Nghe anh hướng dẫn cách làm mì cà chua cho cô, chút tức giận và khó chịu trong lòng của Chung Thủy Linh cũng đã biến mất gần như không còn.
Tay nắm chặt lấy di động nói: “Anh đừng tưởng rằng nói như vậy thì em sẽ tha thứ cho việc anh đi mà không nói lời từ biệt!”
Nói xong, Chung Thủy Linh cắn môi muốn khóc, giọng điệu tức giận cũng mềm
đi, không còn có vẻ mạnh mẽ và khó chịu như lúc nãy nữa.
Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ, cầm điện thoại nói: “Không sao, chờ vài bữa nữa anh về em muốn phạt anh thế nào cũng được.”
Chung Thủy Linh bĩu môi, cuối cùng không thể nói thêm lời trách móc và khó chịu nào nữa.
Thấy cô không nói tiếng nào, Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng
giận nữa, vài hôm nữa anh sẽ về, đến lúc đó em phạt anh làm gì cũng
được, được chưa?”
“Em làm gì xấu như vậy chứ, anh đi công tác, em phạt anh làm gì.” Chung Thủy Linh khẽ đáp, tất cả tức giận của cô chẳng qua cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, làm gì mà nỡ phạt anh cái gì chứ.
“Ngốc thật.” Tô Cẩn Nghiêm bật cười thành tiếng.
Hai người cầm điện thoại không nói gì nữa, nhưng mà cũng không có ai muốn cúp máy.
Một lúc lâu sau, Chung Thủy Linh nghe thấy Tô Cẩn Nghiêm ở đầu dây bên kia
nói với cô: “Được rồi, anh phải đi đây, em mau đi hâm nóng mì lại ăn
đi.”
“Ông chú.” Chung Thủy Linh lại gọi, giọng điệu buồn thiu kia làm người ta có hơi đau lòng.
“Ừ.” Tô Cẩn Nghiêm khẽ đáp: “Sao vậy.”
Rất kiên nhẫn, không hề có chút mất kiên nhẫn nào cả.
“Lúc anh đi làm nhiệm vụ phải cẩn thận, đừng có bị thương đó.” Chung Thủy
Linh dặn dò anh, đồng thời cũng vì muốn kéo dài chút thời gian.
“Được, anh biết rồi.” Lúc trước có lẽ không cảm thấy gì, nhưng mà bây giờ lại
khác với lúc trước, lúc trước anh chỉ có một thân một mình, có chuyện gì cũng chẳng sao, nhưng mà bây giờ anh đã là chồng của cô, cho dù không
vì chính anh thì cũng phải suy nghĩ cho cô.
“Còn nữa.” Chung Thủy Linh cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới nói: “Ông chú, em sẽ nhớ anh lắm.”
Tô Cẩn Nghiêm siết chặt điện thoại, nụ cười trên khóe môi chưa từng nhạt đi, nhỏ giọng nói vào di động: “Anh cũng vậy.”
“Còn nữa.” Chung Thủy Linh không nỡ cúp máy, rõ ràng chỉ có một câu nói nhưng lại muốn chia thành vài đoạn để nói.
“Sao em?” Tô Cẩn Nghiêm cười nhạt, đôi mắt nhìn về cổng lớn của quân khu,
trước mắt lại giống như nhìn thấy dáng vẻ Chung Thủy Linh cầm điện thoại nói chuyện vậy.
“Em sẽ chờ anh về.” Chung Thủy Linh nói xong câu này thì nước mắt lập tức rơi xuống, rõ ràng cô không muốn khóc, nhưng
mà không biết vì sao lại rớt nước mắt, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mềm yếu và thích khóc như thế này, nhưng mà sau khi gặp được Tô Cẩn
Nghiêm rồi, cô hình như không còn vẻ kiên cường quật cường như trước
nữa, có lẽ cô biết mặc kệ như thế nào thì bên cạnh cô vĩnh viễn sẽ có
một người để cô dựa vào, cho dù không kiên cường cũng chẳng sao cả.
“Được.” Tô Cẩn Nghiêm cũng không nói gì thêm, chỉ cầm điện thoại đồng ý, biết
được trong nhà sẽ luôn có một người chờ anh quay về, thật sự không thể
diễn tả được cảm giác này tuyệt vời đến cỡ nào.
Tuy rằng còn muốn nói thêm gì đó với anh, nhưng mà cô cũng biết công việc của anh là quan trọng nhất, Chung Thủy Linh cầm điện thoại cho dù không nỡ nhưng cùng
đành phải nói: “Anh đi làm việc đi, em cúp máy đây.”
“Nhớ ăn sáng đó.” Tô Cẩn Nghiêm dặn dò, so với những thứ khác thì anh càng
quan tâm đến sức khỏe của cô hơn, trong mắt anh không có điều gì quan
trọng hơn nó cả.
