Sở Dịch cùng Tần Hữu
là nửa tháng sau thì từ Canada trở về, khi máy bay cất cánh, Sở Dịch lưu luyến mà qua cửa sổ nhìn xuống, Tần Hữu đè lại tay cậu: “Thích đi du
lịch, sau này tôi sẽ đi cùng em.”
Sở Dịch vội vã liếc hắn một cái rồi liền chuyển hướng cửa sổ, “Cũng không cần
phải đặc biệt đi theo, lúc chú đi công tác không mang theo tôi được sao? Tôi cũng không làm hỏng việc?”
Đây là
còn ghi hận lần trước đi công tác dù cầu thế nào cũng không chịu dẫn cậu đi, Tần Hữu có chút không nhịn được cười, nhưng cơ thể đang dựa vào
lưng ghế cũng ngồi thẳng lại, thần sắc cũng càng nghiêm túc hơn, hỏi:
“Còn ghi nhớ chuyện gì, một lần nói.”
Sở
Dịch lúc này mới quay đầu lại nghiêm túc nhìn hắn, xoa xoa đôi môi hơi
hơi sưng của mình, đôi mắt đen láy dừng trên người hắn mà hứng thú quan
sát: “Chuyện kia, đi đày một mình gì đó, dù ngắn hay dài, cũng không thể có lần sau.”
Nói xong, nâng tay phải lên, lắc lắc trước mặt Tần Hữu, tay trái xoa xoa ngón tay đeo nhẫn của hắn.
Tần Hữu ngồi rất đứng đắn, chỉ là thuận tay nắm chặt tay cậu đang đặt trên
chân mình, ngón tay xen vào từng ngón tay thon dài của Sở Dịch rồi nắm
thật chặt.
Sở Dịch cùng Tần Hữu đối với
việc riêng đều không quá lộ liễu, bởi vậy cuối tuần này sau khi về S
thành, bọn họ chỉ mới mấy người bạn đến nhà làm khách, địa điểm chính là ngôi biệt thự trong trung tâm thành phố mà lúc mới đầu Tần Hữu thu lưu
Sở Dịch ở đó.
Đến sớm nhất là Dung Dật, là chủ nhà, Sở Dịch cùng Tần Hữu đều tới cửa nghênh tiếp cô.
Lúc ở trên đảo, từ trong miệng Tần Hữu, Sở Dịch biết được người cấu kết với Hàn Quốc Hoa hãm hại Dung Dật là một vị cổ đông nào đó của Dung thị.
Dung Dật bị người mình và người ngoài cấu kết tính kế, nhưng cuối cùng
lại gặp dữ hóa lành, buổi sáng nay khi Sở Dịch nhìn thấy Dung Dật, cả
người cô thoạt nhìn so với trước đây càng thêm hiên ngang.
Sở Dịch khẽ cười: “Cô thoạt nhìn khí sắc không tệ.”
Dung Dật gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Tần Hữu, sau đó tiến lên ôm Sở Dịch một cái: “Cám ơn cậu đã cứu tội.”
Ôm nhanh một cái liền tách ra, sau đó, Dung Dật khá là giảo hoạt nhìn về
phía Tần Hữu, thoáng cất cao giọng nói: “Ngài Tần, bữa tiệc ngày hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?”
Sở Dịch cảm
thấy được cô ấy khẳng định đã nghĩ ra, mà người lãnh túc uy nghiêm như
Tần Hữu, hiếm thấy mới có một thời điểm có thể đùa giỡn, tất cả mọi
người sẽ không bỏ qua.
Đang nghĩ cách để
giải vây cho Tần Hữu, Tần Hữu lại ôm eo cậu, ánh mắt nhìn Dung Dật,
thẳng thắn hơn nữa còn có chút hớn hở mà nói: “Vì chúc mừng chúng tôi
đính hôn, thật vui là cô có thể tới.”
Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng Dung Dật lúc này cũng hơi giật mình, hơi mở to hai mắt nhìn Sở Dịch lại nhìn Tần Hữu, chốc lát mới từ đáy lòng mà
cười nói: “Chúc mừng hai người.”
