như bây giờ.
Người vào vai nữ chính Giang Tiên Tiên là một idol mới debut từ show tuyển
chọn, cô ấy không nổi tiếng, chung kết xếp hạng 19. Cô ấy biết hát, biết nhảy, nhưng chỉ ở mức biết thôi. Bằng cách nào đó, cô ấy đã vào đoàn
phim này với tư cách là nữ chính.
Cảnh hôm nay là cuộc hội ngộ của Giang Tiên Tiên và Chu lão tổng. Đã NG lần thứ mười.
Đạo diễn Ngô quát ầm lên, cho tạm dừng quay phim, yêu cầu chị Đàm giảng lại kịch bản cho cô ấy. Tú Cửu ủ rũ bước tới, Hạ Minh Nguyệt thì thầm nói:
“Cố lên!”
Chị Đàm nói chuyện với Tú Cửu
gần hai mươi phút rồi mà cô ấy vẫn tỏ vẻ khó hiểu, khi quay tiếp thì
hiệu quả còn tệ hơn mọi lần. Trường quay rơi vào bầu không khí nặng nề
chưa từng có.
Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn
khuôn mặt của đạo diễn Ngô, sau đó nhìn ra xung quanh, lòng cô hiểu rõ:
Ông chủ đến kiểm tra, diễn viên lại diễn chán như vậy, chả khác nào vả
vào mặt đạo diễn Ngô!
Phim trường trầm lặng trong vài phút, Cố Minh Diệp hỏi, “Ai chọn?”
Đàm Hồng nhỏ giọng đáp: “Trịnh tổng.”
“Biết múa hát sao không vào show giải trí, vào đoàn phim làm gì?” Giọng nói
như thường, mọi người trong đoàn đều có thể nghe thấy. Trường quay lại
càng lặng ngắt như tờ.
Hạ Minh Nguyệt
chưa bao giờ thấy một Cố Minh Diệp nghiêm túc và lạnh lùng như vậy, sắc
mặt như sương, người sống chớ lại gần. Cô đang ngồi cạnh anh, bị lạnh
đến sợ hãi.
“Bên ngoài có bao người muốn
diễn không được, cô lại đứng đây lãng phí tài nguyên?” Anh quay đầu hỏi
Đàm Hồng, “Nữ chính có nhiều cảnh không?” Đàm Hồng lắc đầu.
“Thay người đi.”
Phim trường im đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Cố Minh Diệp đứng dậy, đi ra ngoài phim trường, nhìn qua một lượt rồi chỉ
vào một cô gái mặc váy hồng: “Vào đây.” Anh đưa kịch bản cho cô ấy,
“Mười phút, diễn cảnh này.” Đoàn phim im lặng làm theo.
Mười phút sau, trường quay lại lặng ngắt như tờ. Cố Minh Diệp gật đầu: “Cô
đóng vai nữ chính đi.” Cô gái mặc váy hồng diễn không quá xuất sắc,
nhưng cũng khá tròn vai.
Tú Cửu không dám tin nhìn anh, Cố Minh Diệp lạnh mặt rời khỏi. Đàm Hồng nói nhỏ: “Cũng
đúng thôi, nếu không tại cô ấy thì đoàn phim đã quay xong rồi.”
Hạ Minh Nguyệt thốt lên trong lòng: Chu cha mạ ơi, ngầu vãi.
Cô đuổi theo thì thấy Cố Minh Diệp đang đứng trên ban công nhỏ trên tầng
2. Cô thở hổn hển trèo lên nói: “Hôm nay nắng đẹp thật.” Nóng chết bà
thì có.
Cố Minh Diệp chỉ vào những người
đang ngồi thành hàng bên dưới: “Có rất nhiều người trong đó, họ chỉ có
thể diễn vai quần chúng, cũng có người đủ khả năng diễn nam, nữ chính.”
Hạ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút: “Sao Cố tổng có thể biết được?”
Cố Minh Diệp nhìn cô: “Kỹ năng diễn xuất. Tất nhiên, một người có thể diễn nam, nữ chính cũng cần những yếu tố khác. Nhưng đây là nghề, nội dung
công việc là diễn xuất, vậy nên diễn xuất mới là điều quan trọng nhất.
Cũng giống như vận động viên, anh ta sẽ nổi tiếng khắp cả nước vì anh ta có tiền, đẹp trai, vui tính… tất cả những yếu tố này chỉ khi anh ta có
năng lực, có đạt giải thể thao, mới trở thành dệt hoa trên gấm. Nếu
không có gấm, thì đừng nói đến hoa.
“Nên ta mới gọi mấy người đó là minh tinh sao?”
“Minh tinh là danh hiệu cao quý hơn diễn viên nhiều.” Cố Minh Diệp tỏ vẻ thờ ơ “Diễn viên chỉ là một nghề. Ý nghĩa ban đầu của minh tinh là ngôi sao
sáng ngời. Giữa bầu trời đêm, ngôi sao dẫn đường chỉ lối cho mọi người
tiến về phía trước. Nó không phải một nghề, mà là tinh thần dẫn đường.
Người như thế nào mới có thể dẫn đường cho mọi người? Em xem những người được phong danh hiệu minh tinh trong thời nay ấy. Họ biến minh tinh
thành bình hoa.” Cố Minh Diệp dừng lại, “Bình hoa như họ, biết diễn,
biết hát, biết múa, chiếm trọn tài nguyên mà những diễn viên, ca sĩ, vũ
công chân chính khao khát có được. Họ chẳng thể dẫn đường cho ai cả.”
“Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách họ.” Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc nói, “Nói
một cách công bằng, nếu chúng ta nghĩ minh tinh như những người bán rẻ
tiếng cười, họ bán của họ, mình nhận của mình, một bên có tiền, một bên
có được niềm vui, đâu lại vào đấy.”
