Mười hai giờ đêm, trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, Lâm
Chi Diêu và Giang Hằng đứng ở bên cửa sổ tầng trên cùng, quan sát toàn
bộ cảnh đêm của thành phố Nam Giang, giờ khắc này tựa như toàn bộ thành
phố Nam Giang đều ở trong bàn tay của hai người.
Giang Hằng
cung kính đứng sau lưng Lâm Chi Diêu: “Đại ca, dựa theo dặn dò của anh,
mấy ngày nay em không xuống tay với Thẩm Nhược Tuyết, nhưng mấy ngày tiếp, bất kể là Thẩm Nhược Tuyết hay là cả nhà họ Thẩm đều sẽ kinh
hồn bạt vía.”
Khóe miệng Lâm Chi Diêu nâng lên một độ cong mỉm cười: “Ồ? Thẩm Nhược Tuyết loại đàn bà đó cũng biết sợ sao?”
Giang Hằng gật đầu nói: “Ừm, ông chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Viễn Sơn không phải
một nhân vật đơn giản, khứu giác rất nhạy. Sau khi xảy ra chuyện của Lý
Cảnh Trạch, ông ta tìm Lý Song Hào, ông ta và Lý Song Hào có giao tình
hơn hai mươi năm. Nhưng Lý Song Hào bây giờ là người của chúng ta, đương nhiên không dám nói sự thật cho ông ta, chỉ là trầm mặc không nói.
Nhưng chính là như vậy, Tiêu Viễn Sơn cũng cảm thấy không được đúng, ông ta muốn gặp em, đại ca ý anh thế nào?”
Ngón tay Lâm Chi Diêu chỉ ống quần, chậm rãi nói: “Tiêu Viễn Sơn muốn gặp cậu, ha, sợ rằng người
ông ta thật sự muốn gặp chính là tôi. Vậy thì gặp, Giang Hằng mặc dù
chúng ta từng qua Giang Long, nhưng cũng đừng quá mức xem thường những
đầu rắn của Nam Giang này, ai từ bé nhỏ vật dậy đều là người mạnh.”
“Vâng đại ca, vậy bây giờ em sẽ để cho Lý Song Hào thông báo với Tiêu Viễn
Sơn, Tiêu Viễn Sơn mấy ngày nay căn bản là ngủ không yên giấc.” Giang
Hằng chậm rãi nói.
….
Ước chừng nửa giờ sau, Tiêu Viễn
Sơn cả người mặc tây trang đen mặt chữ quốc, vội vàng chạy tới cửa tập
đoàn Cửu Châu. Ở dưới lầu tập đoàn Cửu Châu, Tiêu Viễn Sơn ngẩng đầu
thấy đèn sáng ở phòng trên tầng cao nhất, trong mơ hồ có thể thấy phía
trên có một bóng người đang đứng.
Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn chăm chú, nhà họ Tiêu bây giờ đương nhiên là không xảy ra chuyện, nhưng mấy ngày
nay ông ta lại cảm giác được trong thành phố Nam Giang này mây đã cuồn
cuộn. Ẩn núp trong bóng tối điên cuồng bành trướng, tập đoàn Cửu Châu
mấy tháng trước chuẩn bị di dời, lại đột nhiên tạm ngừng, nhà họ Thẩm bị tập đoàn Cửu Châu đánh úp. Lý Song Hào bị tập đoàn Cửu Châu thu mua!
Mặc dù những chuyện này nhìn đều không có bất kỳ liên quan gì, nhưng kinh
nghiệm lặn lội hơn hai mươi năm trong thương trường nói cho Tiêu Viễn
Sơn biết. Nam Giang vào cuối năm sẽ xảy ra chuyện lớn. Cho nên Tiêu Viễn Sơn trong thời gian rất ngắn, suy nghĩ lại tất cả chuyện của nhà họ
Tiêu trước đó. Nhưng vừa tra đã làm ông ta giật mình. Bởi vì ông ta phát hiện con trai trưởng mình lại tồn tại hôn ước với Thẩm Nhược Tuyết
của nhà họ Thẩm!
Mà mấy ngày trước Lý Cảnh Trạch con trai của Lý
Song Hào gặp chuyện ở nhà họ Thẩm, ông ta cũng nghe nói. Đầu tiên ông ta cảm giác thấy cực kì không đúng. Mà tất cả bất an này đều đến từ việc
tập đoàn Cửu Châu tạm ngừng di dời. Cho nên ông ta hủy bỏ tất cả hợp tác giữa nhà họ Tiêu với nhà họ Thẩm, hơn nữa vạch rõ giới hạn với nhà họ
Thẩm trước. Mà chính ông ta cũng đang dò hỏi từ ông bạn già Lý Song Hào.
