Lâm Chi Diêu cũng kinh ngạc, tính cả hôm nay, anh mới từ Thiên Hải về Nam
Giang ba ngày thôi? Nhưng ba ngày này rõ ràng đều có thể đụng mặt với
bọn người nhà dế nhũi của họ Thẩm. Anh cũng không còn gì để nói.
Thẩm Nhất Bân nhìn thấy Lâm Chi Diêu lập tức cười lạnh: "Ui, đừng nói với tôi, phế vật như cậu cũng đến đây ăn cơm chứ?"
Lâm Chi Diêu cũng bị tên ngốc này chọc tức để nở nụ cười, Thẩm Nhược Tuyết
anh còn hứng thú vả mặt. Nhưng Thẩm Nhất Bân quần là áo lụa này, ngay cả hứng thú phản ứng lại anh cũng không có. Nhấc chân trực tiếp đi vào bên trong.
"Đứng lại!" Lâm Chi Diêu vừa định đi vào bên trong, Thẩm
Nhất Bân liền quát lớn một tiếng. Bước chân Lâm Chi Diêu hơi dừng, mắt
nhắm lại. Mặc dù anh không muốn phản ứng với tên ngốc này nhưng tên ngốc nào đó cứ không ngừng nhảy nhót trước mặt anh. Nguyên tắc xử sự của Lâm Chi Diêu của là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu
người cứ mãi chọc vào ta, ta sẽ giết người. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Lúc này Lâm Chi Diệu từ từ xoay người, giọng điệu có chút lạnh lẽo: "Anh có chuyện gì?"
Thẩm Nhất Bân bước lên một bước nhìn Lâm Chi Diêu nói: "Cậu không nhìn thấy
bà nội ở đây sao? Cậu là con rể ở rể nhà họ Thẩm chúng tôi thế mà ngay
cả lễ phép căn bản nhất của con người cũng không biết sao? Không sợ mất
mặt sao?"
Thẩm Nhất Bân nói xong cũng nói với Lý Cảnh Trạch: "Anh Lý, chê cười rồi. Nhà có bê bối..."
Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Nhất Bân thể hiện đạo đức cao cũng nở nụ cười: "Thẩm Nhất Bân, anh là một tên ngốc thì anh cũng không nên thể hiện ra ngoài, để cho cả thế giới đều biết? Nhà họ Thẩm mấy người xem tôi như là người nhà sao? Haha, đã không sao, sao tôi phải tôn trọng một bà già ngoan
cố?"
"Hỗn xược!" Bà cụ Thẩm hét lớn một tiếng, lạnh giọng nói với Lâm Chi Diêu: "Lâm Chi Diêu! Từ hôm nay trở đi, cả đời này cậu đừng
nghĩ được bước chân vào nhà họ Thẩm một bước!"
Lâm Chi Diêu cũng vui vẻ, đi đến trước mặt bà cụ Thẩm cười nói: "Nói cái gì cơ? Giống như là trước đó có cho tôi bước vào vậy. Ai thèm chứ..."
"Cậu cậu
cậu..." Bà cụ Thẩm bị Lâm Chi Diêu chọc tức đến đen mặt, Lâm Chi Diêu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào khách sạn. Cùng lười phản ứng lại
bà ta. Một bà già ngoan cố mà thôi, hôm anh vội đến ủng hộ Vương Lộ
Lộ, không có tâm trạng nói chuyện với bà cụ nhà họ Thẩm này.
Thẩm Nhất Bân vội vàng vỗ vỗ sau lưng bà cụ Thẩm nói: "Bà nội, đừng có quen
biết với phế vật này, cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu kia, còn dám đến
Bán Nguyệt Loan ăn cơm? Có lẽ sẽ bị đuổi ra ngoài nhanh thôi…Đi chúng ta vào xem phế vật kia xấu mặt thế nào!"
Lý Cảnh Trạch nhìn
Mercedes dừng bên cạnh Lâm Chi Diêu, lại nhìn bóng lưng của Lâm Chi
Diêu, ánh mắt không khỏi híp lại. Anh ta cảm giác Lâm Chi Diêu này có
điều gì đó. Cũng giống như Lâm Chi Diêu căn bản không để nhà họ Thẩm vào mắt.
Ngay lập tức Lý Cảnh Trạch cũng không nghĩ nhiều, vịn bà cụ Thẩm gật đầu nói:
"Đi bà nội, đừng để phế vật bên ngoài kia chọc tức đến mình, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay con sẽ đặt phòng tốt nhất cho bà..."
Sau khi ba
người Thẩm Nhất Bân đi vào, Lâm Chi Diêu vẫn ngồi trên ghế sofa ở sảnh,
anh vừa mới gửi tin nhắn cho Vương Lộ Lộ, bây giờ Vương Lộ Lộ đang ở
trên lầu, nói để anh đợi, cô ta lập tức đi xuống. Vì vậy Lâm Chi Diêu
tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này ba người Thẩm Nhất Bân cũng không quan tâm đến Lâm Chi Diêu, trực tiếp đi đến quầy lễ tân, Lý Cảnh Trạch
trực tiếp móc một tấm thẻ hội viên ra, nói với người đẹp lễ tân: "Phòng
tốt nhất của mấy người gọi là Cửu Thiên Tinh Hà đúng không?"
