Ngây người nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Ôn Niệm Nam lùi lại, bước ra
tránh đường, Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng.
Trong nháy mắt hành lang yên tĩnh trở lại, Ôn Niệm Nam cúi người xuống nhặt
từng mảnh của chiếc cốc rơi vỡ trêи mặt đất, vừa hơi mất tập trung đã bị mảnh thuỷ tinh cứa đứt tay, máu nhỏ xuống.
Nhìn những giọt máu kia, cậu có chút hốt hoảng, trong đầu nhớ lại chuyện trong hẻm nhỏ khi ấy.
Toàn thân người kia bị đánh bầm dập, cánh tay không ngừng chảy máu ngất xỉu ở con hẻm ven đường, bên ngoài bọn bắt cóc còn lùng sục truy tìm, cậu sợ
hãi bước tới cố gắng giúp hắn đè chặt vết thương nhưng vẫn không thể cầm máu.
Khi hắn mê man muốn ngủ, Ôn Niệm Nam chỉ có thể không
ngừng lay hắn, gọi hắn, cố giữ hắn tỉnh táo. Tay chân cậu bối rối hoảng
loạn lấy điện thoại ra bấm 120 để cầu cứu.
Bỗng nghe thấy cách
đó không xa có tiếng gào thét chửi rủa, Ôn Niệm Nam sợ hãi đứng lên xem
xét. Thấy bọn bắt cóc sắp đuổi tới đây, cậu quay lại nhìn người kia đã
rơi vào hôn mê, trong đầu nghĩ ra một kế sách, cách này có thể giúp cho
hắn an toàn…
Có điều cậu cũng không ngờ rằng biện pháp này đã
khiến cậu phải trải qua nhiều đêm kinh hoàng, nỗi sợ hãi không dừng,
những vết thương đau nhức khắp người cùng đoạn ký ức vô cùng thống khổ…
Khi cơ thể đau đớn nằm trêи giường bệnh, đưa tay sờ lên cổ lại phát hiện
trống trơn không có cái gì, chịu đựng trải qua đủ mọi sự tra tấn dày vò, thứ chống đỡ tinh thần cậu lại biến mất, cuối cùng tầng tầng đả kϊƈɦ đã hoàn toàn đánh vỡ cảm xúc của cậu, khiến chúng vụn nát thành những mảnh nhỏ.
Năm đó nếu bác sĩ Lý không sớm xuất hiện, có lẽ cậu đã trở thành người điên…
Ôn Niệm Nam nhìn máu trong tay, khoé miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười
khiến người khác thương tâm: “Cứ tưởng mình đã đánh mất rồi… còn tưởng…
mất rồi… hoá ra lại không phải, nó vẫn còn đó, tốt quá rồi… thật may…”
Nhưng tại sao Cố Ngôn Sinh lại giữ sợi dây chuyền kia… Tại sao khi nhìn nó hắn lại lộ ra biểu cảm lưu luyến như vậy…
Thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, trong đầu đột ngột hiện lên một suy đoán khó có thể tin được.
Có phải là… đang nhớ tới người cứu hắn năm đó sao…
Mảnh cốc vỡ được cầm trong tay không chắc lại rơi xuống đất, Ôn Niệm Nam vội vã nhặt lại ném vào thùng rác. Cậu đứng dậy dựa vào tường thở dốc,
trong mắt đầy sự kinh ngạc cùng bàng hoàng.
Anh ấy vẫn nhớ mình? Sao có thể…
Chợt nhớ lại trước khi Cố Ngôn Sinh hôn mê vẫn nhìn chằm chằm vòng cổ của
mình, hoá ra là đang nhìn sợi dây chuyền… Nghĩ tới đây, Ôn Niệm Nam đưa
tay lên che mắt, miệng tự lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy…”
Tắm rửa
xong Cố Ngôn Sinh ngồi ở sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lại bực mình mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không thể ngừng nghĩ tới thái độ khác biệt của Ôn Niệm Nam đối với hắn, cái biểu cảm không hề quan tâm
đến hắn chút nào.
Lấy máy tính đặt bên cạnh bật lên liên lạc với
Tiểu Lý, định xem qua tài liệu gần đây để nắm bắt tình hình công ty. Cửa bị mở ra, Cố Ngôn Sinh ngẩng lên thấy Ôn Niệm Nam đi vào, hắn tiếp tục
cúi đầu xem qua công việc trêи máy tính.
