“Chuyện lần này anh sẽ không truy cứu, em về khuyên nhủ mẹ nhiều vào,
còn về phần em vẫn câu nói đó đợi em tốt nghiệp đến công ty giúp anh.”
Trước đây anh bởi vì một số chuyện không thể buông bỏ mà bỏ lỡ nhiều chuyện
quan trọng, sau này anh không muốn vì bản thân mà bỏ lỡ cái gì nữa.
Giang Hữu Khiêm nhếch môi, đối với lời nói của Giang Mạt Hàn vô cùng cảm
động. Cậu không nói chuyện, là vì không biết phải đáp lại sự khoan dung
này thế nào, qua một lúc lâu điều chỉnh lại cảm xúc, cậu nói “cảm ơn”
Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào,
chỉ có thể dùng 2 từ đơn giản này, bày tỏ tâm ý. Giang Mạt Hàn không trả lời, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước không có tiêu điểm.
Bọn họ đi rất lâu, dọc đường không nói lời nào, hai người đều đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Sau khi đưa Giang Mạt Hàn trở về, Giang Hữu Khiêm
cũng về nhà.
Khâu Minh Diễm bình an vô sự, không bị bắt đi hỏi
cung, cũng không bị bắt, bà rất sợ hãi Giang Mạt Hàn nhất định sẽ rất
hận bà, sau này bà sẽ không còn những ngày tháng bình yên nữa
Giang Hữu Khiêm không biết nấu cơm, gọi cơm bên ngoài về bày một bàn đầy thức ăn. “Con vẫn còn tâm trạng ăn cơm?” Khâu Minh Diễm chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép, hôm nay mà nắm chắc cơ hội cũng không đến mức công dã
tràng, cái gì cũng không chiếm được
Giang tả làm bộ không nghe
thấy gì, đẩy Giang Tuấn đến trước bàn ăn. Khâu Minh Diễm không nhịn được nữa nói: “Giang Hữu Khiêm, mẹ đang nói chuyện với con đấy, nói không
chừng ngày mai con sẽ bị bắt đi đấy”. Chuyện bà làm ra đương nhiên bà
biết rõ, bà không nghĩ Giang Mạt Hàn sẽ tha cho bà.
Giang Hữu
Khiêm hét lớn tiếng: “Muốn bắt thì mẹ đã bị bắt từ lâu rồi, không phải
đợi đến ngày mai đâu.” Khâu Minh Diễm không hiểu: “Ý của con là gì?”
cũng không thể nói là không hiểu, chỉ là không dám tin
Giang Hữu Khiêm hít một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh nói: “Đến đây ăn cơm
đi.” Khâu Minh Diễm đi tới ngồi xuống nhưng lại không có hứng thú ăn
cơm, nhìn đứa con: “Hữu Khiêm à, con có phải biết cái gì không? Lần này
con phải giúp mẹ, mẹ cũng đều là vì tốt cho con.”
“Tốt cho con sao?” Giang Hữu Khiêm cười một tiếng: “Mẹ lấy cái cớ gì tốt cho con, thực chất là thỏa mãn chính mình”
“Con, con nói gì vậy?” Khâu Minh Diễm suýt chút không ngồi vững
Khâu Minh Diễm nghẹn lời: “Ở cái xã hội này không tiền, không quyền sẽ không có được tôn trọng và coi trọng, tất cả những việc mẹ làm đều là vì muốn giành lợi ích cho con, ai mà biết con không muốn có tiền, không muốn có quyền.”
“À” Giang Hữu Khiêm cười lạnh một tiếng: “Mẹ không hỏi
con, mẹ đã tự mình thay con quyết định, đó rốt cuộc là mẹ muốn hay con
muốn đây.”
Khâu Minh Diễm nghẹn lời, một lúc sau mới mở miệng nói: “Vậy con muốn gì?”
“Con muốn một người mẹ hiền lành, dịu dàng.”
“Con nói gì!” Khâu Minh Diễm vỗ bàn đứng dậy: “Nếu không phải vì con, có rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay không.”
“Vì con? Vì con mẹ? Vẫn nói là vì con sao? Đây là cái cớ của mẹ thôi.”
Giang Hữu Khiêm cũng buồn bực đứng dậy đối diện mẹ nói: “Thứ con muốn
chưa bao giờ là những thứ này, những thứ này đều là tự mẹ muốn, áp đặt
lên người con mà thôi.”
“Mẹ, mẹ đã từng nghĩ, mình đã sai rồi?”
Giang Hữu Khiêm dùng một chút nói: “Từ lúc thành công chiếm đoạt vị trí, khắt khe với con riêng, trở thành một người mẹ kế độc ác, mẹ từng hối
hận chưa, khi đêm đen không người có từng nghĩ mình đã sai chưa.”
