Nhưng điều khiến mọi người nhà họ Thẩm thất vọng là, từ đầu tới cuối, Thẩm Mộng Thần chưa từng hỏi một câu nào về Thẩm Vũ Nặc.
Tất cả đều không ngừng quan tâm Lâm Chi Diêu, có bị thương hay không, có muốn đến bệnh viện hay không.
Lâm Chi Diêu cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Mộng Thần, nhẹ nhàng vỗ vỗ
tay cô nói: “Không sao, may mà cảnh sát đến kịp thời. Anh vẫn tin vào
pháp luật. Cảnh sát đã đưa anh về đồn để hỏi thêm. Sau khi biết anh là
nạn nhân, đã thả anh ra. Cho nên chuyện này anh cũng không nói với em,
đừng lo lắng nữa…”
Sau khi Lâm Chi Diêu an ủi Thẩm Mộng Thần
xong, lại nhíu mày nói với Vương Thu Cúc: “Mẹ, lần sau đừng dẫn người
đến nhà lung tung nữa. Làm bẩn sàn nhà còn phải nhờ vệ sinh quét dọn,
phiền phức lắm.”
Vương Thu Cúc ngạc nhiên, sau đó vội vàng cười nói: "Được rồi, mẹ biết rồi, lần sau sẽ không dẫn người về nhà nữa.”
“Ừm”, Lâm Chi Diêu gật đầu một cái, sau đó lại nhìn về phía mọi người nhà họ
Thẩm: "Đây là nhà tôi, mời mọi người ra ngoài! Tôi gọi bảo vệ đấy…”
Lâm Chi Diêu nói xong, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho bảo vệ của biệt thự Tử Trúc.
Mọi người nhà họ Thẩm nhìn hành động nhanh nhẹn, nhẹ nhàng của Lâm Chi Diêu, sợ ngây người, mỗi người đều không biết nên nói gì.
Dù sao căn nhà này là của Lâm Chi Diêu, nếu Lâm Chi Diêu đuổi người, họ thật sự phải đi.
Nếu không đợi sự việc thêm lớn chuyện, mặt mũi bọn họ càng không giữ được.
Mắt thấy Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần sắp quay người lên lầu, bà cụ Thẩm
nheo mắt lại, nếu không tìm được điểm đột phá từ Lâm Chi Diêu, vậy thì
đột phá ở Thẩm Mộng Thần, dù sao Thẩm Mộng Thần cũng là người nhà họ
Thẩm.
Thẩm Mộng Thần nghe vậy thân thể dừng lại, trong lòng run mạnh lên, trên mặt từ từ hiện ra một tia tức giận đè nén đến cực điểm! Mọi người trong nhà họ Thẩm vẫn luôn khinh thường Lâm Chi Diêu, năm ngoái, từ ngày đầu tiên Lâm Chi Diêu ở rể nhà họ Thẩm, đã bị mọi người trong nhà họ Thẩm giễu
cợt, từ bà cụ Thẩm, đến Thẩm Vũ Nặc, không có một ai coi trọng Lâm Chi
Diêu! Nhưng Lâm Chi Diêu đều nhịn! Một mực yên lặng bảo vệ bên cạnh cô,
mặc cho đánh, mặc cho mắng, chịu đựng sự nhục nhã liên tục không ngừng
nghỉ của người nhà họ Thẩm! Nhưng vẫn như cũ tươi cười ở bên cạnh cô!
Năm ngoái Thẩm Mộng Thần vẫn luôn trầm trong nỗi đau mất cha nên không
hiểu, nhưng lần ly hôn với Lâm Chi Diêu nửa năm trước, cô hoàn toàn hiểu ra, cô hoàn toàn hiểu người đàn ông đang lặng lẽ đứng bên cạnh cô lúc
này, vì cô mà phải chịu bao nhiêu uất ức ở nhà họ Thẩm!
Chỉ có
mất đi mới biết thế nào là hối hận, Thẩm Mộng Thần cô đã mất Lâm Chi
Diêu một lần, sự tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm này, cả đời này cô không
muốn trải qua lần thứ hai! Lúc này không ai biết tình yêu của Thẩm Mộng
Thần dành cho Lâm Chi Diêu sâu đậm đến mức nào!
Hai tay Thẩm Mộng Thần từ từ buông lỏng xuống rồi nắm chặt lại, thân thể của cô cũng bởi
vì phẫn nộ ngập trời mà bắt đầu run rẩy.
Lâm Chi Diêu cảm thấy trạng thái của Thẩm Mộng Thần rất bất thường, anh kéo cánh tay Thẩm Mộng Thần, nhíu mày hỏi: "Mộng Thần?”
Thẩm Mộng Thần không để ý đến Lâm Chi Diêu, mà cố nén lửa giận ngập trời
trong lòng, từ từ xoay người nhìn về phía bà cụ Thẩm, trầm giọng hỏi:
"Bà nội...”