Đến đây
hôm nay còn có mấy người bạn của Tần Hữu mà Sở Dịch đã gặp qua, một nhà
Triệu Trăn cùng người nhà Yến Thu Hồng cũng được mời đến.
Còn có người đại diện của Sở Dịch, vừa vì cuộc sống riêng của nghệ nhân
cũng không nên giấu giếm cô, thứ hai nữa là trong suốt năm năm hợp tác
cùng nhau, Sở Dịch và cô vẫn luôn vui vẻ.
Lần đầu tiếp khách tại nhà, Sở Dịch vô cùng lưu tâm những món đồ được mang
lên, sau khi bắt chuyện với mọi người một vòng, liền tự mình vào nhà
bếp, chỉ chốc lát sau, người đại diện cũng đi theo sau cậu, cười nói:
“Ba năm trước tôi còn được ăn đồ cậu nấu.”
Sở Dịch đang điều chỉnh gia vị ướp thịt bò, cười với cô, thả cái muỗng
trong tay xuống, dưới vòi nước rửa tay sạch sẽ, đối với cô giúp việc
đang bận rộn trong phòng bếp bàn giao vài câu, quay đầu liền cùng cô đi
tới phòng ăn.
Từ vị trí của bọn họ vừa
vặn nhìn thấy Tần Hữu cùng mấy người khách đang ngồi nói chuyện ở phòng
khách, người đại diện liếc hắn một cái, quay đầu khẽ cười với Sở Dịch,
châm chước mở miệng: “Tôi thật sự không ngờ, cậu cùng ngài ấy lại đi tới được ngày hôm nay.”
Cô dĩ nhiên không
phải không biết mối quan hệ có chút khó diễn tả thành lời giữa nghệ nhân của mình với Tần Hữu, mà trước đây, một mặt cảm thấy có Tần Hữu, đối
với tiền đồ của Sở Dịch mà nói quả là một trợ lực lớn, nhưng một mặt, là một người đại diện kim bài, cô cũng không nguyện ý để nghệ nhân của
mình đi theo con đường kim chủ bao dưỡng này.
Bởi vậy, cô vẫn luôn tránh né cùng Sở Dịch thảo luận đề tài có liên quan
đến Tần Hữu, lại hoàn toàn không ngờ Tần Hữu là nghiêm túc với Sở Dịch.
Sở Dịch nghe rõ ý của cô, nở nụ cười, “Lúc mới bắt đầu bản thân tôi cũng
không ngờ, có đoạn thời gian tôi coi chú ấy là trưởng bối.”
Người đại diện không chịu nổi mà xua xua tay, “Không cần tú ân ái, nhưng cậu
cũng thật lợi hại, ngài Tần nhà cậu tuy rằng hôm nay thoạt nhìn ôn hòa,
nhưng tôi người luôn theo người khác giao thiệp qua lại mà ở trước mặt
ngài ấy vẫn còn có chút sợ hãi.”
Sở Dịch không nhịn được cười, không hề nghĩ ngợi liền tú một cái, “Chú ấy kỳ thực rất ấm áp.”
Sợ cũng chỉ là ấm với mỗi mình cậu, tú ân ái dạng này cũng quá đạt điểm tối đa.
Người đại diện nhất thời trố mắt ngoác mồm, quay đầu vừa vặn nhìn thấy ánh
mắt Tần Hữu rơi vào trên người Sở Dịch, trong đôi mắt sâu thẳm đen kịt
có chợt lóe lên tia ôn nhu.
Quay đầu lại, lại thấy Sở Dịch đối với hắn nghịch ngợm nháy mắt, người đại diện chỉ
muốn đỡ trán, vẫn luôn chờ Sở Dịch đầu mày cuối mắt, mới tiếp tục nói:
“Vậy giấc mộng ảnh đế của cậu vẫn còn chứ?”
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Dịch hơi ngưng lại, ý cười trong mắt từ từ biến mất, rũ mắt xuống.
