Thẩm Lạc An ở cạnh bồn rửa tay xử lý qua vết bẩn, may mà không dính
nhiều lắm nên cũng không nhìn ra được vết rượu kia, hắn rút khăn ra lau
tay.
“Xin chào, xin hỏi cậu là phu nhân Cố đúng không?”
Sau lưng đột ngột vang lên một giọng nói xa lạ, Thẩm Lạc An xoay người nghi hoặc nhìn lại, người vừa cất tiếng mặc một bộ âu phục màu tím đang nhìn y cười cười.
“Hử? Xin hỏi anh có việc gì sao?”
“Tổng giám đốc Cố tìm ngài qua bên kia, bảo có chuyện gấp muốn nói.”
“Tìm tôi? Không phải anh ấy đang bàn chuyện với chủ tịch Tưởng sao? Sao tự nhiên lại ở đây tìm tôi?”
Ý cười trêи mặt người kia thêm sâu, cung kính nói: “Tôi cũng không rõ
lắm, ngài Cố đang chờ ngài ở sân sau, nói rằng muốn đưa cho ngài quà gì
đó, dặn tôi dẫn ngài mau chóng qua gặp.”
Ánh mắt Thẩm Lạc An sáng lên, mở miệng đáp: “Được, dẫn đường đi.”
—————
Ôn Niệm Nam đang ôm chân ngồi một mình trước cửa sổ sát đất trêи tầng hai, sắc mặt nhợt nhạt ngắm ánh đèn dưới lầu, lờ mờ có thể nghe được tiếng
nói chuyện. Bên ngoài trời đã trở tối, Ôn Niệm Nam định lấy điện thoại
ra xem giờ, tới khi sờ túi mới nhớ điện thoại đã bị Cố Ngôn Sinh ném vỡ. Cậu nhẹ lắc ly rượu trong tay, nhìn màu rượu vang đỏ tươi như máu mà
ngẩn ngơ, không kìm được đưa rượu lên miệng nhưng chưa kịp uống đã bị
người khác đoạt mất.
Chu Nguyên Phong cầm một cốc nước trái cây đưa cậu, nhíu mày: “Ôn Niệm Nam cậu quên mất cậu không uống được rượu à?”
“Người khác có thể uống, tại sao tôi lại không? Ah, thân thể yếu thế này không biết chừng nào bỗng lăn ra chết…”
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy?”
“Không có gì.”
Chu Nguyên Phong thấy Ôn Niệm Nam như vậy khẽ thở dài, anh hiểu tuy ngoài
miệng Ôn Niệm Nam nói không quan tâm tới Cố Ngôn Sinh nhưng thật ra
trong lòng vẫn rất để ý, nếu không sau khi thấy Thẩm Lạc An cũng không
đột nhiên trở nên thất hồn lạc phách thế này. Chu Nguyên Phong thân là
phó giám đốc phụ trách dự án của tập đoàn Cố thị hiển nhiên cũng phải
qua đó với Cố Ngôn Sinh, nhưng anh lo sợ để Ôn Niệm Nam cảm xúc không ổn định một mình ở đây sẽ xảy ra chuyện.
Đèn trêи tầng hai không
được sáng cho lắm, Chu Nguyên Phong khẽ nói: “Niệm Nam, tôi đưa cậu
xuống kia nhé, ở đây hơi tối, dưới kia sáng hơn, được không?”
“Được.”
Ôn Niệm Nam theo Chu Nguyên Phong xuống tầng chỗ đám đông tụ họp thì chợt
nghe sau lưng có người gọi tên cậu. Cậu quay lại nhìn liền thấy Đường
Luân Hiên từ một góc khuất đi tới, trêи mặt vẫn treo nụ cười khiêm tốn,
nhã nhặn và lễ phép.
“Cậu Ôn, lâu rồi không gặp.”
“Vâng, chào Tổng giám đốc Đường.”
Khi Chu Nguyên Phong nhìn thấy Đường Luân Hiên cũng dừng bước, tiến lên
trước, giọng điệu có chút xa cách: “Tổng giám đốc Đường, xin hỏi anh có
việc gì không? Không thì phu nhân của chúng tôi còn phải đi…”
Đường Luân Hiên bất chợt ngắt lời hắn, nói: “Có, có việc.”
Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, Chu Nguyên Phong nghe thấy quay sang nhìn,
sắc mặt Cố Ngôn Sinh đang đứng trêи bục có vẻ không vui nói gì đó, Chu
Nguyên Phong rất hiểu tính tình Cố Ngôn Sinh, vừa trông đã nhận ra hắn
đang muốn nổi giận.
Ôn Niệm Nam thuận theo ánh mắt Chu Nguyên Phong xoay sang, sau khi thấy Cố Ngôn Sinh liền hiểu rõ.
“Nguyên Phong, anh đi mau đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi ở đây chờ là được, Tổng giám đốc Đường cũng có việc muốn nói với tôi.”
“Được.”
Chu Nguyên Phong xoáy sâu nhìn Đường Luân Hiên rồi thu lại cảm xúc rời đi.
Đường Luân Hiên liếc trông bóng lưng của hắn, khẽ nhấp một ngụm rượu
trong ly, nhỏ giọng, nói: “Cậu Ôn, có thể đi dạo với tôi tới đình hóng
mát bên kia nói chuyện không?”
Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn Cố
Ngôn Sinh đang âm trầm đứng trêи bục, quay người gật gật đầu, hai người
liền cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Hôm qua say rượu nên tới tận bây giờ đầu Cố Ngôn Sinh vẫn âm ỉ đau nhức, nghe phía dưới có mấy người
không phục việc Cố thị giành được dự án, giọng điệu kỳ kỳ quái quái đặt
câu hỏi, hắn càng ngày càng bực bội không buồn trả lời. Chu Nguyên Phong gạt đám đông ra đi thẳng lên bục, đứng phía sau Cố Ngôn Sinh, thay hắn
lần lượt đáp lại mấy câu hỏi kia.
Đầu Cố Ngôn Sinh rất đau, đưa
mắt tùy ý liếc xuống dưới lại phát hiện Ôn Niệm Nam cùng Đường Luân Hiên đứng cùng nhau phía xa xa, ánh mắt lấp lóe, nhíu mày.
Không biết hai người kia muốn nói chuyện gì lại phải cùng nhau tránh đi chỗ khác.
Đường Sóc cũng tới sao?
Thân hình người trong trang phục màu trắng kia gầy hơn rất nhiều so với hồi
trước, nhìn tới hình bóng Ôn Niệm Nam đang dần xa, trong đầu Cố Ngôn
Sinh chợt hiện lên một bóng lưng màu trắng khác giống như vậy, dường như hắn đã từng thấy được đâu đó.
Sau khi Cố Ngôn Sinh thấy bóng
lưng đó, hắn hơi ngẩn người, hình ảnh kia rất quen thuộc, rốt cuộc hắn
đã thấy ở đâu? Vóc dáng Ôn Niệm Nam cũng không tinh là thấp, chỉ là
khung xương nhỏ nên nhìn có vẻ không cao lớn, lại thêm khuôn mặt non nớt như trẻ con khiến cậu thoạt trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Mái tóc
mềm mại đen mượt rủ xuống khiến Ôn Niệm Nam thêm phần dịu dàng điềm đạm.
Có điều Cố Ngôn Sinh cũng rõ ràng, Ôn Niệm Nam nhìn gầy gò nhu thuận kia
không hề yếu đuối như vẻ về ngoài của cậu, từ trước tới giờ Ôn Niệm Nam
rất kiên cường mạnh mẽ. Cảm giác ngột ngạt khó chịu trong ngực lại lan
ra, Cố Ngôn Sinh dùng sức đè xuống nhưng không có tác dụng, vẫy tay với
một nhân viên phục vụ lấy một ly rượu tới uống cạn. Chu Nguyên Phong
bước từ trêи bục xuống tới trước mặt hắn, cau mày nói: “Cậu lại định làm loạn cái gì nữa? Hôm qua say khướt giờ đầu còn đau mà vẫn ngồi đây uống rượu?”
“Liên quan gì tới cậu.”
—————
Ôn Niệm Nam
và Đường Luân Hiên đi xuyên qua vườn hoa tới đình hóng mát bên cạnh thì
dừng lại, cậu ngồi xuống bậc đá vào đình, ngẩng đầu lên nhìn Đường Luân
Hiên.