Bà cụ Thẩm mặt đen lại, tức giận quát: “Cô còn nhận
tôi là bà nội hay không? Cô còn nhận em gái Vũ Nặc này không? Cô còn
nhận bác hai và vợ bác hai của cô đây hay không? Cô còn nhận là người
của nhà họ Thẩm chúng ta nữa hay không!”
Trên mặt Thẩm Mộng Thần lộ ra vẻ bình tĩnh giận dữ, trả lời không mang theo chút tình cảm nào: "Nhận, thì sao vậy?”
Bà cụ Thẩm nặng nề hừ lạnh một tiếng nói: "Vũ Nặc là em gái cháu! Nó còn
nhỏ không hiểu chuyện, cho dù lần này nó làm sai, cục công an nhốt vài
ngày cũng bị phạt, nhưng nếu nó bị trường đuổi học, đời này của nó sẽ
xong! Cháu có nghĩ tới nó không?”
Thẩm Mộng Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng, cô tuyệt vọng nhìn bà cụ
Thẩm nói: "À, Thẩm Vũ Nặc còn nhỏ sao? Năm nay nó ấy đã 20 rồi! Qua mười tám tuổi đã là người trưởng thành rồi, nó cái gì không biết? Tụ tập
người trong xã hội, đánh anh rể của nó, nếu hôm nay cảnh sát không đến,
bà nội có nghĩ tới kết cục của Lâm Chi Diêu không?”
Bà cụ Thẩm
nhíu mày khinh thường nói: “Lâm Chi Diêu? À, cậu chính là con rể của nhà họ Thẩm tôi, một tên phế vật mà thôi, cậu ta so được với Vũ Nặc sao? Vũ Nặc là em gái của cháu! Lâm Chi Diêu dù sao cũng là người ngoài!”
“Chồng cháu trong lòng hai người chính là người ngoài sao? Ha ha... Ha ha ha…” Thẩm Mộng Thần lẩm bẩm một mình, sau đó cất tiếng cười to, cười rồi
nước mắt chảy xuống.
Bao gồm cả bà cụ Thẩm , mọi người trong nhà
họ Thẩm, khi nhìn thấy Thẩm Mộng Thần cười như vậy, ai nấy đều chột dạ,
không khỏi lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, Thẩm Mộng Thần bước
xuống bậc thang một bước, nhìn chằm chằm vào mọi người trong nhà họ Thẩm nói: "Sau khi cha tôi chết, tôi không nhận được một câu quan tâm của
người nhà họ Thẩm, người duy nhất quan tâm đến tôi, chính là tên phế vật mà mọi người nói!”
Bà cụ Thẩm biến sắc, không chỉ bà như vậy,
ngay cả mọi người trong nhà họ Thẩm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mộng Thần cũng hơi né tránh, giờ phút này không dám đối mặt với Thẩm Mộng Thần
đang tức giận.
Thẩm Mộng Thần hít sâu một hơi , lại lần nữa đi xuống một bậc thang: "Lúc
tôi tuyệt vọng nhất, vươn tay kéo lấy tôi một cái, không phải các chú
bác nhà họ Thẩm của tôi, mà là phế vật trong mắt các người!”
Mọi người nhà họ Thẩm lại lùi về sau một bước, từng người bị Thẩm Mộng Thần nói không dám mở miệng.
Lâm Chi Diêu nghe Thẩm Mộng Thần nói, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm
Mộng Thần, giờ phút này, Lâm Chi Diêu cảm thấy trên người Thẩm Mộng Thần có một khí thế không nói nên lời đang sôi trào mãnh liệt, nghe Thẩm
Mộng Thần nói, trái tim Lâm Chi Diêu vô cùng xúc động!
Thẩm Mộng
Thần lại từ từ bước xuống một bậc thang, nhìn chằm chằm vào mọi người
trong nhà họ Thẩm, nói: "Khi tôi không có công việc cầu xin người nhà họ Thẩm giúp đỡ, nhưng ngay cả một chức vụ bình thường trong công ty cũng
không cho tôi, mà giúp tôi vẫn là phế vật trong mắt các người!”
Bà cụ Thẩm lúc này muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mở mãi vẫn không nói ra lời, bởi vì những gì Thẩm Mộng Thần nói đều là sự thật! Không có một
câu nói dối!
Ngay sau đó, Thẩm Mộng Thần đang nói chuyện, cười,
cười, nước mắt chảy xuống. Như đối với mọi người nhà họ Thẩm, hoặc như
lầm bầm lầu bầu nói: "Tôi cũng từng cho rằng anh ấy là một phế vật, tôi
đã từng mất đi anh ấy, nửa năm trước, tôi từng buộc anh ấy ly hôn với
tôi...”
Ầm… Khi Thẩm Mộng Thần nói, sau khi cô ly hôn với Lâm Chi Diêu, sắc mặt mọi người trong nhà họ Thẩm lập tức thay đổi, họ không ai biết chuyện này, không ai biết Thẩm Mộng Thần đã ly hôn với Lâm Chi
Diêu nửa năm trước! Lúc này nghe Thẩm Mộng Thần nói như vậy, nhất thời
trong lòng mỗi người đều dấy lên một cơn sóng lớn ngập trời!
