" Thần muốn tố cáo Sở thái phó, tham ô, cậy quyền, cắt xén cứu chợ
của triều đình, chống lưng cho con trai chiếm đoạt dân nữ,...."
Sở thái phó lập tức bước lên:
"Thừa tướng đại nhân, có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, ta chưa
bao giờ làm những việc đó... Ngài đừng có ngậm máu phun người...xin
hoàng thượng minh giám..."
Lưu chính: "Thừa tướng... Có chắc là thật hay không... Có chứng cứ chứ..."
Thừa tướng từ cho tay áo lấy ra một bản tấu, đưa cho thái giám mang lên trên.
"Thưa hoàng thượng, trong đây là toàn bộ tội chứng cứ Sở thái phó... Xin người xem qua..."
Lưu Chính nhận lấy bản tấu từ trong tay Thái giám, vừa mở ra mày đã nhíu chặt lại.
Lưu Chính đập tay xuống tay ghế của long ỷ tao ra tiếng động lớn, rồi vứt bản tấu xuống các đại thần đang ở dưới.
"Hoang đường, nào có lý này... Tội chứng giành giành ở đâu ngươi còn trối cãi..."
Sở thái phó bình tĩnh mà đi đến nhặt bản tấu lên xem... Có thể ở
trong triều giữ chức cao còn có khả năng làm những việc đó đương nhiên
là sẽ không phải không có chút bản lĩnh gì.
Sở thái phó quý xuống, sắc mặt không đổi:
"Hoàng thượng tuyệt không có những chuyện này...thần từ trước giờ
công chính liêm minh, chính trực ngay thẳng, vì đất nước không ngại nguy nan, một lòng vì nước vì dân vì Hoàng thượng ... thần là con chó của
triều đình, luôn luôn trung thành vời người...nhất định là có người muốn hãm hại thần, lòng trung thành của thần được thần linh chứng giám, nhật nguyệt chiếu rọi... xin hoàng thượng minh xét... Thần bị oan..."
Mọi người im lặng đến nắc có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Văn võ bá quan theo phe Sở thái phó: nếu không biết những chuyện
ngươi làm chúng ta còn thật sự người là một vị quan tốt bị vu oan...
Văn võ bá quan không theo phe Sở thái phó: lão già kia liêm sỉ của ngươi đâu rồi... Nó rơi đâu rồi hả....
Hạ Thiên: quá mất mặt... Không ngờ ta lại thu một tên không có liêm sỉ như vậy vào thế lực của mình...
Lưu chính: biết là phải nói như thế rồi... Nhưng không cần đến mức này...liêm sỉ bị chó ăn rồi hả...
Nàng mặt vẫn không đổi sắc: Không hổ là cha nữ chủ...
Sở thái phó: liêm sỉ là cái đếch đít gì?... Ăn được không, có ra tiền không, không, không, không đúng chứ, vậy nên giữ mạng trước đã còn lại
tính sau.
Sở thái phó hơi ho "khụ, khụ" khiến cho mọi người chở bình thường.
Phe theo Sở thái phó lập tức quỳ xuống:
"Đúng vậy hoàng thượng... Thái phó luôn vì nước vì dân sao có thể làm ra chuyện này..."
"Thái phó luôn một lòng với hoàng thượng... Chuyện này tuyệt đối là có người hãm hại"
"Thái phó luôn trung thành với hoàng thượng là điều không ai có thể phủ nhận..."
"Thậm chí là những ngày ốm đau thái phó vẫn lên triều... Sao có thể hai lòng được chứ"
"Lòng trung thành của thái phó có thần linh làm chứng thưa hoàng thượng..."
"Thái phó là một lòng trung quân ái quốc"
Văn võ bá quan: Còn mẹ nó... Liêm sỉ đâu rồi hà.
Lưu Chính: ta chỉ có một câu... Làm người cần giữ lại chút thế diện cũng như liêm sỉ cho bản thân...
Hạ Thiên:.....
Nàng: thế giới này có chuyện gì vậy... Liêm sỉ mấy tên này đâu rồi... Dù là nhân vật qua đường cũng nên có chút liêm sỉ chứ...
Kết quả của cuộc thi liêm sỉ đâu rồi là nghiêng về phía Sở thái phó
do hắn cùng đồng đội liêm sỉ đã vứt hết cho con chó nào ăn rồi...
Lưu Chính thật là mất mặt... Trước bảo muốn lật rất dễ dàng không lại thành ra như thế.