“Tất
nhiên, nếu minh tinh là một loại sản phẩm, họ có công nghiệp của riêng
mình, thay vì đóng phim, ca hát và nhảy múa. Như vậy mới gọi là đâu lại
vào đấy.”
“Đó rõ ràng là vấn đề của ngành giải trí. Tại sao họ
lại dùng minh tinh thay vì diễn viên? Tư bản kiếm tiền muốn nhiều tiền
hơn, họ muốn lợi dụng sức mua của fan các minh tinh, và ngành công
nghiệp giải trí ngày càng mở rộng.”
Cố Minh Diệp đã bình tĩnh lại, giọng anh trở nên ôn hòa hơn nhiều: “Nói tiếp em sẽ không hiểu đâu.”
“Tại sao?” Cô gái nhỏ nhăn mũi không chịu thua, “Em hiểu được.”
“Tư bản, công nghiệp, minh tinh đã liên kết thành vòng.”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Nếu em muốn thoát khỏi vòng lẩn quẩn này, phải có một thứ dẫn đầu vòng.”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Tư bản không thể đi đầu, công nghiệp bị tư bản chi phối, minh tinh thuộc về công nghiệp.”
“Vì sao?”
Cố Minh Diệp nhìn cô: “Em nghe không hiểu rồi nhé.” Hạ Minh Nguyệt ngớ người.
“Không sao, sau này em sẽ biết.”
Hạ Minh Nguyệt hỏi: “Thế hành vi vừa rồi của anh là gì?” Cố Minh Diệp im lặng thật lâu.
Hạ Minh Nguyệt mềm lòng. Dường như cô đã hiểu anh một chút. Đàn ông trưởng thành khi đối mặt với một vấn đề sẽ luôn khách quan và điềm tĩnh, có
chí tiến thủ. Một người đàn ông lạnh lùng thờ ơ, không sốt sắng với
những người không thân thiết. Hình như anh chưa đủ chín chắn và lạnh
lùng. Như thể anh rất yêu thích thứ gì đó liên quan đến chuyện này,
không cam lòng nên lấy trứng chọi đá.
Lời nói thì lý trí nhưng hành động thì bốc đồng.
Hạ Minh Nguyệt không chờ anh trả lời, cười nói: “Không cần biết lý do là
gì, em nghĩ những gì Cố tổng làm đều đúng hết. Em không nói đến những
điều mình không hiểu. Chỉ xét theo quan điểm của con người và sự vật,
chưa có điều gì là chắc chắn. Ta cần phải thừa nhận rằng tiền, sắc giao
dịch là cách nhanh nhất để có được cơ hội. Khi có nhiều tình huống như
vậy xảy ra, vấn đề không phải là của con người, mà là của xã hội.”
Trái tim của Cố Minh Diệp hẫng một nhịp. Quan điểm của cô gái nhỏ khá đúng
đắn. Nhẹ nhàng, dễ thương, vui vẻ lại tốt bụng … Có vẻ khá ổn. Anh mỉm
cười với cô.
Mặt trời như thiêu như đốt,
hai người phơi nắng lâu như vậy, đầu Hạ Minh Nguyệt đã nhễ nhại mồ hôi,
Cố Minh Diệp thấy vậy liền đưa khăn tay qua. Hạ Minh Nguyệt cảm ơn rồi
nhận lấy, thầm nghĩ: Tổng tài bá đạo lại mang theo khăn tay, vừa cứng
rắn vừa dịu dàng, đúng là người tình cảm.
Đạo diễn Ngô hô đoàn nghỉ, rồi đi ra tìm Cố Minh Diệp, thuận miệng hỏi: “Buổi trưa ăn ở đâu?”
“Tôi bận rồi.”
Đạo diễn Ngô bèn đi vào.
“Bên cạnh quán thịt nướng hôm qua là nhà hàng Thượng Hải. Chúng ta đi ăn nhé?”
Hạ Minh Nguyệt ổn định nhịp tim: “Vâng ạ.” Cô trộm gửi tin nhắn cho Vương
Khê: “Xin lỗi anh trai, chúng ta hẹn nhau bữa khác nhé. Tiểu nhân sẽ
mang móng giò quay về cho ngài.”
Vương Khê đáp lại ngay: “Bốn cái móng giò, mang thêm cho em hai hộp kem khoai môn nữa.”
Hạ Minh Nguyệt: “Yes sơ, gửi chái tim cho Khê bảo xinh đẹp, đáng yêu, dịu dàng, rộng lượng, khoan dung và tốt bụng.”
Vương Khê: “Đừng có mà nịnh hót [khinh thường].”
Hai người dùng bữa trưa rất vui vẻ, Hạ Minh Nguyệt mượn cớ đi vệ sinh để
chạy đến quầy lễ tân trả tiền, “Xin chào, thanh toán bàn 6 giúp tôi.”
Chị lễ tân nhẹ nhàng nói: “Xin chào, hôm nay là kỉ niệm 10 năm ngày cưới
của chủ tiệm chúng tôi. Hôm nay các cặp đôi đến quán dùng bữa sẽ được
giảm giá 5,2%. Xin hỏi cô và quý ông kia có phải một đôi không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, “Tạm thời chưa phải.” Cô tủm tỉm nói: “Người tán và người được tán cùng ăn cơm có được giảm giá không?”
Ông chú đứng phía sau chị lễ tân bật cười, “Chưa tán đổ mà vẫn mặt dày xin giảm giá à?”
Hạ Minh Nguyệt vẫn mỉm cười: “Nếu được hưởng ké chút may mắn của vợ chồng anh, em sẽ tán đổ người ta nhanh thôi.”