Lâm Chi Diêu cũng nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Thần...
“Mộng Thần, cô... Cô đã ly hôn với anh ta rồi sao? Nửa năm trước đã ly hôn,
nhưng bây giờ hai người thế nào?” Nhược Tuyết nghe xong câu này, không
kìm lòng được bèn hỏi.
Đây là sự nghi ngờ trong lòng Nhược Tuyết, đồng thời cũng là nghi ngờ của mọi người trong nhà họ Thẩm. Dù sao rõ
ràng đã ly hôn, vậy bây giờ Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu đã xảy ra
chuyện gì? Giờ khắc này , tất cả mọi người trong Thẩm gia đều ngẩng đầu
nhìn về phía Thẩm Mộng Thần , chờ đợi lời nói tiếp theo của Thẩm Mộng
Thần.
Thẩm Mộng Thần nghẹn ngào cúi đầu nói: "Đúng vậy, nếu nửa
năm trước ly hôn, vì sao bây giờ chúng ta lại ở bên nhau? Ha ha, bởi vì
tôi yêu anh ấy, sau khi ly hôn với anh ấy, tôi mới biết được rốt cuộc
anh ấy vì tôi mà chịu đựng bao nhiêu, sau khi tôi đánh mất chồng mình,
tôi mới biết được tôi nhớ anh ấy như vậy. Sau khi tôi và anh ấy hoàn
toàn tách rời, tôi mới hiểu được thì ra anh ấy đối với tôi mà nói, lại
quan trọng như vậy...”
Thẩm Mộng Thần dừng một chút, tiếp tục
nói: "Cho nên, một mình tôi đi Yến Kinh, sau khi không tìm được anh ấy ở Yến Kinh, tôi lại một mình đi Thiên Hải, à, có lẽ là ông trời thương
hại tôi, tôi lại tìm được anh ấy, tìm được người đàn ông duy nhất tốt
với tôi trên đời này. Nhưng mà, sau khi đến Thiên Hải, tôi mới phát hiện bên cạnh anh ấy có một cô gái xinh đẹp nguyện ý vì anh ấy mà trả giá
tất cả. Lúc ấy tôi tuyệt vọng, tôi đột nhiên ý thức được, thì ra anh ấy
ưu tú như vậy...Cô gái ưu tú đến như vậy có khí chất xinh đẹp như vậy
đều đi theo đuổi anh ấy......”
“Lúc đó, tôi cứ nghĩ rằng cả đời
này đã đánh mất anh ấy, nhưng mà sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy,
anh ấy cuối cùng vẫn quay về bên tôi rồi...”
Ha ha... Khi nói đến đây, trên mặt Thẩm Mộng Thần lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, nụ cười
hạnh phúc và ngọt ngào. Cô lau nước mắt, chuyển khóc thành cười: "Sau
đó, hai chúng tôi cùng nhau trở về Nam Giang, cùng nhau tìm việc làm,
mỗi ngày anh ấy đều đón tôi tan tầm, đưa tôi về nhà, tôi cảm thấy rất
hạnh phúc cảm giác này giống như ba tôi lại sống lại. Cho nên trong
lòng tôi nghĩ, ba tôi vẫn rất yêu tôi, trước khi ông chết, có thể biết
cả đời này ông sẽ không bao giờ chăm sóc được tôi nữa.Vì vậy tìm cho tôi một người đàn ông ưu tú như vậy, xuất hiện bên cạnh tôi...”
“Tìm một người đàn ông ưu tú ở bên cạnh tôi, khóc với tôi, cười với tôi,
điên cùng tôi, ngốc cùng tôi. Khi tôi vui vẻ, anh lặng lẽ ở một bên, khi tôi khổ sở anh vẫn yên lặng ở một bên, lúc tôi gặp khó khăn, anh không
nói một câu đã giúp tôi giải quyết toàn bộ. Cho nên, tôi nghĩ, đời này
tôi có thể gặp được anh ấy, thật sự là phúc tu luyện kiếp trước... Chúng tôi đã tái hôn vài ngày trước. Đời này gả cho anh ấy, thật sự là hạnh
phúc lớn nhất đời này của tôi...”
Thẩm Mộng Thần cười, trên mặt mang theo sự ngọt ngào vô cùng...
“Mộng Thần...” Lâm Chi Diêu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mộng Thần, hai mắt
rưng rưng, Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi, muốn ngừng nước mắt, nhưng phát hiện anh không thể dừng lại được!
Ầm… Sau một phút khí thế trên
người Lâm Chi Diêu đột nhiên tỏa ra, một chuỗi khí thế mạnh mẽ đến cực
điểm tràn ngập toàn bộ biệt thự, ở trong khí thế mạnh mẽ này, trung tâm
chính để bảo vệ chính là vợ của anh, Thẩm! Mộng! Thần!