Kết quả không dò hỏi được gì, nhưng chính là vì Lý Song Hào không nói một
chữ, khiến Tiêu Viễn Sơn hoàn toàn hiểu được. Phía trên có người không
muốn Lý Song Hào mở miệng, mà Lý Song Hào thật sự là không dám! Cho nên
Tiêu Viễn Sơn cũng không ngừng muốn gặp Giang Hằng.
Cho đến vừa rồi Tiêu Viễn Sơn đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Song Hào, bảo ông ta lập tức tới tập đoàn Cửu Châu.
Tiêu Viễn Sơn nhìn bóng dáng phía trên tập đoàn Cửu Châu, hít một hơi thật sâu. Nhấc chân vào tập đoàn Cửu Châu.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu mở, Tiêu Viễn Sơn
nhấc chân bước vào. Ông ta mới vừa đi vào bị một màn trước mắt dọa cho
sợ ngây người.
Bởi vì giờ khắc này, bằng hữu hơn hai mươi năm Lý
Song Hào và tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu Giang Hằng, hai người đang
cung kính đứng phía sau người đàn ông bên cửa sổ!!
Trong lòng
Tiêu Viễn Sơn nổi lên cơn sóng kinh hoàng, người đàn ông bên cửa sổ đưa
lưng về phía ông ta, cho nên ông ta không thấy rõ tướng mạo của Lâm Chi
Diêu. Ngay tại lúc ông ta muốn mở miệng nói chuyện, giọng nói của Lâm
Chi Diêu truyền đến bên tai ông ta.
“Tiêu Viễn Sơn, người sáng
lập Nam Giang Tiêu gia, vốn là một cộng cỏ, sau hai mươi năm dốc sức lại tạo ra cơ nghiệp mấy trăm tỷ, là một nhân vật...”
“Ngài khen lầm rồi, Viễn Sơn lo sợ.” Tư thái của Tiêu Viễn Sơn ở kẻ thấp, cúi đầu trả
lời Lâm Chi Diêu, nhìn cũng không dám nhìn Lâm Chi Diêu một cái.
Lâm Chi Diêu xoay người, ngồi xuống ghế, nhìn Tiêu Viễn Sơn nói: “Vốn là
muốn xóa sổ nhà họ Tiêu, có điều khứu giác ông ngược lại rất nhạy
bén...”
Tiêu Viễn Sơn nghe vậy nhất thời lạnh cả người mồ hôi chảy ròng, cũng không dám mở miệng nói một câu, đầu cúi thấp hơn.
Lâm Chi Diêu châm điếu thuốc chậm rãi hút một hơi: “Có thể lấy một lượng
tin tức nhỏ, đưa ra quyết chấm dứt tất cả hợp tác với nhà họ Thẩm, ông
không tệ.”
Tiêu Viễn Sơn cung kính thấp giọng nói: “Viễn Sơn cảm ơn ngài đã tán thưởng.”
Lâm Chi Diêu tiếp tục nói: “Ông là một nhân tài, có nguyện ý đi theo tôi, đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài hay không?”
“Viễn Sơn nguyện ý!” Tiêu Viễn Sơn không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng.
Chuyện này không có gì phải do dự, ông ta vốn là mãnh hổ Nam Giang, bây
giờ Nam Giang người nào không biết thân phận địa vị bây giờ của Lý Song
Hào? Ông ta trước khi tới đã đoán được sau lưng Giang Hằng còn có người, hơn nữa Nam Giang có tin đồn, đứng sau lưng Giang Hằng chính là gia tộc trăm năm của Yến Kinh!
Giang Hằng mặc dù rất ưu tú, nhưng Tiêu
Viễn Sơn cũng không phải là chưa từng qua lại với Giang Hằng. Lần đầu
tiên gặp mặt Giang Hằng, Tiêu Viễn Sơn cảm giác Giang Hằng không giống
như là một người điều khiển, càng giống như là một tên tiểu đệ.
Lâm Chi Diêu châm điếu thuốc nói với Giang Hằng: “Ngày mai nhập tập đoàn
Tiêu thị vào tập đoàn Cửu Châu, Tiêu Viễn Sơn đảm nhiệm phó tổng giám
đốc thứ tám của tập đoàn Cửu Châu…”
“Vâng, đại ca.” Giang Hằng gật đầu ghi nhớ.
