Ôn Niệm Nam thấy biểu cảm kinh ngạc hoảng sợ của Cố Ngôn Sinh, cậu đột
nhiên bật cười: “Cố Ngôn Sinh, anh đang thương hại tôi sao?”
Cố Ngôn Sinh há mồm nhưng không thể đáp lại, từ đầu tới cuối ánh mắt chỉ tập trung vào con dao trêи tay Ôn Niệm Nam.
“Tôi chán rồi, cũng mệt mỏi, thông suốt rồi, buông tha cho tôi được không…
Tôi cầu xin các người… để tôi được rời nhà họ Cố đi, hiện giờ tôi chỉ
muốn ly hôn, chỉ muốn thoát ra khỏi cái lồng giam này, thật sự tôi sắp
bị cái nhà tù mang tên hôn nhân này ép điên rồi…”
“Tôi… thật muốn điên rồi…”
Con dao ngày càng cận kề vào da thịt, rạch ra một vệt máu, hô hấp của Cố Ngôn Sinh dừng lại, trong mắt tràn đầy vẻ thất kinh.
“Ôn Niệm Nam!”
Lục Vân hoảng loạn hô: “Đủ rồi! Buông dao xuống! Mẹ đồng ý, mẹ đồng ý để hai đứa ly hôn!”
Mắt Cố Ngôn Sinh vẫn nhìn con dao trong tay Ôn Niệm Nam, thu lại cảm xúc
trong đó, cúi xuống đôi tay đang run rẩy của mình rồi nắm chặt lại giấu
ra sau lưng. Lục Vân thở dài, ngẩng đầu mỏi mệt nhìn Cố Ngôn Sinh, nói
chậm rãi: “Con ký đi.”
Cố Ngôn Sinh nghe xong, hắn khựng một lát, nhướng mắt về phía Ôn Niệm Nam rồi lại quay đi, bước chân nặng nề tới
bàn cầm bút lên, Cố Ngôn Sinh ngẩn người rất lâu nhìn khoảng trống trêи
giấy đang cần hắn ký tên, chậm chạp không đặt bút.
Tại sao lại do dự? Ly hôn với Ôn Niệm Nam chẳng phải là điều ngay cả trong mơ hắn cũng ước mong sao? Vì sao giờ… lại chần chừ…
Sau lưng hắn vang lên giọng nói đầy bất an của Thẩm Lạc An: “Ngôn… Ngôn Sinh…”
Cố Ngôn Sinh dừng lại, ngước thấy Thẩm Lạc An đứng cạnh góc bàn, vành mắt y hoe đỏ, Cố Ngôn Sinh lại chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay y.
Ký đi chứ, ký rồi sẽ có thể thoát khòi Ôn Niệm Nam, đây không phải thứ mình muốn sao?
Chu Nguyên Phong thấy Cố Ngôn Sinh thật sự ký tên, sắc mặt anh xám xịt,
tiến lên túm chặt cổ áo hắn quát to: “Cậu có biết Thẩm Lạc An đã làm cái gì hay không hả? Cậu vì cái loại người đó mà tổn thương người thật lòng yêu cậu, năm đó cậu có biết người liều chết cứu cậu là Ôn…”
“Nguyên Phong… đừng nói nữa…”
“Không còn ý nghĩa gì đâu… muộn rồi…”
Ôn Niệm Nam bước đến cầm lấy tờ đơn ly hôn, cậu nhìn tờ giấy trong tay rồi bật cười một cách thoải mái, cẩn thận giữ lấy, quay lại nhìn về những
người phía sau lưng.
“Từ nay trở đi, Ôn Niệm Nam tôi và nhà họ Cố không còn liên quan gì nữa, hy vọng Tổng giám đốc Cố và bà Cố có thể
tuyên bố rõ ràng với bên ngoài để khi Tổng giám đốc Cố và Thẩm Lạc An
cùng xuất hiện nơi công cộng, gây ra mấy chuyện phiền phức không đáng có đừng liên lụy tới tôi.”
Cố Ngôn Sinh nghe thấy bốn chữ ‘Tổng giám đốc Cố’ kia, cảm xúc vô cùng phức tạp, hắn bỗng cầm chặt chiếc bút trong tay.
Ôn Niệm Nam nhìn thật sâu vào mắt Cố Ngôn Sinh, kiên định nói từng chữ:
“Cố Ngôn Sinh anh nhớ kỹ cho tôi, việc ly hôn là tôi nói ra, nhưng anh
mới là người vứt bỏ cuộc hôn nhân này trước, tôi cũng hy vọng kể từ giờ
phút này, bất luận chuyện gì xảy ra anh đừng xuất hiện trước mặt tôi,
tôi không cần biết lý do, không cần biết anh phát điên cái gì, đừng có
đến quấy rầy tôi, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa…”
Trong
mắt Cố Ngôn Sinh lóe lên chút nghi hoặc khó hiểu, hắn chỉ cảm thấy lời
nói của Ôn Niệm Nam kỳ quái, sao hắn lại phải chủ động đi tìm Ôn Niệm
Nam?