Người đại diện thấy thế cũng minh bạch đại khái, nhưng Sở Dịch rất nhanh lại
giương mắt nhìn cô, thời điểm một lần nữa nở nụ cười vẫn sáng ngời như
cũ.
Cậu chậm rãi mở miệng: “Có một số
việc bây giờ nói còn quá sớm, nhưng tôi là người có thể đưa ra lựa chọn
đồng thời chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”
Lại hỏi: “Chị Nhàn, nếu có ngày tôi có thể cho chị một cơ hội tốt, chúng ta còn có thể hợp tác không?”
Người đại diện nhìn cậu nửa ngày, như là hiểu được điều gì, gật đầu cười.
Mà một bên khác, Triệu Trăn đang cười trêu chọc Tần Hữu, “Sau này cậu cũng đã là người có gia đình, nhưng thời điểm thành người có gia đình này,
đã có tính toán gì chưa?”
Tần Hữu vốn bị
những lời nói này lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, vào lúc này
lại hiếm thấy mà không có một điểm mất kiên nhẫn, chỉ là nở nụ cười nhàn nhạt, một bộ tư thái thỉnh giáo: “Cậu nói xem, tôi còn cần dự định gì.”
Triệu Trăn cười đập xuống vai hắn, “Vợ đã có, vậy con thì sao? Sản nghiệp
trong nhà như vậy, cậu thật sự không thể không có con.”
Ánh mắt Tần Hữu lập tức chìm xuống, Yến Thu Hồng ở một bên thấy thế, liếc
nhìn Triệu Trăn một cái, ánh mắt lại chuyển hướng Tần Hữu.
Ánh mắt lóe lóe, có ý tứ hàm xúc khác mà tiếp lời: “Lời này có chút không
đúng, tôi có một người bạn ở nước ngoài đi nhờ mang thai hộ, cũng không
tệ lắm, có thể nhờ người ta giới thiệu cho, mà tôi nói, cậu và Sở Dịch
mỗi người đều nhờ mang thai hộ một đứa cũng tốt, cũng không nên chậm
trễ.”
Tần Hữu không lên tiếng, chỉ là ánh mắt đảo trên người hắn, đôi mắt đen kịt càng thêm sâu thẳm.
Buổi tối tiễn khách ra về, hai người lúc lên tầng có chút mệt.
Tắm xong, Tần Hữu nằm ở trên giường, thấy Sở Dịch đi tới, ngồi thẳng dậy kéo tay cậu, để cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
Sở Dịch ngồi ở bên cạnh hắn, dựa vào đầu giường, dựa vào người hắn.
Căn phòng này là nơi lần đầu tiên hai người bọn họ phát sinh quan hệ, ánh
mắt Sở Dịch nhìn xung quanh, thu ánh mắt lại liền phóng tới trên người
Tần Hữu, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Từ lúc vô vọng cho đến khi kỳ vọng không bị mất đi, tới nay được đền bù
mong muốn, bọn họ đã không phụ lòng lẫn nhau, trời cao cũng không cô phụ bọn họ.
Cậu cười, tiến gần tới đôi môi
Tần Hữu, khóe môi Tần Hữu cũng cong lên nhàn nhạt, hai người vội vã hôn, tay Sở Dịch cuốn lấy cổ Tần Hữu, tay Tần Hữu cũng giữ chặt eo cậu, rất
nhanh lại đem ấm áp dao động xuống bụng dưới, ánh mắt cũng rũ xuống.
Bàn tay rộng lớn chậm rãi vuốt nhẹ khu vực dưới bụng, Sở Dịch không biết
tại sao Tần Hữu lại đột nhiên chăm chú tới nơi này, nhưng không nghĩ
nhiều, thẳng thắn vén lên vạt áo, dùng sức làm căng cơ bụng, khiến sáu
múi bụi hiện lên rõ ràng.
Sau đó chớp chớp mắt với Tần Hữu, có chút ít kiêu ngạo mà hỏi: “Thế nào?”
Đôi mắt đen kịt của Tần Hữu trong chớp nhoáng có cái gì chợt lóe, sau đó
khóe môi cong lên, thần sắc có chút nhất thời không thể hình dung được.