Lý Cảnh Trạch vừa muốn nói chuyện, phát hiện Thẩm Nhất Bân và bà cụ Thẩm
vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh ta. Thẩm Nhất Bân hỏi lại: "Anh Lý, vì sao tên của căn phòng này lại quái như vậy?"
Lý Cảnh Trạch cười nói:
"Thành phố Nam Giang của chúng ta, Nam Giang chín cong mười tám vòng, mà khách sạn Bán Nguyệt Loan ở mảnh đất trung tâm Nam Giang nhưng thấp
hơn Nam Giang, cho nên buổi tối nhìn tử đằng xa, chín khúc Nam Giang
giống như là treo trên mặt khách sạn Bán Nguyệt Loan vậy."
Người đẹp lễ tân cười nói: "Vị tiên sinh này nói không sai, vì vậy căn phòng tốt nhất của chúng tôi gọi là Cửu Thiên Tinh Hà."
Lý Cảnh Trạch nhận được sự khẳng định của người đẹp lễ tân, lập tức càng
đắc ý hơn, tiếp tục nói với Thẩm Nhất Bân và bà cụ Thẩm: "Khách sạn Bán Nguyệt Loan là khách sạn năm sao, Cửu Thiên Tinh Hà là phòng tốt nhất, tiêu phí thấp nhất cũng phải 270 triệu. Mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng
hương vị lại rất tuyệt..."
Thẩm Nhất Bân và bà cụ Thẩm bừng tỉnh hiểu ra, bà cụ Thẩm lại nói: "Cảnh Trạch à lại để con phải tiêu pha rồi..."
Lý Cảnh Trạch khoát khoát tay, sau đó nói với người đẹp lễ tân: "Vậy mở cho tôi Cửu Thiên Tinh Hà đi….tiền không phải vấn đề."
Lý Cảnh Trạch vô cùng sảng khoái nói ra, nhưng mà người đẹp lễ tân lại
lúng túng nở nụ cười, trả lại thẻ hội viên của Lý Cảnh Trạch về: "Xin
lỗi ngài, quyền hạn của ngài không đủ…phòng Cửu Thiên Tinh Hà, chúng tôi chỉ chiêu đãi khách tôn quý cao cấp nhất."
Lý Cảnh Trạch nghe
vậy vẻ mặt xấu hổ, sắc mặt cũng đen lại, vừa rồi chém gió đến lợi hại
như vậy. Nên lại hỏi lại: "Tại sao tôi lại không đủ, trong thẻ của tôi
đã đóng 1 tỷ rưỡi rồi. Vậy phải đóng vào bao nhiêu mới đủ?"
Người đẹp lễ tân vẫn không mất lễ phép cười lắc đầu nói: "Xin lỗi ngài, phòng Cửu Thiên Tinh Hà không phải anh có bao nhiêu tiền là có thể mở được.
Chúng tôi chỉ chiêu đãi những vị khách tôn quý nhất, không mở ra bên
ngoài..."
"Ách..." Lý Cảnh Trạch nghe vậy hoàn toàn trợn tròn
mắt. Phòng Cửu Thiên Tinh Hà anh ta thật sự chưa từng vào. Đừng nói là
anh ta, mà ngay cả cha anh ta Lý Song Hào cũng chưa từng vào. Anh ta
cũng chỉ là nghe người ta nói. Không ngờ đến lúc này lại bị vả mặt.
Bà cụ Thẩm thấy Lý Cảnh Trạch lúng túng nói: "Được rồi, Cảnh Trạch, tâm ý của con bà nhận rồi, con cứ mở đại một phòng đi..."
Lý Cảnh Trạch gật đầu sau đó nói với lễ tân: "Phòng tốt nhất tôi có thể mở được là gì?"
Người đẹp lễ tân nói: "Quyền hạn của ngài là bậc một, căn phòng tốt nhất là phòng Mẫu Đơn phí 60 triệu..."
Lý Cảnh Trạch gật đầu nói: "Được, vậy thì phòng Mẫu Đơn đi..."
"Được, xin ngài đợi một chút, tôi sẽ ghi lại thông tin của ngài..." Người đẹp lễ tân vừa cười vừa nói.
...
Lý Cảnh Trạch và bà cụ Thẩm đang chờ mở phòng bên này, Thẩm Nhất Bân đã
cười lạnh đi đến trước mặt Lâm Chi Diêu, giếu cợt nói: "Ôi, sao thế ăn
không nổi sao? Ăn vạ ở đây sao? Lâm Chi Diêu, cậu nói sao cậu lại không
biết xấu hổ như vậy? Khách sạn này năm sao làm sao mà cậu dám vào chứ,
cậu nói cậu không có tiền, giờ vờ làm cái gì chứ?"
Ngay lúc Lâm
Chi Diêu đang muốn nói chuyện nhìn thấy Vương Lộ Lộ mặc váy dài viền ren vội vàng chạy đến chỗ lễ tân thì không nói nữa, nhìn cũng không nhìn
Thẩm Nhất Bân một cái.