“Con bớt dạy đời đi, con không có tư cách, mẹ là mẹ con.” Khâu Minh Diễm ánh mắt né tránh, bị chính con đẻ của mình nói như vậy, bà xấu hổ vô cùng.
“Con đúng là không có tư cách.” Giang Hữu Khiêm ngồi xuống ăn cơm. Khâu Minh Diễm phát hiện con trai hôm nay không đúng lắm: “Hữu Khiêm có phải nó
uy hiếp con không, con nói với nó chuyến ta làm ta tự chịu.”
Giang Hữu Khiêm hừ lạnh một tiếng: “Mẹ chịu thế nào, những năm nay mẹ làm ra
bao nhiêu chuyện, lần này còn bắt cóc có thể tố cáo mẹ tội cố ý làm
thương người khác, phải ngồi tù đấy, mẹ định vào đó ngồi một năm rưỡi
sao.”
Khâu Minh Diễm giống như quả bóng xì hơi, 1 câu cũng không nói. Giang Hữu Khiêm cầm đĩa ăn cơm, Khâu Minh Diễm nhìn chằm chằm, cảm thấy bản thân sinh ra một đứa con không tim không phổi
“Bố ăn
cơm.” Giang Hữu Khiêm gắp thức ăn cho Giang Tuấn, Giang Tuấn sao có thể
nuốt được đây, lời anh quở trách Khâu Minh Diễm khác gì đang nói anh.
Trên bàn ăn có mình anh động đũa, Giang Tuấn và Khâu Minh Diễm nhìn anh ăn.
Giang Hữu Khiêm miêng vẫn đang ngậm thức ăn nói: “Hôm nay cùng anh trở
về, anh nói muốn con đi du học, không muốn nhìn con lêu lổng, lúc nhỏ
hai người đối với anh ấy như vậy, anh lại đối với con...”
Anh
nghẹn ngào: “Hai người có từng nghĩ vì sao con thà rằng ở ngoài lang
thang, cũng không muốn về cái nhà này không? Con muốn có một ngôi nhà
bình thường đong đầy yêu thương, hai người rằng như vậy là đang yêu
thương con sao” Anh cười trào phúng: “Từ đầu đến cuối cái hai người yêu
là bản thân mình mà thôi.”
“Tùy mẹ, mẹ nói nó là thì chính là yêu, con coi như lớn lên trong một gia
đình hạnh phúc vậy, hôm nay con có chuyện muốn nói với bố mẹ.”
“Con nói đi.” Giờ phút này, Khâu Minh Diễm giống như một con cừu non ngoan
ngoãn, không dám lớn tiếng đây là đứa con duy nhất của bà, bà không muốn mất đi nó
“Mấy hôm nữa, con định theo sự sắp xếp của anh đi du
học.” Giang Hữu Khiêm ngẩng đầu nhìn bố mẹ: “Anh ấy nói sau khi về sẽ để con vào công ty làm việc.”
Khâu Minh Diễm mở to hai mắt nói: “Thật sao?” bà thực sự không thể tin vào tai mình
“Đúng vậy.” Giang Hữu Khiêm trả lời đầy khẳng định
“Còn có, anh ấy sẽ không truy cứu chuyện lần này, mẹ tự giải quyết cho ổn thoả.” Nói xong, Giang Hữu Khiêm đứng dậy rời đi.
“Hữu Khiêm.” Khâu Minh Diễm đuổi theo “con ơi!”.
Giang Hữu Khiêm nhìn bà nói: “Mẹ nghĩ cho kỹ xem sau này nên làm gì, nếu sau
này mẹ vẫn thế này, đừng trách đứa con này không nhận mặt.”
Nói
xong Giang Hữu Khiêm mở cửa rời đi. “Lão Giang!” Khâu Minh Diễm quay
người nhìn chồng, Giang Tuấn di chuyển bánh xe đi về phòng. Hai người
còn chưa động đũa, đã bị con trai nói không còn tâm trạng ăn cơm.
Giang Hữu Khiêm sau khi rời khỏi nhà liền đi tìm Nam Thành, xem chuyện này giải quyết thế nào.
“Người cũng đã chết, tùy cảnh sát xử lý thôi.”
Giang Hữu Khiêm oán giận nói: “Người phụ nữ này đáng chết.”
Nam Thành thở dài một hơi nói, cô ta đúng là chết chưa hết tội nhưng trong lòng có chút thất vọng.
“Rảnh không, đi uống với tôi vài ly.” Nam Thành nói.
“Được, tôi đang có chuyện muốn tìm cậu.”
“Cậu tìm tôi.” Nam Thành ngạc nhiên nói: “Giang tổng đã dặn dò, cậu giải quyết chuyện của mẹ mình rồi mà.”
Ngoài chuyện này ra Nam Thành không nghĩ ra lý do cậu ta tìm mình là gì.
“Chuyện này tôi biết, không phải vì nó.” Giang Hữu Khiêm kéo Nam Thành: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”