Sở Dịch coi như hiểu ra, cũng đoán không nổi tâm trí hắn đã bay tới nơi
nào, nói xong cũng đem bàn tay hướng về phía áo ngủ của Tần Hữu cởi ra:
“Em muốn nhìn chú một chút.”
Sau một trận sờ loạn, cơ bụng vân da rõ rệt của Tần Hữu cũng lập tức căng thẳng,
nhấc tay nắm chặt cổ tay Sở Dịch, vươn người đem cậu đặt dưới thân, dùng giọng nói khàn khàn không nhịn được cười nói: “Cũng thật là, một buổi
tối cũng không thể để em nghỉ ngơi, hả?”
Cánh tay khoát trên vai hắn càng ôm chặt hơn, Sở Dịch vòng chân qua eo hắn,
hai mắt sáng trong như nước, không hề chớp mắt mà nhìn Tần Hữu, nghiêm
túc nói: “Đúng vậy, không làm không ngủ được.”
Hô hấp Tần Hữu hơi ngưng lại, đôi môi rất nhanh liền hướng về đôi môi mềm mại của Sở Dịch mà ép xuống.
Vị trợ lý vào ngày thứ hai mới tới, trợ lý và Tần Hữu đang ngồi ở phòng
khách nói chuyện, Sở Dịch mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc tới Hàn Dĩnh, khẽ
cau mày.
Chờ trợ lý rời đi, Tần Hữu ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cậu qua đó, Sở Dịch đi tới bên cạnh hắn rồi ngồi
xuống, lúc này Tần Hữu mới mở miệng, nói: “Cuối cùng, người lên án Hàn
Quốc Hoa chính là con gái ruột của hắn, người một nhà bọn họ quả thực
quá tuyệt.”
Sở Dịch hơi mở to hai mắt, có chút ngạc nhiên, nhưng chuyện này quả thực là chuyện mà Hàn Dĩnh có thể làm ra.
Vụ án này, nói là Hàn Quốc Hoa có hiềm nghi sát hại con trưởng của Hàn lão tiên sinh, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của lão, động cơ
đương nhiên là vì nắm quyền Hàn gia.
Sở Dịch suy nghĩ chốc lát, “Hàn Dĩnh đưa ra điều kiện gì?” Cô ta sẽ không làm chuyện gì không có lợi cho bản thân.
Tần Hữu rất khinh thường mở miệng, “Chó mất chủ cũng dám ra điều kiện?”
Thấy Sở Dịch sững sờ, tay điểm điểm mũi cậu, “Đừng quên mẹ kế của cô
ta.”
Mẹ kế của Hàn Dĩnh chính là vợ hiện
tại của Hàn Quốc Hoa, xuất thân của người này cũng không tệ, lúc đó Hàn
Quốc Hoa vứt bỏ vợ cũ để cưới bà, chính là vì muốn tìn cho mình một trợ
lực, giữa bọn họ vốn chỉ có quan hệ lợi ích.
Hiện tại, Hàn Quốc Hoa đang trong tù hơn nữa thân bại danh liệt, dây xích
lợi ích giữa hai nhà liền đứt gãy, bởi vậy nhà vợ Hàn Quốc Hoa cũng bị
hao tổn lợi ích.
Lúc đó, vì bảo vệ lợi
ích của mình, bọn họ cũng thay Hàn Quốc Hoa bôn ba, nhưng, Tần Hữu thông qua chút đường dây khác đem mối thù giữa hắn và Hàn Quốc Hoa nói rõ cho bọn họ.
Chuyện Hàn Quốc Hoa sát hại Yến
Hoan, chứng cứ còn lại tuy rằng không đủ để định tội cho lão trước pháp
luật, nhưng nói cho người ngoài nghe thì vẫn có sức thuyết phục.
Mối thù giết mẹ, chỉ có chết mới thôi, lúc này nhà vợ Hàn Quốc Hoa không còn cho là Tần Hữu chỉ là đang ra mặt giúp Dung gia.
