Cố Ngôn Sinh mở mắt nhìn chăm chú thẳng vào Ôn Niệm Nam, hai mắt hơi
nheo lại, tầm nhìn rời rạc dường như không tỉnh táo cho lắm.
“Đừng bỏ rơi tôi nhé? Tại sao lần nào tôi cũng không thấy rõ mặt em? Tôi cầm
dây chuyền của em đi thì em sẽ còn trở lại đúng không… quả nhiên em đã
về…”
“Tôi buồn ngủ quá, mắt không mở nổi nữa rồi… Em lại giống như lúc đó, nói tôi không được ngủ có được không…”
Ôn Niệm Nam nhìn hắn đang mơ mơ màng màng, nói: “Thả tôi ra… buông tay.”
“Giọng em nghe hay quá, em nói thêm mấy câu với tôi được không?”
Ôn Niệm Nam ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Cố Ngôn Sinh, trong lòng
đầy vị đắng chát, mũi nghèn nghẹn, thu lại cảm xúc trong mắt rồi cúi
đầu.
Đột nhiên một động tác rất nhẹ nâng cằm cậu lên.
Cố
Ngôn Sinh nghi hoặc nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của Ôn Niệm Nam, vỗ nhẹ má
cậu, nháy nháy mắt cười nói: “Sao em không trách mắng tôi nữa? Cứ cúi
đầu làm gì vậy?”
Nhìn đôi mắt biết cười khiến người khác không
thể ngoảnh đi trêи mặt Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam nhất thời ngây cả
người, nụ cười đó cực kỳ giống với Cố Ngôn Sinh khi còn niên thiếu. Ôn
Niệm Nam tuy bị dọa sợ bởi sự động chạm đột ngột của hắn, thế nhưng
không thể giãy thoát, ánh mắt né tránh không dám nhìn một Cố Ngôn Sinh
dịu dàng ôn nhu như vậy, thân thể hơi phát run.
Cố Ngôn Sinh nắm
chặt bàn tay có chiếc nhẫn của Ôn Niệm Nam, một tay khác nhẹ xoa đầu
cậu: “Em đang run sao? Đừng sợ, để tôi bảo vệ em được không? Tôi sẽ bảo
vệ em cả đời, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt khi dễ em.”
“Ngoan, đừng khóc nữa, em đánh đàn cho tôi nghe nhé?”
Ôn Niệm Nam vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh, cậu sợ hãi… sợ
mình sẽ tin vào những lời nói trong lúc say rượu không tỉnh táo của Cố
Ngôn Sinh, cậu sợ bản thân sẽ như trước đây mê mải đắm chìm trong đó
không dứt ra được, lúng túng muốn rụt tay lại rời đi. Thế nhưng bàn tay
đang giữ chặt tay cậu vẫn không lơi lỏng, Ôn Niệm Nam liếc hai chiếc
nhẫn có khắc hoa văn giống nhau, cậu hơi xuất thần.
Cố Ngôn Sinh say rồi… anh ấy đang nói mớ… nghĩ rằng bản thân ở trong mơ, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ tới cậu nữa.
“Cảm ơn em đã cứu tôi… cảm ơn em…”
Nghe người đang say khướt liên tục lặp lại câu cảm ơn, ánh mắt Ôn Niệm Nam
lấp lóe, cắn chặt bờ môi, anh ấy vẫn nhớ kỹ, nhớ kỹ người đã cứu anh ấy.
“Cảm ơn em… Lạc… Lạc An…”
Thì ra… là nói Thẩm Lạc An, hóa ra người trong mơ là Thẩm Lạc An…
“Để tôi nhìn em… tại sao cứ không thấy được mặt em?”
Sắc mặt Ôn Niệm Nam lập tức trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Anh nhận ra tôi là ai không?”
“Lạc… An?”
“Người cứu anh là ai? Nói cho tôi!”
“… Không nhìn rõ… Không nhìn rõ mặt, tại sao lần nào cũng không thấy rõ mặt…”
Miệng lẩm bẩm vài câu rồi dần không còn nghe thanh âm nào nữa, Cố Ngôn Sinh
ngủ thϊế͙p͙ đi, bàn tay đang nắm chặt tay Ôn Niệm Nam cũng dần dần buông ra.