Ôn Niệm Nam vén chăn
ngồi lên giường, vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một bóng đèn ngủ nho nhỏ,
xoay lưng về phía cửa sổ sát đất ngả lưng nằm xuống. Bên trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gõ bàn phím vang lên.
Trăng ngoài cửa sổ hôm nay sáng vô cùng, ánh trăng xuyên qua cửa kính thuỷ
tinh chiếu vào phòng, bên trong mỗi người đều đang mang một tâm sự
riêng.
Không biết qua bao lâu, trong phòng mới dần dần có tiếng
hít thở đều đều. Người ngồi sau máy tính đang đánh bàn phím ngừng tay
lại, xoa nhẹ huyệt thái dương rồi tắt máy, đứng dậy đi tới bên giường
chăm chú nhìn người đang ngủ say kia, sau đó lại quay trở về sofa, lấy
một tấm chăn mỏng đắp lên rồi nhắm mắt ngủ.
Hôm sau khi Ôn Niệm
Nam thức giấc, vừa mở mắt ra liền thấy Cố Ngôn Sinh đang nằm trêи ghế,
chiếc chăn vốn đang đắp trêи người đã bị rơi xuống đất. Ôn Niệm Nam nhẹ
chân đi tới kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào, đi tới cạnh ghế
sofa nhặt tấm chăn mỏng dưới đất lên, đắp lại cho người đang say giấc.
Ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan rõ nét có chiều sâu, nhất thời hơi ngây ngẩn.
Cố Ngôn Sinh thật sự có một gương mặt đẹp trai khiến người ta không thể
rời mắt, nhưng bởi biểu cảm đáng sợ cùng khí thế lấn át người khác của
hắn khiến không ai dám để ý tới bộ mặt đẹp tinh xảo đó.
Ôn Niệm
Nam khẽ thở dài rồi vào phòng tắm rửa mặt. Khi cánh cửa phòng tắm bị
đóng lại, người nằm trêи ghế sofa đột nhiên mở mắt, trong mắt là sự
thanh tỉnh không hề có chút nào giống như vừa tỉnh giấc.
Cố Ngôn
Sinh cúi đầu nhìn chiếc chăn đang đắp trêи người, ngồi dậy dựa trêи ghế
xoa nhẹ trán, trong mắt là cảm xúc khó nhìn thấu. Thật ra lúc Ôn Niệm
Nam kéo rèm cửa sổ hắn đã tỉnh, nghe thấy tiếng bước chân lại gần chỗ
mình cũng không mở mắt.
Một động tác nhẹ nhàng giúp hắn đắp lại
chăn lên người, hắn dường như cảm nhận được Ôn Niệm Nam đang ngắm nhìn
mình, sau đó cậu xoay người vào phòng tắm. Hắn bóp nhẹ bả vai đau nhức
vì phải ngủ trêи ghế, Cố Ngôn Sinh đứng hắn dậy tới cạnh cửa sổ nhìn ra
phía bên ngoài.
Sau lưng có tiếng cửa phòng tắm mở ra, Cố Ngôn
Sinh quay đầu nhìn lại thì thấy Ôn Niệm Nam rửa mặt xong đang dùng khăn
tắm lau chỗ tóc bị ướt bước ra ngoài, khi cậu ngẩng lên trông thấy người đang đứng trước cửa sổ thì sững sờ.
Hai người bốn mắt đột nhiên chạm nhau, cứ thế nhìn chằm chằm đối phương nhưng không ai mở miệng.
Ôn Niệm Nam thu lại tầm mắt, đi tới trước tủ quần áo lấy ra một chiếc áo
len mỏng hở cổ màu xanh mặc vào, giọng điệu dịu dàng nói: “Dì Lam treo
quần áo của anh trong đây, ngăn tủ thứ hai bên tay trái.” Nói xong liền
mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài.
“Chào buổi sáng dì Lam.”
“Ai nha, phu nhân buổi sáng tốt lành.”
Ôn Niệm Nam tới phòng bếp đứng cạnh chỗ dì Lam đang nấu ăn, mở miệng chào hỏi, đưa tay đỡ lấy bát cháo dì Lam mới múc ra.
“Để cháu bưng cho dì Lam.”
Dì Lam thấy Ôn Niệm Nam chủ động giúp mình, trong lòng vô cùng vui thích.
Thật tốt quá… phu nhân lại giống như trước đây rồi.
Sau khi đồ ăn được dọn hết lên bàn, hai người trêи lầu cũng đi xuống, Lục
Vân đang cùng Cố Ngôn Sinh nói gì đó, trêи mặt đầy vẻ chỉ hận rèn sắt
không thành thép.