Đây là chuyện một mất một còn, người nhà kia cuối cùng cũng quyết định phân rõ giới hạn với Hàn Quốc Hoa, đúng lúc dừng được tổn hại.
Sở Dịch biết cũng chỉ tới đây, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên nở
nụ cười: “Bọn họ không thể làm gì chú, đem bực bội đều ném trên người
Hàn Dĩnh, nhưng, tại sao lại là Hàn Dĩnh?”
Tần Hữu đè lại tay cậu, “Hàn thái thái sau đó biết được, chúng ta bên này
đến cùng là từ nơi nào mà tìm ra manh mối chỉ hướng về Hàn Quốc Hoa.”
Sở Dịch nhất thời mở to hai mắt, đây chính là nói Hàn Dĩnh lấy đồ vật của
Yến Hoan để thấy sang bắt quảng làm họ với bọn họ đã bị Hàn thái thái
biết được, Hàn Dĩnh tự cho là thông minh, lại thành sự không đủ bại sự
có thừa mà biến thành đồng đội heo.
Cô ta tâm thuật bất chính, hiện tại báo ứng đã đến.
Cho nên Hàn Dĩnh đến này là vì cùng đường mạt lộ, chỉ có thể lấy chứng cứ
xác thực phạm tội của Hàn Quốc Hoa ra để xin dựa vào Tần Hữu?
Biết Sở Dịch luôn không thích cô gái này, Tần Hữu rất nhanh giải thích: “Cho cô ta một mạng để định tội Hàn Quốc Hoa, sau đó đem cô ta ra nước
ngoài, nếu còn muốn trở lại thì phải còn mệnh để ra sân bay hay không.”
Tiếp liền thêm vào một câu, nghiêm nghị mà uy nghiêm nói: “Chuyện này, Cảnh Trình ra tay quả thực làm không sai.”
Sở Dịch khóe miệng giật một cái, nhẫn nhịn không bật cười.
Cậu dù muốn dằn vặt Hàn Dĩnh thế nào cũng không thích Tần Hữu tự mình tiếp
xúc với cô ta. Coi cậu hẹp hòi cũng được, mặc dù biết Tần Hữu đối với cô ta không thể có cái gì được, nhưng Hàn Dĩnh lại có chủ ý với Tần Hữu,
Sở Dịch liền ngay cả một cơ hội cho cô ta liếc nhìn Tần Hữu cũng không
muốn cho.
Đương nhiên, đây chỉ là tiểu tâm tư của cậu, không nghĩ tới, đối với ngài Tần cường thế nói một không hai này, lại luôn nhớ kỹ.
Câu cuối cùng thêm vào kia không phải là để biểu dương trợ lý.
Rõ ràng là nói cho cậu biết, cùng cô gái kia tiếp xúc không phải là Tần Hữu.
Người đàn ông này, hắn kỳ thực có đầy đủ điều kiện để đối với ngươi vênh mặt
hất hàm sai khiến, nhưng, đối với ngươi lại dốc lòng che chở, mỗi một
chi tiết nhỏ đều được để tâm cẩn thận từng li từng tí.
Sở Dịch từ bên cạnh ôm lấy toàn bộ thân thể Tần Hữu, vùi đầu vào bả vai
hắn, viền mắt có chút nóng, lại cười nói: “Làm sao bây giờ? Hiện tại chú nuôi hư em, khởi điểm cao quá, đời sau không gặp được chú thì em sẽ
phải cô độc cả đời.”
Tần Hữu nghiêng đầu
nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm đen kịt bỗng nhiên chợt lóe một tia trêu
tức, sau đó tay nắm hàm dưới của cậu, nghiêm túc nói: “Chuyện kiếp sau
này thoạt nhìn có chút không thể khống chế, giải quyết thế nào, chúng ta phải chậm rãi nghĩ cách.”
Đàng hoàng
trịnh trọng nói hươu nói vượn, Sở Dịch bị hắn chọc cười, siết lại thân
thể hắn tay ôm càng chặt hơn, “Đây là chú nói, em sẽ tin.”