"Vương tổng." người đẹp lễ tân thấy Vương Lộ Lộ đến vội vàng chào hỏi.
Vương Lộ Lộ khoát khoát tay, thở hổn hển nói: "Anh Lâm đến chưa? Phòng Cửu
Thiên Tinh Hà cũng đã chuẩn bị xong rồi, thức ăn cũng lên rồi, anh Lâm
đâu rồi?"
Sau khi Lý Cảnh Trạch và bà cụ Thẩm nghe thấy lời nói
của Vương Lộ Lộ, lập tức kinh ngạc. Không phải nói phòng Cửu Thiên Tinh
Hà không mở cho người ngoài sao? Chẳng phải nói chỉ chiêu đãi khách tôn
quý nhất sao? Chẳng lẽ đối phương đến rồi? Nghĩ vậy hai người không khỏi nhìn bốn phía. Nhưng trong khách sạn ngoại trừ Lâm Chi Diêu ra, căn bản không còn người nào khác.
Nhưng Lý Cảnh Trạch biết Vương Lộ Lộ,
nữ cường nhân, từ tổng bộ Bán Nguyệt Loan ở Thiên Hải điều đến, bây giờ
toàn quyền phụ trách mọi thứ ở khách sạn Bán Nguyệt Loan thành phố Nam Giang, đừng nói anh ta, cho dù là cha anh ta Lý Song Hào trước mặt
Vương Lộ Lộ cũng không dám sơ ý.
"Vương tổng, tôi là Lý Cảnh
Trạch, lần trước đã gặp cô ở..." Lý Cảnh Trạch cười chào hỏi với Vương
Lộ Lộ, nhưng Vương Lộ Lộ căn bản không quan tâm đến anh ta.
Lúc này Lâm Chi Diêu vẫy tay với Vương Lộ Lộ nói: "Cô Vương..."
Vương Lộ Lộ nhìn thấy Lâm Chi Diêu vẫy tay với mình, vội vàng cười chạy đến.
Đi đến trước mặt Lâm Chi Diêu cung kính nói: "Anh Lâm, phòng Cửu Thiên
Tinh Hà đã chuẩn bị xong, món ăn cũng đã lên rồi, mời anh đi theo
tôi..."
"Ừ, được..." Lâm Chi Diêu gật đầu đứng dậy đi theo Vương Lộ Lộ.
Nhưng lập tức Thẩm Nhất Bân đã ngăn trước mặt Vương Lộ Lộ: "Cô gái, cô nhầm
rồi sao? Cửu Thiên Tinh Hà không phải phòng tốt nhất của mấy người sao?
Không phải chỉ chiêu đãi khách tôn quý nhất sao? Sao lại đi đoán tiếp
phế vật này? Cậu ta là một phế vật đó?"
Vương Lộ Lộ nhướng mày,
nhưng vẫn nói với Thẩm Nhất Bân: "Xin lỗi ngài, mời anh tránh ra, tôi là tổng giám đốc Bán Nguyệt Loan, có nhầm hay không tôi tự mình biết rõ, bây giờ anh đang làm phiền khách của tôi, mời anh nhường đường!" Lời
nói cuối cùng của Vương Lộ Lộ đã lạnh đi…
Lúc này bà cụ Thẩm cũng đi đến, nhìn Vương Lộ Lộ một cái nói: "Vương tổng, cháu của tôi không
có lầm, người này là một kẻ bất lực, là một phế vật, nhất định là các cô nhầm rồi..."
Lâm Chi Diêu không nói gì thở dài nói với Vương Lộ
Lộ: "Cô Vương, khách sạn của cô sao người nào cũng có thể vào thế, ha,
xin lỗi, bây giờ tôi không có tâm trạng gì để ăn cơm..."
Thẩm
Nhất Bân khinh thường cười lạnh nói: "Lâm Chi Diêu, cậu giả bộ cái gì?
Cậu không có tâm trạng sao? Vậy cậu nhanh chóng cút đi..."
"Cút
ra ngoài! Cậu dù gì cũng là con rể ở rể nhà họ Thẩm chúng tôi, đừng làm
chúng tôi mất mặt!" Bà cụ Thẩm cũng lạnh giọng quát lên.
Lâm Chi
Diêu cười lạnh với Vương Lộ Lộ, xoay người rời đi, bây giờ anh vẫn không muốn lộ thân phận của mình, không phải vì nhà họ Thẩm mà vì anh muốn để Thẩm Mộng Thần chậm rãi tiếp nhận thân phận của anh, đây không phải là
chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Thấy Lâm Chi Diêu đi rồi, bà cụ Thẩm nói với Vương Lộ Lộ: "Xin lỗi, Vương tổng, bê bối trong nhà…bê bối trong nhà..."
Vương Lộ Lộ lúc này lập tức hiểu được vì sao Lâm Chi Diêu không lộ thân phận
của mình ra. Lúc này cô ta nhìn ba người trước mặt, giọng điệu lạnh lẽo
nói: "Cút!"