Lâm Chi Diêu hướng về phía Tiêu Viễn Sơn nói: “Ông có tiềm chất của người
dã tâm, ngày mai tới nhà họ Thẩm từ hôn đi, nhớ chuyện liên quan tới tôi không nên tiết lộ chút nào ra bên ngoài, ngay cả con trai ông cũng
không được tiết lộ... Đúng rồi tôi họ Lâm, sau này ông gọi tôi là ngài
Lâm là được.”
“Được, ngài Lâm, hôn ước của nhà Tiêu và nhà họ Thẩm, sáng mai tôi sẽ hủy bỏ.” Tiêu Viễn Sơn cung kính nói.
Sau khi Tiêu Viễn Sơn đi, Lâm Chi Diêu đứng bên cửa sổ nghiêng nhìn hướng
nhà họ Thẩm lẩm bẩm nói: “Thẩm Nhược Tuyết, cô rất thông minh, nhưng
cô sai ở chỗ không nên đi tính kế với Mộng Thần.”
Rạng sáng một
giờ, Thẩm Nhược Tuyết đang đứng ở trên ban công nói chuyện điện thoại với Tiêu Dật: “Tiêu Dật, rốt cuộc là thế nào, anh nói cho em biết có
được hay không? Sang năm hai ta sắp kết hôn rồi, em chính là vợ của anh
rồi, nhà họ Tiêu các anh tại sao phải chấm dứt tất cả hợp tác với nhà họ Thẩm chứ…”
Núi dựa sau lưng Thẩm Nhược Tuyết chính là con
trai trưởng của nhà họ Tiêu - Tiêu Dật, cũng là vị hôn phu của cô ta.
Nhưng ngày hôm trước nhà họ Tiêu đột nhiên không có dấu hiệu nào chấm
dứt tất cả hợp tác với nhà họ Thẩm. Cái này làm Thẩm Nhược Tuyết ứng
phó không kịp.
“Xin lỗi Nhược Tuyết, chuyện này anh thật sự
không biết, là ba anh đột nhiên quyết định, anh đi hỏi ông ấy, ông ấy
cũng không nói cho anh biết... Em chờ một chút, ba anh gọi điện thoại
tới, anh nói chuyện với ba trước trước xong gọi lại cho em, đúng lúc anh cũng hỏi ông ấy lại được...” Lúc Tiêu Dật đang nói, cúp điện thoại.
Thẩm Nhược Tuyết ở trên ban công trong lòng nổi lên cảm giác lo âu, cái đã biết không đáng sợ, đáng sợ nhất là những thứ không biết. Cho đến bây
giờ bọn họ cũng không biết, rốt cuộc là ai đang chống lại nhà họ Thẩm.
Mấy ngày qua tình hình nhà họ Thẩm càng ngày càng kém hơn. Tiếp tục như
vậy nữa, nhà họ Thẩm sẽ phải đảo lộn. Mà nhà họ Thẩm không có, Thẩm
Nhược Tuyết cô cũng sẽ mất đi hào quang thiên chi kiều nữ của nhà họ
Thẩm. Cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Thẩm Nhược Tuyết bây giờ
đang mong đợi Tiêu Dật có thể giúp cô ta, có thể giúp nhà họ Thẩm. Chỉ
là mấy ngày qua, trong lòng Thẩm Nhược Tuyết luôn có một dự cảm xấu.
Kế hoạch của cô ta vốn không có sơ hở nào để tấn công, nhưng cô không hiểu sao Lý Cảnh Trạch lại lâm trận lùi bước, trực tiếp vứt bỏ chuyện cưới
xin với nhà họ Thẩm. Sau đó chính là nhà họ Tiêu đoạn tuyệt với nhà họ
Thẩm. Trong lòng mơ hồ có một chút bất an.
Ngay lúc Thẩm Nhược
Tuyết đang lo lắng, điện thoại cô ta reo lên, Thẩm Nhược Tuyết thấy
là Tiêu Dật gọi điện thoại tới, vội vàng hưng phấn nhận. Chỉ là một khắc sau điện thoại cô ta rơi trên mặt đất, cả người cũng hoàn toàn ngu
ngốc.
“Nhược Tuyết, hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi, từ nay về sau cũng không cần lại liên lạc nữa...” Tiêu Dật sau khi nói xong với Thẩm Nhược Tuyết, không đợi Thẩm Nhược Tuyết trả lời, trực tiếp cúp
điện thoại.