“Vốn dĩ anh không nhớ rõ tôi… chỉ vì lúc tỉnh lại nhìn thấy
Thẩm Lạc An liền coi y là ân nhân cứu mạng… còn giật lấy sợi dây chuyền
tôi quý trọng nhất…”
“Tôi nghĩ rằng anh yêu y, y cũng thật lòng
yêu anh, tôi nhìn các người lúc nào cũng bên nhau như hình với bóng, anh cười vì y, anh ra mặt bảo vệ y khắp nơi, khi đó tôi lại ngu ngốc vì
không muốn khiến anh khó chịu nên mới không vạch trần sự thật…”
Ôn Niệm Nam lùi lại mấy bước, dựa vào tủ quần áo trượt xuống đất, cậu bỗng cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trước mắt như có làn sương mù ʍôиɠ lung, nghe không rõ, nhìn không thấu.
“Phu nhân? Phu nhân… cậu không sao chứ? Phu nhân.”
Chú Từ bê bát canh giải rượu bước vào, thấy vẻ mặt bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ của Ôn Niệm Nam liền bị dọa sợ. Bên tai Ôn Niệm Nam có tiếng chú Từ vọng tới, tầm nhìn từ từ trở lại bình thường, trông rõ mặt mũi người đang lo lắng kia, liếc sang bên cạnh là canh giải rượu, vẻ mặt mơ hồ
hỏi lại: “Chú Từ, chú nấu canh giải rượu làm gì thế?”
“Hả? Chẳng phải cậu bảo cậu chủ uống say nên nấu sao?”
“Ah… tôi có nói như vậy.”
“Phu nhân cậu làm sao thế? Đừng dọa tôi nha.”
Mắt Ôn Niệm Nam nhìn bóng đèn trêи đầu, thản nhiên nói: “Không sao, có hơi mệt mỏi một chút thôi…”
“Đưa canh giải rượu cho tôi đi.”
Chú Từ đưa bát canh cho Ôn Niệm Nam, lo lắng nhìn cậu, mở miệng nói: “Phu
nhân à nếu cậu mệt thì cứ đi nghỉ đi, cậu chủ ở đây cứ để tôi chăm sóc
là được rồi.”
“Không sao, tôi cho anh ấy uống xong sẽ về phòng.”
Chú Từ đỡ Cố Ngôn Sinh ngồi dậy để tiện cho Ôn Niệm Nam đút hắn uống canh,
ai ngờ mới uống vài ngụm Cố Ngôn Sinh không cẩn thận khua tay hất đổ
bát, một ít canh bị rớt lên quần áo của hắn.
“Ôi trời, phu nhân cậu có sao không?”
“Không việc gì, quần áo anh ấy bẩn mất rồi, để tôi thay.”
—————
Khi Cố Ngôn Sinh tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, rèm cửa bị kéo, che kín mít căn phòng khiến không gian tối om om, chỉ có một ngọn đèn ngủ
nhỏ ở đầu giường đang sáng. Hắn nằm trêи giường hơi cử động một chút rồi ngồi dậy, Cố Ngôn Sinh ghé dựa vào đầu giường nhíu chặt lông mày, tay
đỡ trán, đầu hắn rất đau, đêm qua lại mơ tới cảnh bị bắt cóc trước đây,
trong mơ hình như nghe thấy giọng nói của Ôn Niệm Nam. Hắn ngồi một lúc
rồi xuống giường, đi đến cửa sổ vươn tay kéo rèm ra, căn phòng trong
nháy mắt sáng bừng lên, Cố Ngôn Sinh quay đầu tránh né ánh nắng chói
chang đột ngột chiếu vào, bỗng phát hiện trêи giường có quần áo mình mặc tối qua. Hắn cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ đang mặc mà thừ người, Cố Ngôn Sinh vẫn nhớ rõ hôm qua đi đàm phán về dự án mới với chủ tịch Tưởng,
sau đó uống say đánh Tần Tề Bách, đoạn sau nữa thì lại hoàn toàn không
nhớ gì nữa.
Cố Ngôn Sinh nhìn ngọn đèn đầu giường vẫn đang sáng, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Bỗng đầu hắn đau dữ dội ngắt đi dòng suy nghĩ, hôm qua uống rượu thật sự rất say, tới giờ hắn vẫn còn chút choáng váng.
Chú Từ đang lau cầu thang, nghe được tiếng đóng cửa trêи tầng vọng tới, sau đó thấy Cố Ngôn Sinh từ trêи tầng đi xuống.