Tần Hữu nheo mắt lại nhìn cậu chốc lát, lại búng búng mũi cậu, thời điểm mở miệng mang theo mấy phần sủng nịch mấy phần bất đắc dĩ: “Tiểu hỗn đản.”
Trên người cõng lấy vài đại án, hơn nữa mỗi một vụ đều có chứng cứ xác thực, Hàn Quốc Hoa đã cùng đường mạt lộ.
Lão là hung thủ giết chết Yến Hoan, trước khi nợ máu trả bằng máu, Tần Hữu đi gặp lão một lần.
Vốn là, dùng tư thái người thắng đứng trước mặt tử địch đã thua trận mà nói là chuyện hả hê lòng người, nhưng Sở Dịch nghe Tần Hữu nói chuyện xong, biết được mọi chuyện bên kia đã an bài xong, lập tức đi tới phía sau,
nằm nhoài lên lưng Tần Hữu: “Chú muốn đi gặp Hàn Quốc Hoa sao? Mang theo em.”
Tần Hữu đem di động đặt vào trong túi, quay đầu nhìn cậu, hơi cau mày nói: “Cái loại địa phương đó, em đừng nên tới.”
Sở Dịch lại không chịu, “Lão cũng là bại tướng dưới tay em, hiện tại hoàn toàn thắng lợi, mang em đi nhìn thì sao?”
Đem cằm đặt trên vai Tần Hữu, nhấc lên một tay, cả bàn tay nắm chặt, chỉ có ngón trỏ cùng ngón giữa hơi gập xuống, đặt trên cánh tay Tần Hữu làm
một cái giống động tác quỳ, tội nghiệp nói: “Cầu xin chú, em rất muốn
đi.”
Tần Hữu bị cậu chọc cười, cuối cùng không đành lòng từ chối cậu.
Nhưng Sở Dịch cũng không phải là muốn làm người thắng tới đó diễu võ dương
oai, bản tính hung tàn khó thể tin tưởng của Hàn Quốc Hoa, hiện tại lại
sắp chết, chắc chắn càng không e dè.
Tần
Hữu vốn là một người tỉnh táo, nhưng Yến Hoan lúc đó là bị cưỡng dâm,
tuy rằng chưa thành, thời điểm thi thể bị phát hiện cũng là y quan không chỉnh, Sở Dịch lo lắng Hàn Quốc Hoa phát rồ không kiêng kị mà ác khẩu
khiêu khích kích thích Tần Hữu.
Này dù
sao cũng là mẹ đẻ của Tần Hữu, một khi Hàn Quốc Hoa sỉ nhục Yến Hoan, ý
định đem lão giết tại chỗ hẳn Tần Hữu cũng có, điểm này, Sở Dịch không
hề hoài nghi chút nào.
Cậu sợ Tần Hữu làm ra chuyện mất lý trý, dù sao thế cuộc hiện tại hiển nhiên là bọn họ
chắc chắn thắng cuộc, Hàn Quốc Hoa đã là chau chấu sau thu, dây dưa thêm nữa lại càng không tốt.
Bây giờ xem ra là may, cậu muốn đi theo, Tần Hữu không từ chối.
Trong năm này, một buổi chiều cuối tháng tám, Sở Dịch cùng Tần Hữu đi gặp Hàn Quốc Hoa.
Mà đúng như Sở Dịch suy nghĩ, Hàn Quốc Hoa một thân chật vật, mà nhìn thấy Tần Hữu, câu nói đầu tiên lại là, ” Mày đã đến rồi, tao biết mày muốn
nghe cái gì, tao muốn nói là, loại đàn bà vì ái mộ hư vinh mà leo lên
nhà quyền quý như cô ta, vốn là đáng chết.”
Nói xong, đôi mắt sung huyết thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Hữu, trào phúng
nở nụ cười: “Lúc sắp chơi cô ta còn bày ra bộ dáng bảo vệ trinh tiết,
thà chết cũng không chịu nhục kia, cũng không chịu nhìn một chút bản
thân là kỹ nữ bị người ta ngủ qua, còn bày đặt giả bộ.”