“Biết rồi.” Chung Thủy Linh cong khóe môi mỉm cười đồng ý, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ, cầm điện thoại cũng có chút không nỡ, nhưng mà đã
sắp đến giờ rồi, cho dù không nỡ và còn muốn nói thêm gì nữa cũng chỉ có thể chờ lần sau về nhà nói với cô thôi.
Nghỉ vậy, Tô Cẩn Nghiêm nói với Chung Thủy Linh ở đầu dây bên kia: “Anh cúp máy đây.”
“Ừ.” Chung Thủy Linh nhẹ nhàng đáp, sau đó vài giây sau mới nghe được tiếp ngắt liên lạc.
Đứng ở bàn ăn cầm điện thoại nhìn chằm chằm một lúc lâu, Chung Thủy Linh hít sâu một hơi tự nhủ: “Được rồi, cho dù không có anh ấy ở đây thì mình
cũng phải sống cho tốt!”
Nghĩ đến đây, Chung Thủy Linh đặt điện thoại lên bàn ăn, sau đó mới bước vào phòng bếp.
Trên bàn thủy tinh, cà chua xào trứng được đặt trong một cái dĩa, dĩa còn
được bọc bằng màn giữ tươi cẩn thận, trong một cái chén khác là mì đã
được luộc xong, cũng được bọc bằng một lớp màng giữ tươi, nhưng mà có
một điểm khác là trên màng giữ tươi của chén mì còn có thêm một tờ giấy, bên trên đó còn viết rõ cách làm từng bước đun nóng, vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, thật sự rất giống như sách dạy nấu ăn, thậm chí chỉ hơn chứ không
kém.
Nhìn hai dĩa thức ăn Tô Cẩn Nghiêm chuẩn bị trước từ sớm,
trong lòng Chung Thủy Linh ấm áp và vô cùng cảm động, từ nhỏ thời gian
của thủ trưởng nhà anh ở quân đội luôn nhiều hơn ở nhà, mà bác sĩ Dương
của nhà cô cũng ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà giống như thế, khi còn nhỏ
người cô thường xuyên nhìn thấy nhất không phải là hai người bọn họ mà
là ông bà, nhưng mà ông bà cũng có công việc, ngày nào cũng có nhiều
việc khá bận rộn, chưa từng có người nào quan tâm cô cẩn thận như anh,
làm cô có cảm giác ấm áp khó nói nên lời.
Nhẹ nhàng cầm lấy tờ
giấy kia, cũng không quăng nó đi mà là cẩn thận gấp nó lại bỏ vào túi,
cô muốn giữ lại cảm giác tốt đẹp và ấm áp này, càng giống như muốn nhớ
rõ anh đã đối xử tốt với cô như thế nào.
Đặt cà chua xào trứng vào lò vi ba đun nóng, sau đó bỏ mì vào trong nồi dùng nước ấm trụng sơ.
Chờ sau khi làm xong hết tất cả những gì Tô Cẩn Nghiêm đã dặn dò trong giấy và trong điện thoại rồi, Chung Thủy Linh bưng một đĩa một đĩa mì cà
chua xào trứng từ trong phòng bếp ra ngồi vào bàn ăn, trong lòng có cảm
giác thỏa mãn và hạnh phúc khó nói nên lời.
Bởi vì đã nhận việc
của Trương Tường Tường rồi, mà tháng sau Trương Tường Tường phải tham
gia một buổi lễ trao giải, cho nên trước đầu tháng sau, Chung Thủy Linh
nhất định phải may được một bộ lễ phục để đi thảm đỏ trong sự kiện trao
giải đó.
Nhưng mà ngoại trừ việc thiết kế còn phải tìm vải rồi
may này nọ, trong đoạn thời gian ngắn như thế một người không thể nào
làm xong được, cho nên người đầu tiên Chung Thủy Linh nghĩ đến là Tiểu
Đào và Linda.
Tiểu Đào gần như không hề suy nghĩ gì mà lập tức
chạy đến, còn Linda thì hình như vẫn còn hơi e dè chuyện gì đó, ngay lúc Chung Thủy Linh và Tiểu Đào cho rằng cô sẽ không đến đây thì ai ngờ
được Linda đột nhiên xin nghỉ việc ở May mặc Lý thị rồi lập tức chạy
sang đây, khi ba người ngồi trong chung cư của Chung Thủy Linh tôi nhìn
cô cô nhìn tôi, ba người không hẹn mà cùng bật cười to.
Bởi vì
phòng làm việc vẫn chưa chính thức thành lập, nhà cũng mới nhờ nhà cò
tìm giúp, cho nên cuối cùng chỉ có thể dùng chung cư của Chung Thủy Linh làm phòng làm việc tạm thời, chờ sau khi tìm được phòng làm việc mới
rồi sẽ dời đi.