“Tôi ước gì không phải nhìn thấy cậu, sao có thể tự chạy đi tìm cậu được.”
Ôn Niệm Nam hạ mắt nhìn Thẩm Lạc An phía sau, hờ hững nói: “… Được, Cố
Ngôn Sinh, anh nhớ kỹ lời nói của mình ngày hôm nay, đừng để sau này tôi phải xem thường anh.”
Dứt lời, Ôn Niệm Nam quay người đi thẳng
ra ngoài cửa, Lục Vân thấy cậu rời khỏi đó vội vã đuổi theo, Chu Nguyên
Phong nhìn Cố Ngôn Sinh thở dài một tiếng cũng xoay người đi.
Lục Vân thấy Ôn Niệm Nam loạng choạng lắc lư như sắp ngã tới nơi, bà hô với theo: “Niệm Niệm, Niệm Niệm!”
Ôn Niệm Nam dừng bước nhưng không ngoái đầu lại.
“Niệm Niệm… Con thật sự muốn đoạt tuyệt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Cố sao? Con có suy nghĩ tới hậu quả hay không?”
“Tôi bằng lòng gánh chịu tất cả.”
“Con cứ từ bỏ như vậy à? Chẳng phải con yêu nó sao? Con cứ thế nhìn nó cùng
kẻ đã cướp công của con, Thẩm Lạc An kia kết hôn rồi bị lừa dối suốt cả
cuộc đời à?”
“Yêu? Đã sớm bị những tổn thương anh ta gây ra mài mòn hết rồi.”
Trong mắt Lục Vân lóe lên tia sáng: “Coi như con không yêu nó nữa, nhưng mấy
năm gần đây hai nhà Cố Lục luôn giúp đỡ công ty của cha con, chẳng lẽ
con báo đáp chúng ta như vậy sao?”
Ôn Niệm Nam nghe câu nói này
đột ngột quay người lại, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn Lục Vân, đáp:
“Báo đáp? Bà Cố… ngài có thật là vì muốn tốt cho tôi mới để tôi kết hôn
với Cố Ngôn Sinh không? Cái gì mà ân với cả tình, không phải là lòng tự
trọng của mấy gia tộc lớn các người lớn tới mức không muốn cúi đầu thừa
nhận là các người nợ tôi à?”
Sắc mặt Lục Vân lập tức thay đổi, bà không ngờ rằng Ôn Niệm Nam hiểu rõ tất cả, lông mi khẽ động, cúi đầu né tránh ánh mắt của Ôn Niệm Nam, Chu Nguyên Phong phía sau lưng bà cũng
lộ vẻ kinh ngạc.
“Năm đó tôi đánh cược tính mạng chính mình cứu
hắn, lại mang về một cơ thể bệnh tật ốm yếu, vậy tôi phải tìm ai báo đáp đây? Tôi cứu hắn một mạng, cứu được người thừa kế duy nhất của hai nhà
Cố Lục các người, chẳng lẽ còn không phải là các người nợ tôi à?”
“Rõ ràng ngài cảm thấy mang nợ với tôi mới để tôi bước chân vào nhà họ Cố,
cho dù biết rõ Cố Ngôn Sinh chán ghét tôi, biết sau khi tôi kết hôn với
anh ta sẽ có kết quả gì nhưng vẫn giả vờ như không nghe không thấy, ngài tới tìm cha tôi sau lưng tôi, chủ động đề nghị chuyện kết hôn, chủ động hợp tác với công ty của ông ấy, sau đó tới khi tôi muốn từ bỏ thì dùng
cha tôi uy hϊế͙p͙ tôi, đây chẳng phải là một nước đi thật hay trong bàn
cờ của ngài à?”
Ôn Niệm Nam nhướng mày nhìn hốc mắt đỏ ửng từ bao giờ của Lục Vân, khẽ nói: “Bà Cố… tôi không nợ các người bất cứ thứ gì… một cái mạng còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ các người muốn tôi chết mới hài
lòng?”
“Mẹ…”
Lục Vân lảo đảo lùi về sau một bước, sắc mặt
bà trắng bệch như tờ giấy, sửng sốt sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Chu
Nguyên Phong đỡ bà, khẽ thở dài: “Niệm Nam, tôi biết lần này cậu hoàn
toàn thất vọng đối với cậu ấy nên mới quyết tâm dứt khoát rời đi… Nhưng
tại sao tới lúc này vẫn không nói với Cố Ngôn Sinh rằng cậu mới là người cứu cậu ấy?”